Không biết dùng câu "Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa"
trong trường hợp này thì có đúng hay không, nhưng mà nếu câu này nói về
độ xui xẻo thì chắc là cũng đúng. Ví dụ như vừa thoát khỏi hố thành công thì gặp ngay một con yêu quái khác!
Con rắn độc chẳng biết rình từ lúc nào, Mã Nhất Hi thật sự không thấy nó
lúc vừa mới lên, vậy mà vừa lên đông đủ nó đột nhiên xuất hiện, giống
như vả vô mặt mình vậy!
Hai bên đứng chần nhau, con rắn trợn to mắt, xì xì lưỡi, ngúc ngắc cái đầu, lớp da trên đầu nhìn khá cứng. Mặc Tử Du vốn không thích gì loài động
vật này, từ ngoại hình tới tính cách của nó ,giờ còn thấy một con khổng
lồ trước mặt, cảm thây có hơi choáng.
-" Chúng ta tạm thời không nên giao đấu với nó." - Mã Nhất Hi nói nhỏ - "Nó rất nhanh, còn độc nữa!"
Còn chưa kịp phản ứng, con rắn nhanh như chớp lườn người tạo thành vòng vây chặn cả năm người ở bên trong nó.
Tất cả : "!!"
Mắt còn chưa kịp nhắm nữa!
Phần da đầu của nó nhìn tui cứng nhưng lớp da thân của nó rất trơn, bóng
lưỡng, ma sát với mặt đất còn ướt do tối qua mưa thế này làm tốc độ của
nó càng nhanh.
Mặc Tử Du mặt tỏ ra chán ghét tới lộ liễu, đính chính không phải sợ mà là
ghét! Bị vây thế này chỉ muốn dùng vật nhọn đâm toạc nó ra.
Mọi người lập tức thủ thế, Minh Triết nhanh tay đâm một nhát vào phần thân
nó, cả Tô Thất Nguyệt và Mã Nhất Hi cũng cùng lúc dùng vũ khí của mình
tấn công. Con độc xà không hú hét, chỉ há to miệng xông thẳng tới định
nuốt chửng ai đó.
Mặc Tử Du tung một mồi lửa ngay miệng nó, con rắn lùi lại một chút, tất cả
dựa vào vũ khí ban nãy vừa đâm vào thân nó để nhảy ra, sau đó tự thu hồi lại.
Mọi người không suy nghĩ liền chạy, cũng không biết là có phải do áp lực do lời
đe dọa lúc đầu của Mã Nhất Hi cộng thêm vừa được chứng kiến khả năng của con rắn độc này nên chạy trối chết không thèm đánh lại hay không.
Con rắn độc dù ban nãy có ăn một chiêu, nhưng xem ra không có hề hấn gì
mấy, thấy con mồi bỏ trốn, nó lập tức đuổi theo. Cả người nó di chuyển
cực kì nhanh, tới độ xem chừng nhích một tí người là đã tới được gần nơi cả đám đang chạy.
Minh Triết và Mã Nhất Hi cũng từng giao tranh qua một lần, xem như có chút
quen với tiết tấu, vừa chạy vừa dùng vũ khí để tấn công. Minh Triết và
Mã Nhất Hi đồng thời nhảy lên bổ ngay đầu nó rồi lập tức quay lại chạy
tiếp, cả ba người còn lại cũng làm theo, đầu con rắn nhìn cứng mà cứng
thật! Bị tấn công, nó cũng có đôi lúc khựng lại nhưng không lâu lắm, lúc phản kháng lại còn kịch liệt hơn.Con yêu quái này vừa mạnh lại còn
nhanh nữa, quả thật bất lợi!
Đằng trước có một hỏm đá, cả nhóm nhanh chóng tách ra làm hai, con rắn do
duy chuyển quá nhanh tới nỗi không phanh kịp, đầu đâm thẳng vào tảng đá
kia. Tiếng động rất lớn, đá sau khi va chạm mạnh cũng rớt lỏm chỏm.
Có chút mất hình tượng uy mãnh! Xem ra điểm yếu của nó là không kiềm hãm được tốc độ của mình chăng?
