Edit: Hye

Beta: GBear

_______________________

Đến khi cả người Kỳ Ngôn không còn mảnh vải che thân, lúc này cậu mới bàng hoàng nhận ra, lần này Bạch Hạo đã thật sự muốn hành động.

Đầu lưỡi của hắn linh hoạt đảo quanh liếm láp vân vê ở điểm đỏ trước ngực cậu một chút, bàn tay hắn bắt đầu xoa nắn ở giữa bắp đùi, giống như muốn thông qua những nơi mẫn cảm để đánh thức nơi vẫn còn đang say ngủ nhất, bàn tay còn lại của hắn nhanh chóng trượt lên trên sờ lung tung, vờn qua xương quai xanh cùng hầu kết, động tác nhẹ nhàng thảnh thơi đảo quanh trên cơ thể cậu. Một lúc sau, hắn chuyển qua cằm, rồi hướng về phía trước, môi trên nhẹ nhàng vuốt ve những nơi mẫn cảm của cậu, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay chạm nhẹ.

Bạch Hạo thật sự đang cố tình trêu chọc. Kỳ Ngôn nỗ lực ẩn giọng để thoát khỏi những cái chạm lung tung, nhưng cổ họng lại quá thành thật phát ra tiếng thoải mái kêu rên.

"Có cảm giác?" Bạch Hạo ngẩng đầu, trong mắt mang theo một tia giễu cợt.

Kỳ Ngôn oán hận trừng mắt nhìn hắn: "Câm miệng!"

"Thật là không thành thật." Bạch Hạo cười khẽ, giây tiếp theo liền nhét ngón tay liếm trên môi vào miệng Kỳ Ngôn.

"Ô ——!"

"Cậu mà dám cắn xuống, thì ngay ngày mai cậu có thể sẽ gặp em trai của mình."

Mặc dù môi hắn vẫn nở nụ cười, nhưng lời nói ra lại khiến người khác không thể làm trái ý muốn của hắn được.

Kỳ Ngôn nhắm mắt lại làm dáng vẻ khuất nhục, cậu không còn muốn phản kháng, với tình hình hiện tại thì cậu giống như một con cá nằm trên thớt, chỉ có thể để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Tuy nhiên Bạch Hạo lại không hài lòng với bộ dạng này của Kỳ Ngôn.

"Ngoan ngoãn lấy lòng tôi. Đừng có làm ra cái bộ mặt người chết đó, tôi đã giết nhiều người y như vậy rồi, nhưng tôi không muốn trong khoảng thời gian vui vẻ lại nhìn thấy hình ảnh này của cậu......"

"...... Anh đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!" Kỳ Ngôn cắn chặt môi.

"Được một tấc lại muốn tiến một thước?" Bạch Hạo cười: "Không có một tấc lại muốn tiến một thước, thì làm sao có Bạch thiếu như ngày hôm nay chứ?"

Dường như Kỳ Ngôn bị lời nói vô lại của hắn làm cho nghẹn họng, cậu quay đầu đi, không muốn tiếp chuyện với Bạch Hạo.

"Ngoan nào, cứ chiều theo dục vọng của bản thân đi......"

Đôi tay Bạch Hạo chống đỡ ở hai đầu sườn, rũ mắt nhìn sắc mặt Kỳ Ngôn đang lạnh lại, hắn bắt đầu say mê mà thưởng thức mọi khoảnh khắc.

"Nghĩ đến cảnh cậu ở dưới người tôi mà rên rỉ, rồi nói muốn tôi......" Bạch Hạo hạ phần thân dưới đang cương cứng của hắn chạm vào nơi đang ngủ say của Kỳ Ngôn: "Cậu có cảm nhận được không? Nó vì cậu mà hưng phấn......"

Kỳ Ngôn: "......"

—— Con mẹ nó nói làm là phải làm à! Làm gì có chuyện nói lời âu yếm mà lại thô bỉ như thế!!

Tuy rằng bản thân muốn phủ nhận đã bị chạm vào, nhưng trên khuôn mặt tái nhợt của cậu vẫn hiện ra chút ửng hồng nhẹ.

Không còn cách nào khác, đây là phản ứng sinh lý bình thường thôi.

......

