Edit: Hye

Beta: GBear

_______________________

Cường Tử thấy sắc mặt của Bạch Hạo lạnh đi, vội vàng nói: "Ai da Bạch thiếu à, em cũng mới vừa tỉnh lại không lâu, có một số việc em cũng không biết. Ngài đừng hỏi em, hỏi bác sĩ với y tá ở đây đi."

Sắc mặt của Bạch Hạo tốt lên một chút, xem ra với tình hình này thì coi như hắn ngầm đồng ý việc Cường Tử đi tìm bác sĩ. Sau khi kiểm tra tình trạng vết thương của Bạch Hạo, bác sĩ gật đầu, nói: "Xem ra tốt hơn dự kiến, hồi phục cũng rất nhanh. Nhưng vết thương ở chân của cậu quá nặng, trước mắt thì không thể đi lại được, phải điều trị ít nhất cũng mấy năm."

"Điều trị mấy năm?" Bạch Hạo nhíu mày: "Đây là có ý gì?"

Bác sĩ đẩy cặp kính mắt ở trên mũi: "Nghĩa là mấy năm tới cậu sẽ phải ngồi xe lăn."

......

Sau khi bác sĩ rời đi, Bạch Hạo dựa lưng vào đầu giường, không nói gì. Cường Tử im lặng một lúc, cũng không dám nói gì nữa. Dĩ nhiên trong lòng Bạch Hạo sẽ rất bực bội, ngồi xe lăn không phải ngày một ngày hai, mà là mấy năm. Trong khoảng thời gian này sẽ làm chậm trễ tiến độ công việc, như thế sẽ rất bất lợi với hắn...... Nhưng mà có phải hắn nên cảm thấy may mắn không, vì chân của hắn vẫn chưa bị hỏng hoàn toàn, mà vẫn còn có thể chữa trị được? Nhưng mà việc ngồi xe lăn mấy năm, cũng không khác gì chân bị hỏng là bao.

Sau khi Cường Tử rời đi, Bạch Hạo ở một mình trong căn phòng trống trải, cảm thấy có chút cô đơn và bơ vơ.

Kỳ Ngôn...... Lại đi rồi sao? Hắn sẽ không nhớ nhầm, Kỳ Ngôn là người cứu hắn, đưa hắn tới bệnh viện, rồi lại lặng lẽ rời đi mà không một tiếng chào hỏi. Thật sự......Chán ghét hắn đến như thế à?

Bạch Hạo rất dễ nhìn thấu lòng người nhưng lúc này hắn thật sự không nhìn thấu được tâm tư của Kỳ Ngôn. Nhưng mà trải qua sự việc lần này, Bạch Hạo không nghĩ đến việc sẽ bắt Kỳ Ngôn lại, có lẽ cậu ấy cần thời gian yên tĩnh một chút, chính hắn cũng cần phải nghỉ ngơi, đối với mối quan hệ của hai người thì việc này có thể sẽ tốt hơn.

[ Độ hào cảm của Bạch Hạo đối với Kỳ Ngôn +10, trước mặt độ hào cảm: 90]

......

Kỳ Ngôn đến thành phố N, đón Kỳ An về. Khi đứa em trai nhìn thấy cậu liền khóc òa lên, ôm chặt lấy chân cậu không buông, xong lại ồn ào nói không cho anh trai bỏ mình đi nữa. Trong lòng Kỳ Ngôn không khỏi cảm thấy hụt hẫng và đau khổ, cậu cũng ôm lấy Kỳ An. Kỳ Ngôn quyết định sống dưới trướng của Bạch Hạo rồi mua một căn nhà để ở. Bắt đầu lại một cuộc sống bình thường, mỗi ngày làm công việc bán thời gian và chăm sóc cho Kỳ An. Dồn hết tâm trí cho người em trai bé nhỏ, cậu không thể khiến cho em ấy phải có thêm bất cứ phiền muộn nào nữa. Tuy rằng vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng em ấy cũng đã bắt đầu nhớ được mọi việc.

Cậu mua một căn nhà 60m2, có hơi xa trung tâm thành phố một chút nên giá nhà cũng không đắt lắm. Sửa sang lại ngôi nhà cũng tốn không ít tiền, lại còn phải mua đồ đạc linh tinh nữa. Số tiền mà Kỳ Ngôn tiết kiệm trong mấy năm làm sát thủ cũng sắp hết. Vì cậu không được học qua trường lớp nào cả, kiến thức và bằng cấp đều không có, nên không tìm được việc làm ổn định, chỉ có thể làm bồi bàn ở trong một nhà hàng.

Ăn Tết Nguyên Đán xong, Kỳ An cũng phải đi học tiểu học. Đây lại là một vấn đề khó khăn và thử thách cho Kỳ Ngôn. Làm việc ở nhà hàng không kiếm được nhiều tiền. Kỳ Ngôn không có cách nào khác phải xin nghỉ việc rồi chuyển qua làm phục vụ tại một quán bar, vì thế thu nhập cũng tăng gấp đôi. Hàng tháng đều có cơm ăn áo mặc đầy đủ đã thế lại còn tiết kiệm được một chút tiền, nên khiến cho Kỳ Ngôn làm việc không biết mệt. Tự do, phóng túng, đó mới là vui vẻ.

"Anh không cần phải làm việc quá nhiều đâu ạ, An An không cần đi học." Vì em trai thấy cậu quá mệt mỏi, nên luôn ôm lấy cậu dùng những câu nói như vậy để an ủi bản thân. Kỳ Ngôn cong môi, ôm em trai vào lòng: "Đi học, thì mới có thể làm quen được nhiều bạn bè."

"...... Em chỉ muốn có anh thôi." Đứa nhỏ bướng bỉnh, rõ ràng là rất muốn có bạn mới.

