Edit : Khả Tịch Nguyệt.
Beta: GBear
Tin nhắn cầu cứu của Kỳ Ngôn như đá chìm đáy biển, không một lời hồi đáp. Cậu cũng không thể nào chạy thoát khỏi ma trảo và sự uy hiếp cùng cơn rít gào của mẹ Kỳ. Suốt một đêm, cậu ngủ không được an ổn, ngày hôm sau mang theo đôi mắt quầng thâm bị mẹ Kỳ kéo ra ngoài.
“Con nhìn con xem, tóc che hết mắt rồi, quần áo cũng không chanh sả được nữa!” Mẹ Kỳ lôi kéo Kỳ Ngôn vào trong một cửa hàng thời trang cao cấp dành cho giới trẻ, miệng lải nhải: “Mẹ còn đang nghĩ, con trai do mình sinh ra sao có thể mờ nhạt như vậy được chứ!”
Kỳ Ngôn: “……” Trách con đó hả!
“Mẹ không muốn phí nhiều thời gian lên người của con đâu, đi chọn vài bộ quần áo mình thích đi!”
Kỳ Ngôn nghe lời, đi chọn hai bộ đồng phục bóng chày và áo hoodie, vừa lấy ra thì đã bị nữ hoàng mama đẩy trở về.
“Chọn bộ nào có thể mặc được chút coi!”
Kỳ Ngôn im lặng đặt lại những bộ quần áo đó, dạo quanh lần nữa thì cầm lên hai bộ âu phục trong ánh mắt đồng tình của nhân viên cửa hàng đưa cho nữ hoàng xem.
“Cái cơ thể nhỏ con này của con thì mặc âu phục làm gì chứ? Định làm người khổng lồ xanh à?”
Kỳ Ngôn lại lần nữa trả về mấy bộ âu phục trong ánh mắt cực kỳ cực kỳ cực kỳ thương tiếc của nhân viên cửa hàng, cậu bắt đầu chọn vài cái áo sơ mi thoải mái.
“Ừa, cái này coi như còn được, ui màu này già quá rồi! Thôi thôi, con đừng chọn nữa, nhân viên ơi, em tìm mấy mẫu theo kiểu này nhưng chọn màu mới mẻ cho nó thử xem.”
Trong lòng người nhân viên cửa hàng nhẹ nhàng thở ra, quyết định tranh đấu một hơi vì đứa nhỏ đáng thương này vậy!
Vì đã làm trong nghề này vài năm rồi nên nhân viên dùng đôi mắt chuyên nghiệp ngắm dáng người từ trên xuống dưới của Kỳ Ngôn một cái, quyết đoán lấy ra vài áo sơmi sáng màu từ gian hàng quần áo.
“Màu xanh nhạt này sẽ thích hợp!” Nhân viên cửa hàng nói: “Cậu ấy đã đẹp trai rồi, mặc cái này vào sẽ càng thêm khí chất!”
Mẹ Kỳ dùng hai mắt cao thâm nhưng khó đoán mà nhìn, rồi gật đầu: “Kỳ Ngôn, đi thử xem.”
“……” Kỳ Ngôn hạn hán lời nhận lấy áo, vào phòng thay đồ.
Đối với mấy loại áo sơmi nho nhỏ và màu sắc có phần tươi mát này thì Kỳ Ngôn không có nhiều hảo cảm. Bởi vì mặc vào dường như trên mặt hay cả người đều viết nguyên chữ ‘thụ’ hết á!
Kỳ Ngôn mặc xong, vừa ra khỏi phòng thử đồ thì lập tức đón nhận ánh mắt kinh diễm của nhân viên, cậu im lặng trợn tròn mắt. Chắc là nhìn thấy được một đống phân nên kinh ngạc lắm đúng khum!
“Chị gái, chị nhìn con trai nhà chị xem, có phải có cảm giác như thành một người khác rồi không!”
Mẹ Kỳ gật đầu: “Nào nào nào, thử lại cái này!”
