Sáng sớm, Tô Thất Nguyệt đột nhiên lại dậy sớm, cũng không ngủ lại được, bèn đi tìm chỗ làm vệ sinh. May mắn gần đây có một khúc hồ không lớn lắm, Tô Thất Nguyệt đi lại rửa rửa mặt.

Mắt lim dim, lúc mờ lúc không, Tô Thất Nguyệt dùng tay hứng một bụm nước xoa vào mặt. Sáng sớm trời còn lạnh, nước vào ngấm vào da liền thấy tê tái, Tô Thất Nguyệt tỉnh ngủ phần nào.

Đột nhiên, Tô Thất Nguyệt từ xa thấy một bóng người đang dật dờ, trời chưa sáng hẳn, vẫn còn hơi tối, nhìn không rõ lắm. Nhìn kĩ một chút, Tô Thất Nguyệt hơi giật mình một chút.

Đó không phải là Minh Triết sao?

Ban nãy lúc mình dậy rõ ràng mọi người còn đang ngủ mà. Bây giờ nhanh chóng xuất hiện ở đây làm gì?

-"Minh Triết!"

Tô Thất Nguyệt gọi thử, Minh Triết không quay đầu lại, liền rời đi. Tô Thất Nguyệt chạy theo, cảm thấy không hiểu, sáng sớm như vậy đi đâu? Gọi cũng không nghe thấy.

Tô Thất Nguyệt chạy tới chỗ đó, liền mất dấu Minh Triết, gió lành lạnh thổi qua gáy, Tô Thất Nguyệt hơi sờ sợ, vỗ vỗ mặt vài cái. Suy nghĩ lại thì chắc là Minh Triết đi tìm đồ ăn nhỉ? Đồ ăn từ lâu đã không còn, nhiều bữa còn không ăn.

Tô Thất Nguyệt ngáp một cái rồi trở về, lúc về thì đa số mọi người cũng uể oải ngồi dậy hết, Mặc Tử Du thì đang hớt hớt lá đặt tối qua nằm ra chỗ khác. Có điều ở đây có điểm kì lạ, Minh Triết vẫn còn nhắm mắt ngủ.

Quái lạ? Ban nãy vừa thấy Minh Triết đi ra ngoài mà? Bây giờ đang ở đây ngủ là sao?

Mắt mình không phải bị cận rồi đi, hay là đây là dấu hiệu dây thần kinh có sự thoái hóa?

Minh Triết lờ mờ tỉnh dậy, Tô Thất Nguyệt nhanh chóng lại lay lay.

-"Này này này, dậy một chút, tôi hỏi cái coi."

-"Ách, cái gì vậy?" - Minh Triết bị lay tới càu nhàu.

-"Ban nãy cậu có đi ra ngoài không?"

-"Ra ngoài? Tôi mới dậy mà?" - Minh Triết mắt nhắm mắt mở, mệt mỏi trả lời.

Mặc Tử Du, Ngô Song Uyển, Mã Nhất Hi đều hướng nhìn qua.

-"Cậu có bị mộng du không?"

-"Không, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Tô Thất Nguyệt nhíu mày một chút, bắt đầu kể lại.

-"Ban nãy tôi dậy sớm, thấy hướng hồ bên kia Minh Triết đang đi lẩn quẩn ở đó."

Minh Triết mở to mắt, chẳng phải mình đang ngủ nãy giờ hả? Làm sao chính mình đi còn không biết.

-"Tôi ngủ đất hơi khó chịu, có tiếng động thường là tỉnh, Minh Triết nằm kế bên, không thể nào tôi lại không nhận ra." - Mặc Tử Du nói. - "Tô Thất Nguyệt ban nãy vừa đi là tôi đã tỉnh rồi."

-"Kì lạ!" - Tô Thất Nguyệt sờ sờ cằm.

-"Chắc cậu mới dậy nên còn loạn ấy." - Ngô Song Uyển cười cười.

-" Chúng ta nên dậy hết rửa mặt, rồi mau chóng đi thôi, dù sao cũng không có đồ ăn sáng." - Mã Nhất Hi nói một cách rầu rĩ.

Cả năm người sau đó đều bắt đầu rời đi, cho dù cũng không biết đường đi tới đâu nhưng vẫn cứ đi hướng trước. Cảm giác như không thấy đường nhưng vẫn ráng hướng đi.

Bụng cũng bắt đầu cồn cào rồi, tính ra thì cũng gần ba ngày không có gì bỏ bụng. Mọi người ngoài mặt thì cứng rắn nhưng bên trong bụng thì nổ pháo, Ngô Song Uyển muốn sụp đổ, chân đi còn không nổi.

Từ bữa đến giờ. đi trên đường nhưng xung quanh lại không có hoa quả gì trên đường, do đó không thể nào kiếm gì bỏ bụng.

-"Minh Triết! Mọi khi cậu hái trái cây ở đây vậy?" - Ngô Song Uyển uể oải nói.

-"Không biết nữa, tôi cứ đi tìm rồi lại có." - Minh Triết nói. - "Cậu đói hả?"

-"Nhịn ba ngày rồi không đói hả?" - Ngô Song Uyển muốn khóc thật sự.

-"Bây giờ có đi cũng không biết tới đâu, hay là chúng ta tách ra đi tìm đồ ăn đi." - Tô Thất Nguyệt đề nghị.

Mọi người cảm thấy cũng đúng, dù sao để bụng đói quá có khả năng mất mạng cao hơn là đấu với quái vật. Cuối cùng mọi người đều nghe theo tách nhau ra, đặt một kí hiệu một lát sẽ trở về chỗ cũ.

Ngô Song Uyển cùng Tô Thất Nguyệt đi cùng, Mã Nhất Hi không đi cùng, cũng không biết phân như thế nào mà để hai nữ đi riêng, mặc dù ban đầu sẽ đều được phân ra có nam để bảo vệ. Nhưng mà Tô Thất Nguyệt thật ra cũng khá lợi hại, do vậy chắc cũng không vấn đề gì đi.

Ngó nghía một hồi lâu, cũng không tìm ra được gì. Ngô Song Uyển chán nản, ngồi phịch xuống đất.

-"Đói quá, sao ở đây cũng không xuất hiện quái vật? Để chúng ta còn có đồ ăn."

-"Cậu nghĩ cậu đánh lại không?" - Tô Thất Nguyệt phũ phàng. - "Với cái bụng này."

Ngô Song Uyển phòng miệng, dù ngồi mắt vẫn liếc nhìn xung quanh, bỗng thấy hình bóng quen thuộc.

-"Minh Triết phải không? Không phải đi hướng kia sao?"

Tô Thất Nguyệt ngó quá, đúng là Minh Triết, có điều tự dưng nhớ lại chuyện ban sáng, cảm thấy có chút rợn người.

Ngô Song Uyển gọi lớn, khác với Tô Thất Nguyệt hồi nãy, Minh Triết quay lại, hướng đi về hai người.

-"Ủa, tôi tưởng cậu đi chung với Mặc Tử Du, cậu ấy đâu?" - Ngô Song Uyển hỏi.

Minh Triết bước tới không nói lời nào, tay hiện ra đường kiếm tấn công thẳng tới cổ họng của Ngô Song Uyển. Tô Thất Nguyệt nhanh chóng bắn một mũi tên về phía cánh tay cầm kiếm của Minh Triết. Minh Triết khựng lại mũi kiếm ngay gần cổ Ngô Song Uyển, miệng cười lên.

-"Ngô Song Uyển ngồi dậy! Đó không phải Minh Triết đâu!"

Ngô Song Uyển đang bị đứng hình, giật mình một cái rồi nhảy ra, người có hình dạng giống Minh Triết kia thu kiếm về, cả hai bên đều đứng im nhìn nhau, không khí thật sự căng thẳng.

Như vậy ban nãy rõ ràng không phải mình bị điên, mà là đúng là có người giả trang.

"Minh Triết" bên kia cầm kiếm lên lại, nhìn thần thái rõ ràng khác với Minh Triết thường ngày, gương mặt này nghiêm túc hơn, còn có chút nguy hiểm.

Có điều ở đây Tô Thất Nguyệt chỉ có mỗi bộ cung, không biết có đánh lại hay không, Ngô Song Uyển phải hỗ trợ tận lực mới được.

Tại sao lại xuất hiện thêm nhân bản chứ? Bộ cái trò chơi này hết cái thêm rồi hay sao.

Minh Triết kia nhảy tới, Tô Thất Nguyệt dùng cung tên chắc chắn của mình ra đỡ trước, Ngô Song Uyển vòng ra đằng sau tấn công một chiêu làm chậm.

Dường như người này chỉ được cái giả trang tốt, còn về độ nguy hiểm như đã thấy thì không nguy hiểm mấy, vừa cố sức tấn công một chút liền thấy bị yếu thế. Minh Triết giả bắt đầu bỏ chạy, hai người Ngô Song Uyển và Tô Thất Nguyệt không còn tâm trạng ăn uống gì nữa, đánh thấy kẻ địch thua liền đuổi theo, lỡ đâu còn tìm ra manh mối gì đó.

Tên kia chạy rất nhanh, cả hai dù sao cũng là nữ, sức chạy cũng có giới hạn, may mắn là chạy được một lúc liền thấy tên kia đứng im, khoảng cách không còn xa. Tô Thất Nguyệt vừa chạy tới vừa nhắm cung bắn thẳng tới. Người kia lập tức nhận ra dị dạng quay đầu lại dùng kiếm đỡ, còn chưa kịp ngỡ ngàng thì Ngô Song Uyển đã nhảy tới quăng một chưởng lên bụng, người kia đương nhiên chưa kịp đề phòng, bị một chưởng liền ngã xuống, Ngô Song Uyển do vướng đà nên té theo ngã lên thân người kia.

-"Sao lại tấn công tôi?"

Hả? Giọng nói quen thuộc quá vậy?

Cả hai nhìn ra, Ngô Song Uyển như vậy mà nằm trên người Minh Triết, đứng ngoài còn có Mã Nhất Hi và Mặc Tử Du mặt chưa hết ngỡ ngàng.

-"Đây là..." - Tô Thất Nguyệt cảm thấy hơi rối não.

Minh Triết đỡ Ngô Song Uyển ra khỏi người mình, cả hai đều ngồi dậy, Minh Triết xoa xoa bụng, Mã Nhất Hi lại kéo Ngô Song Uyển ra.

-"Xin lỗi, tôi lỡ tay." - Ngô Song Uyển nói.

-"Hai người vì sao tấn công Minh Triết vậy?" - Mặc Tử Du tiến lại, vẫn chưa qua khỏi cơn sốc đột ngột ban nãy.

Tô Thất Nguyệt bèn đem chuyện ban nãy lại kể, kèm thêm kể lại việc ban sáng. Mặc Tử Du đỡ Minh Triết dậy, nhíu mày.

-"Lại là một kiểu nhân bản?"

Lần trước là người cải trang mình, lần này là Minh Triết.

-"Là Lạc Tam?" - Minh Triết nói.

Vừa dứt lời, trên cây nhảy xuống mấy cái bóng người, là chính năm người bon họ. Hiện tại năm con người đang nhìn nhân bản của họ ở trước mặt mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play