"Ạnh cũng chỉ muốn có Tiểu An." Cậu ôm lấy thân thể gầy yếu của em trai, tuy rằng cậu nhóc đã lớn, nhưng so với các bạn cùng lứa tuổi thì vẫn gầy hơn rất nhiều. Trong lòng Kỳ Ngôn thở dài không nói gì, chỉ có thể dùng sức ôm chặt để cảm nhận chút ấm áp.

Công việc ở quán bar rất phức tạp, đặc biệt là khi Kỳ Ngôn rất đẹp trai, cậu được nhiều nam nữ có tiếng coi trọng, mỗi ngày cậu đều bị bọn họ quấy rối. Mỗi lần như thế cậu đều muốn gạt phăng mấy cái tay không ý tứ đó đi, nhưng để kiếm tiền thì cậu phải nhịn. Sau khi bị nhéo mông vài cái, cuối cùng Kỳ Ngôn cũng không nhịn được nữa liền lấy cớ ra ngoài vứt rác. Từ cửa sau đi ra, cậu dựa người vào tường, thở dài một hơi thật sâu.

—— Sinh tồn không dễ dàng, nhưng không có sự lựa chọn nào khác cả.

Cửa sau của quán bar là một hẻm nhỏ rất sạch sẽ, cũng không dài lắm, chỉ đặt một cái thùng rác to. Chỗ này là do quán bar để, sáng sớm mỗi ngày sẽ có công nhân vệ sinh tới thu rác. Kỳ Ngôn dựa lưng vào tường nghỉ ngơi một chút. Tính toán thời gian rồi cũng đến lúc phải trở về để đối mặt với cái đám "sắc nam sắc nữ" quấy rầy.

"Phải quay lại rồi à?"

Vừa mới xoay người, phía sau liền truyền đến một giọng nói quen thuộc. Kỳ Ngôn sửng sốt đột nhiên xoay người lại, cảnh giác liếc qua, khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông đấy, tất cả những cảm giác của cậu đều biết thành khiếp sợ.

"Anh......"

"Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì cậu đâu."



Bạch Hạo cười, đẩy xe lăn về phía trước một chút: "Mặc kệ nói gì thì tôi cũng phải cảm ơn cậu chứ."

Kỳ Ngôn nhấp môi, thần sắc hơi phức tạp mà nhìn Bạch Hạo ngồi trên xe lăn. Con ngươi của Bạch Hạo chợt lóe lên, nghiêng đầu: "Cậu không có gì muốn nói với tôi à?"

"...... Không đi được nữa sao?"

Bạch Hạo ngẩn ra, thật lâu sau mới nói: "Ừm."

Kỳ Ngôn quay đầu đi, không biết phải nói gì hoặc là bây giờ dù có nói gì đi nữa cũng đều vô dụng. Tuy rằng đã gặp nhau đúng lúc, nhưng kết quả thì vẫn như cũ, cậu cũng không có cách nào. Có thể đây là một hành trình mới của Bạch Hạo và cả chính bản thân cậu.

"Làm việc ở đây có ổn không?" Bạch Hạo thản nhiên hỏi, giống như cuộc trò chuyện của những người bạn lâu ngày gặp lại vậy.

Kỳ Ngôn gật đầu: "Ừ."

"Tiểu An có khỏe không?" Bạch Hạo rũ mắt cười: "Hẳn là nhóc ấy đến tuổi đi học tiểu học rồi, đã chọn được trường nào chưa?"

Kỳ Ngôn nhấp môi, thật lâu sau mới nói: "Tiểu học Hoa Nhân, khá gần nhà."

"Ừ, môi trường ở đó cũng không tệ, chất lượng dạy học cũng ổn." Bạch Hạo tỏ vẻ đồng ý, sau đó giọng nói hơi đổi, nghiêng đầu nhìn Kỳ Ngôn: "Cậu có nghĩ đến sẽ đổi công việc mới không?"

Tất nhiên là cậu có nghĩ đến việc thay đổi công việc rồi! Công việc này tuy kiếm được nhiều tiền nhưng suốt ngày bị mấy khuôn mặt biến thái quấy rối thật sự rất xấu hổ! Nhưng mà, Kỳ Ngôn liếc nhìn Bạch Hạo một cái, cũng không nói những lời đấy ra, mà lại im lặng. Bạch Hạo cúi đầu, che giấu nụ cười gượng gạo nơi khóe môi.

"Tôi không có ý gì cả, nếu cậu muốn đổi một công việc khác, tôi có thể giúp mà không đòi hỏi bất kể quyền lợi gì cả." Dừng một chút, giọng nói hắn nhàn nhạt: "Coi như là cảm tạ ơn cứu mạng của cậu."

Mặc dù...... Hắn không muốn dùng cái ơn cứu mạng này ra để liên kết hai người lại với nhau. Vì hắn cảm thấy, Kỳ Ngôn với hắn có mối quan hệ sâu sắc hơn......Nhưng thái độ của Kỳ Ngôn rõ ràng không phải như thế.

"Tôi không cần."

"Nghĩ kỹ một chút đi." Bạch Hạo đẩy xe lăn đi ra khỏi hẻm nhỏ: "Cho dù là đối với cậu hay Tiểu An, thì đây vẫn là một cơ hội rất tốt"

Nhắc tới Tiểu An, Kỳ Ngôn có chút trầm mặc không lên tiếng. Khi ra đến ngoài ngõ, vốn dĩ khuôn mặt của Bạch Hạo đang ôn hòa bỗng nhiên gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.

—— Ầy, chắc mình phải tự theo đuổi cậu ấy rồi.

______Hết chương 11 TG10________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play