Kỳ Ngôn yên lặng cầm tiếp đống quần áo rồi đi vào thay, xong thì đi ra, lại là một màn ánh mắt cảm thán đầy kinh ngạc, giống y như cậu là thần tiên hạ phàm vậy đó.
“Cái này cũng rất đẹp nè! Quả nhiên con trai nhà chị da trắng nên mặc cái gì cũng đẹp hết…… Ây, mà còn tùy vào người mặc à nha, con trai của chị gái em dáng người không khác gì lắm với con trai chị, hai ngày trước nó cũng thử quần áo y vậy rồi nhưng quá tối, khó coi lắm……” (hảo em gái, hảo dì :>>>)
Mẹ Kỳ được khen tới mức không khép miệng được: “Được được được, lấy hết luôn!”
Ba cái áo sơ mi, hai cái quần âu rộng, tổng cộng hơn hai ngàn, Kỳ Ngôn đang đau lòng quá nè nha……
Vừa xách túi quần áo ra khỏi cửa hàng thì Kỳ Ngôn bị mẹ Kỳ kéo đến tiệm cắt tóc, trong tiếng kêu rên của Kỳ Ngôn, quả đầu manh manh của cậu được cắt thành kiểu tóc sạch sẽ gọn gàng rồi, còn nhân tiện mượn luôn nhà vệ sinh để thay bộ quần áo vừa mới mua nữa chứ.
Trải qua một phen lăn lộn, quả thật Kỳ Ngôn đã thay hình đổi dạng.
Mẹ Kỳ vui mừng một trận, ánh mắt nhìn Kỳ Ngôn còn mang theo ý niệm ‘nhà tui có đứa con trai bảnh quá mà’.
“Nếu mẹ mà trẻ lại hai mươi tuổi thì mẹ nhất định sẽ theo đuổi con đó nha con trai!”
“……”
—— Nếu nữ hoàng trẻ lại hai mươi tuổi, lúc đó còn có con hay không á?!
Đến giờ cơm trưa, Kỳ Ngôn bị kéo đến một nhà hàng xa hoa. Mẹ Kỳ nói nhất định phải đến sớm, nếu không sẽ bị mất điểm trong mắt nhà gái !
Kỳ Ngôn gọi hai ly cà phê, cậu vừa thả lỏng bả vai xuống uống được một chút, kết quả bị mẹ Kỳ hung hăng vỗ vào lưng đẩy ra phía trước!
“Thẳng lưng lên! Ngồi thẳng! Trước khi con gái nhà người ta tới thì không được uống!”
“Nhưng con khát mà……”
“Khát cũng không cho uống!”
“……”
Kỳ Ngôn miễn cưỡng buông ly cà phê xuống thì giây tiếp theo, điện thoại trong túi quần run lên một tiếng.
Cậu lấy điện thoại ra phát hiện là tin nhắn của Tiêu Dật, nội dung vô cùng đơn giản chỉ có bốn chữ —— tới nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh…… Nhà vệ sinh?!
Kỳ Ngôn kinh ngạc, cậu thử nhìn mọi nơi xung quanh cũng không thấy bóng dáng Tiêu Dật đâu cả.
Tuy rất nghi hoặc nhưng Kỳ Ngôn vẫn nói với nữ hoàng mama của mình một tiếng, trong câu hừ lạnh ‘đi xixi rồi ẻ cho nhiều vô’ kia của nữ hoàng mà chậm rãi mò vào nhà vệ sinh. (editor: hmuhmu nguyên gốc nó còn thô hơn nhiều)
…… Tại sao phải chọn nơi đầy mùi như nhà vệ sinh vậy chớ hả?
Vừa quẹo vào nhà vệ sinh thì Kỳ Ngôn đã bị một lực tay cực mạnh kéo vào một gian riêng.
Kỳ Ngôn vừa định hét lên thì đã bị bịt kín miệng nên cậu bình tĩnh nhìn thử, một tay của Tiêu Dật che lại miệng của cậu, một tay ôm lấy eo cậu, khóe môi mang theo một ý cười nhẹ.
“Là tôi.”