【 Mặc dù rất gì và này nọ nhưng miếng thịt này sẽ dừng lại ở đây, bây giờ chúng ta bắt đầu cốt truyện sau miếng thịt thôi. Về phần thuần thịt thì tôi sẽ đặt ở trong nhóm. Xem ở phần giới thiệu nhóm, đừng thêm sai nha ~~! 】(Chú ý: Cái này của tác giả)

......

Bạch Hạo nhẹ nhàng mặc quần áo vào, chống tay ngồi xuống ở đầu mép giường, từ trong túi âu phục lấy ra hộp thuốc, châm một điếu rồi đặt lên môi.

Thường thì hắn không hay hút thuốc, nhưng những lúc tâm trạng có chút phiền muộn, thì sẽ hút để giải sầu.

Bạch Hạo khẽ nghiêng đầu, nhẹ nhàng nhìn Kỳ Ngôn vẫn còn đang hôn mê ở trên giường, ánh mắt đặc biệt chú ý vào những vết trên người cậu vẫn còn lưu lại mấy điểm đỏ cùng với mấy vết xanh tím do hắn không chú ý dùng quá sức mà có, Bạch Hạo trầm mặc một lúc lâu, rồi lẳng lặng đắp chăn cho cậu.

Đúng vậy, tâm trạng của hắn bây giờ đang rất phức tạp. Bạch Hạo cho rằng bản thân hắn đang trừng phạt Kỳ Ngôn, hắn đã cưỡng bức cậu khi cậu không cam tâm tình nguyện. Nhưng vừa lúc nãy Bạch Hạo đã rất vui, hắn thật sự tận hưởng mọi tiếng rên rỉ của Kỳ Ngôn phát ra, điều này làm cho hắn nảy sinh ra những cảm xúc khác nhau. Trong lòng hắn phảng phất như được cổ vũ, hành động càng lúc càng hăng say, cuối cùng dẫn tới có chút mất kiểm soát, lúc xuất thẳng một dòng tinh nóng vào trong người Kỳ Ngôn, chưa bao giờ hắn cảm thấy thoải mái như vậy.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Bạch Hạo có chút mê man.

Hắn biết rõ hắn không thích đàn ông. Dù có làm tình, thì với đàn ông cũng không có hứng thú.

Vậy chuyện gì vừa mới xảy ra với hắn...... Rốt cuộc là hắn bị làm sao vậy?

[ Độ hảo cảm của Bạch Hạo đối với Kỳ Ngôn +10, độ hảo cảm hiện tại: +55]

......

Để lần đầu tiên của bản thân đổi lấy 10 điểm độ hảo cảm, Kỳ Ngôn tỏ vẻ mọi chuyện rất bình thường. Nhưng mà khoảng mấy ngày sau cũng không nhìn thấy cái tên tra nam vô tình Bạch Hạo đâu, điều này khiến cho cậu rất tức giận.

—— Có ý gì vậy? Ăn xong thì chạy?!

Đương nhiên, trong lòng Bạch Hạo lúc này đang rất rối loạn, còn thoáng chút ý định trốn tránh, cho nên hắn mới không tới gặp Kỳ Ngôn. Thậm chí khi biết được việc ngày hôm sau Kỳ Ngôn phát sốt, hắn cũng bảo thủ hạ đi mời bác sĩ riêng tới khám cho cậu.

Nửa tháng đã trôi qua, Kỳ Ngôn giống như một con chim hoàng yến bị giam cầm, một mình cậu trong căn phòng nhỏ âm u này, có cơm ăn có giường ngủ. Tuy vận mệnh thì có chút đen tối, thậm chí cậu còn cảm thấy được bản thân có khả năng đã tăng cân không ít.

Cho đến một ngày hôm nọ, hệ thống nhắc nhở đột ngột vang lên.

[ Ký chủ chú ý, nam chủ Bạch Hạo cùng nữ chủ Kim Mộng Thần đã gặp nhau, độ hảo cảm ban đầu là 30]

Kỳ Ngôn: "......" Tên tra nam khốn nạn này!!

Trong lòng cậu có chút sốt ruột, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra. Cuộc sống hàng ngày ở căn phòng này vẫn trôi qua bình yên. Thật ra cậu cũng đang thử suy nghĩ cách làm sao để có thể thoát ra ngoài......

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không có bất cứ cách nào cả, nơi này dường như là một tầng hầm hoặc một cái lồng chứa, không có ánh sáng mặt trời và hầu hết thời gian đều là trong bóng tối. Kỳ Ngôn không thể lại phá cửa sổ mà thoát ra, còn cửa sắt thì lại có mật mã, càng không thể nào phá được.

Tuy nhiên có một việc khá trùng hợp, vào khoảng ngày thứ năm sau khi hệ thống nhắc nhở nam chính và nữ chính gặp nhau, Kỳ Ngôn tình cờ nhìn thấy Kim Mộng Thần.

Đôi mắt thật to của Kim Mộng Thần nhìn qua khung cửa sổ nhỏ, thấy bóng dáng Kỳ Ngôn ngồi ở mép giường.

"Sao anh lại ở đây?"

Kỳ Ngôn nhìn qua, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra câu hỏi có chút nghi hoặc: "Cô là ai?"

"Ừm......" Sắc mặt của Kim Mộng Thần có chút ngượng ngùng, cô ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi nói: "Tôi là nhân tình của Bạch thiếu......"

"Nhân tình?" dường như Kỳ Ngôn nhớ tới việc gì đó, hừ nhẹ một tiếng mỉa mai nói: "Vậy cô cũng thật là đáng thương."

—— Thấy không, ông đây cũng là nhân tình của hắn!

"Bạch thiếu là người tốt......" Lời Kim Mộng Thần có chút không tự tin mà nói tốt cho Bạch Hạo: "Tiền thuốc men của em trai tôi đều là anh ấy chi trả, tôi rất biết ơn anh ấy."

"Thật trùng hợp, tôi cũng có em trai." Kỳ Ngôn dời mắt: "Nhưng mà tính chất có chút không giống nhau. Nếu tôi bỏ trốn, Bạch Hạo có thể giết em trai tôi."

Sắc mặt của Kim Mộng Thần tái nhợt, tựa hồ không nghĩ tới con người Bạch Hạo sẽ tàn nhẫn như vậy, ánh mắt cô nhìn về phía Kỳ Ngôn có chút đồng tình.

"Cái kia...... Anh là tù nhân à?"

"Ừ." Kỳ Ngôn nằm ở trên giường, dùng giọng mũi trả lời cô.

"Anh đã làm sai gì à?"

"Tôi muốn giết Bạch Hạo."

"......"

Vốn dĩ Kim Mộng Thần đang suy nghĩ đến việc nói đỡ cho Kỳ Ngôn, nhưng với lý do này thì thật sự là không còn gì để đàm phán cả......

Có lẽ là bởi vì tình cảnh cả hai người đều có em trai, nên Kim Mộng Thần càng nhìn Kỳ Ngôn càng thấy thuận mắt, mặc dù người đàn ông lãnh đạm này không thích nói chuyện với cô, nhưng mà mỗi lần cô cố bắt chuyện, cậu đều trả lời.

......So với vị Bạch thiếu sắc mặt luôn âm dương quái khí, có trời mới đoán được hắn muốn gì thì tốt hơn nhiều!

Lại nói tiếp, cô bị Bạch Hạo bắt tới làm nhân tình, một là vì em trai, hai là mặc kệ Bạch Hạo là ai, hay ở đâu thì cô đều cảm thấy hắn rất giống bạch mã hoàng tử...... Thay vì phục vụ cho những vị ông chủ kiêu ngạo hay doanh nhân bụng phệ, thì Kim Mộng Thần vẫn muốn trao lần đầu tiên của mình cho một người đàn ông anh tuấn soái khí như hắn.

Khi đến biệt thự, vốn dĩ Kim Mộng Thần đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho mọi thứ. Nhưng mà không biết Bạch Hạo vì lý do gì, hắn chỉ sắp xếp chỗ ăn chỗ ở cho cô rồi thôi, đến một cái chạm hắn cũng không động vào.

Tuy trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng chuyện này cũng làm cô nhẹ nhàng thở phào.

Ai ui, dù có đẹp trai đến mấy thì anh ta và mình cũng là người không quen biết, không hiểu gì về nhau. Có thể trì hoãn được ngày nào hay ngày đấy.

______Hết chương 6 TG10________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play