Dù sao nó vừa tự làm hại mình, còn hơi choáng, mau chạy trước đã.
Độc xà hung dữ này vừa mơ mơ màng màng bừng tỉnh sau đợt va chạm, mắt nó
ban đầu mở to thao láo thì bây giờ đã nhăn lại, đồng tử còn rực đỏ, dáo
dác tìm con mồi. Xung quanh không một bóng người, chỉ có đầy lá rơi trên mặt đất và vài vũng nước còn lại sau cơn mưa hôm qua. Hai bên giống như chơi trốn tìm, con rắn bò nhẹ nhàng từ từ, không tạo tiếng động vì sợ
con mồi chạy mất.
"Soạt"
Mã Nhất Hi kéo Ngô Song Uyển về sau. Con rắn nghe tiếng động lập tức nhìn
về phía phát ra âm thanh, có bóng người ở đó, nó tiến gần lại. Ban nãy
là do nơi đứng của Ngô Song Uyển hơi trơn nên cô bị trượt chân, không
nghĩ là con yêu quái lại thính như vậy.
Nhưng kì lạ thay, khi con rắn yêu vừa ghé đầu qua chỗ nó vừa nghe thấy âm
thanh vừa thấy bóng người kia, nơi đó hầu như không có ai hết. Nó phì
phì mũi, lùi lại nhưng mắt vẫn ngó ngang ngó dọc. Ngô Song Uyển và Mã
Nhất Hi gần như không dám thở trốn ở bụi cây gần đó.
Tô Thất Nguyệt đang khuỵu một gối, trụ trên một cái cây gần đó.
-"Tôi vừa nhận ra! Sao chúng ta không trực tiếp đánh nó luôn? Cứ phải trốn thế này?"
Ở một chỗ nào đó, không biết có xa hay không nhưng Mặc Tử Du vẫn nói rất
nhỏ. Cả Mặc Tử Du và Minh Triết đều núp sau một cái cây.
-" Tạm thời là vậy đi! Bàn một chút rồi sau đó tấn công." - Minh Triết trả lời.
Đúng là không thể cứ bạ đâu là đánh đó, bảo sao những lần đánh trước đều mất nhiều thời gian và sức lực. Bây giờ với đối thủ mạnh thế này, cần ngồi
lại bàn bạc đã, dù nó có lẽ không liên quan gì đến trùm cuối nhưng vật
phẩm rơi ra vẫn rất có sức mê hoặc!
Đột nhiên bên lùm cây kế chân Mặc Tử Du có nhúc nhích, không có tiếng,
không có gió nhưng cả lùm cây vẫn nhúc nhích được? Mặc Tử Du hơi hơi co
chân, Minh Triết sau tay nắm chặt chuôi kiếm, kéo Mặc Tử Du về sau lưng
mình, cả hai đổi vị trí.
Từ trong bụi cây nhảy phóc ra một thứ gì đó, Mặc Tử Du vừa tò mò nhìn vừa
lo lắng quay đầu ra xem con rắn có nghe thấy hay không. Vật vừa nhảy ra
không rõ giống loài, nó ban đầu nhìn tròn tròn như trái banh, vừa nhảy
ra lập tức quay mòng móng.
"Bùm"
Xung quanh toàn khói với khói, sao lần nào xuất hiện cũng phải có khỏi vậy?
Mắt rất khó chịu! Lớp sương dần mờ đi, Mặc Tử Du cảm thấy hơi nóng,
giống như có ai đang đứng sát trước mặt mình, một bên tay thì Minh Triết đang giữ chặt cậu lại giống như sợ lạc nhau mất.
Xác thực là có người đứng trước mặt mình thật, lại còn hơi sát,một tay còn
đặt lên thân cây, tư thế giống như dồn Mặc Tử Du vào thân cây.
Người này ăn mặc chỉn chu, tóc dù xõa nhưng không tạo cảm giác bết bát, diện
mạo rất xinh đẹp, giữa trán có một kí hiệu màu xanh nhạt.
Vẫn là cái tư thế Kabedon kia, gương mặt nhàn nhạt cười, hai mắt xếch lên nhìn thẳng vào Mặc Tử Du.
-"Chủ nhân! Mau thu phục ta đi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT