Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 129:


...

trướctiếp

Thân thể hắn gặp sắc nảy lòng tham, linh hồn của hắn hướng tới quang minh. Hiện giờ hắn cũng có thể vì Mặc Lý, đê tiện đến cùng, lục thân không nhận.

Edited by Cigar.

 

Yến Chu nhìn đứa con trai duy nhất của ông, gương mặt tuấn mỹ di truyền từ ba mẹ phủ đầy băng sương, đôi đồng tử thâm trầm cũng lộ ra vẻ kiệt ngạo.

Trước nay trong cuộc sống của ông, chưa từng có ký ức về chuyện Yến Lẫm ngỗ nghịch ông.

Yến Lẫm từ nhỏ đã ngoan đến mức đáng thương, tại thời điểm mấy ông bạn già của ông lần lượt bị mấy đứa con hư đốn trong nhà làm tức đến mức vỗ ngực giậm chân hận không thể nhét bọn chúng lại vào bụng mẹ sinh lần nữa, con ông chưa bao giờ để bất luận người nào phải quan tâm. Từ học hành đến cuộc sống, Yến Lẫm luôn là hoàn mỹ, đúng giờ sẽ báo cáo với ba mẹ tình trạng của bản thân, hơn nữa rất sớm đã thay ông nội giúp đỡ người cô không nên thân của hắn.

Muốn nói phản nghịch, ngược lại là ông và vợ có vẻ phản nghịch hơn. Ông công việc bận rộn, không kiên nhẫn ngồi ngay ngắn tâm sự với con, dù sao ông biết Yến Lẫm vĩnh viễn là một đứa trẻ đáng tin cậy. Vợ ông trực tiếp không muốn trao đổi, một mình du lịch khắp thế giới, xoa dịu nỗi đau mất một đứa con trai.

Yến Lẫm của hiện tại lại giống như một thiếu niên dậy thì muộn, cằm hơi hơi nâng, từ ánh mắt đến vẻ mặt tỏ rõ thái độ khiêu khích và khinh thường ông.

Cũng không phải là phản nghịch, đây là trực tiếp mưu nghịch! Muốn đuổi ông xuống đài, thằng nhóc thối này cũng không biết cân lượng của chính nó!

Yến Chu quăng bút máy, tức giận nói: “Đồn đãi là tôi làm đấy, thì sao? Cậu còn muốn trở mình?! Đừng tưởng rằng tìm được nhược điểm của ông thì có thể đá ông ra để ngồi lên cái ghế này. Tôi nói cho cậu, lúc ba của cậu trải qua sóng to gió lớn cậu vẫn còn chưa cai sữa đâu! Có chút sóng gió nho nhỏ ấy mà đã tưởng rằng có thể làm tôi lật thuyền? Nằm mơ đi!”

Yến Lẫm trầm mặc nghe ba răn dạy, không có phản bác.

Giáo dục của nhà họ Yến rất truyền thống, mặc dù là Yến Thâm giẫm chính ba ruột dưới lòng bàn chân không trở mình nổi, thời điểm gặp mặt vẫn cung kính như thể hắn là một đứa con trai ngoan ngoãn, hiếu thuận nhất trên đời. Yến Lẫm tự nhiên sẽ không cùng Yến Chu khắc khẩu.

Yến Chu nghĩ rằng hắn là vì muốn mượn tài nguyên của công ty để push tiểu tình nhân. Hắn trước kia vì Mặc Lý mà vận dụng tài nguyên của công ty, điều này không thể gạt được Yến Chu.

Cũng không tính là ba hắn đoán sai, hắn đích thật là vì Mặc Lý mới làm chuyện này. Nhưng Yến Chu lại nghĩ Mặc Lý chỉ là một tiểu minh tinh bình thường, bám lên con ông, dùng sắc đẹp của cậu để trải một con đường tiền đồ bằng phẳng.

Giới trẻ giờ chơi thật sự hoang đường, Yến Chu đã sớm tập mãi thành thói quen. Thân là chủ tịch của một công ty giải trí, Yến Lẫm như vậy xem như đã thành thật lắm rồi. Yến Chu tự nhận là khai sáng, không định đi quản cách giải trí của con trai.

Nhưng chơi thì chơi, chuyển chủ ý lên người ông thì ông không thể làm như không thấy, cho nên ông liền ra tay nhắm vào “đầu sỏ” Mặc Lý.

Yến Chu chưa bao giờ cảm thấy địa vị của ông có khả năng dao động dù chỉ là chút ít. Công ty này là một tay ông dốc sức gầy dựng, đại cổ đông đều là những ông bạn già tương giao cùng chung hoạn nạn vài chục năm, bọn họ không có lý do gì vì một thằng nhóc chưa dứt sữa như Yến Lẫm mà đối nghịch với ông.

Yến Lẫm lợi dụng sự tự tin của ba. Hắn đó giờ vẫn xem Yến Chu bằng ánh mắt cực kì thấu triệt, thân là một thương nhân xuất thân hào môn, trên người ba hắn vẫn còn có một ít nghĩa khí giang hồ lỗi thời.

Mặc kệ là lòng tin dành cho bạn bè, hay sự hào sảng với tình nhân, đều bao hàm trong sự nghĩa khí phong lưu mà ông tự xưng.

Vì muốn push tình nhân là tiểu minh tinh không có thực lực kia, các cổ đông khác trong công ty đã sớm ôm một bụng phê bình kín đáo với Yến Chu. Hai năm gần đây Yến Chu vì muốn push đối phương, không tiếc bỏ ra số tiền lớn để đầu tư cho hai dự án phim ảnh quan trọng, kết quả tiền đổ sông đổ biển, dẫn đến cổ phiếu của công ty cũng lên xuống hệt như điện tâm đồ, khảo nghiệm trái tim của các cổ đông.

Những mâu thuẫn này dần dần chuyển thành mạch nước ngầm chảy xuôi, tuy rằng còn không đủ để dao động địa vị tuyệt đối cao cao tại thượng của Yến Chu.

Nhưng kẽ hở dĩ nhiên là tồn tại, Yến Lẫm thân là người thừa kế duy nhất của Yến Chu, lợi dụng thân phận này mượn sức mượn lòng người, quả thật như cá gặp nước.

Bởi vì hắn là người thừa kế duy nhất, cho dù hắn hiện tại hai bàn tay trắng, lời của hắn cũng có phân lượng không thể bỏ qua.

Nghĩa khí mà Yến Chu tin tưởng chung quy không thắng được hấp dẫn từ lợi ích. Mà hắn đánh mất anh trai, từng là ma chú duy nhất trói buộc cả đời của hắn. Nhưng thời điểm hắn ngược lại lợi dụng nó, cũng giống như giao dịch thành công với ác ma, sai lầm hiểm ác kia lại thành trợ lực lớn nhất cho hắn.

Vì Mặc Lý, hắn ngay cả lương tâm cũng ruồng bỏ. Hết thảy hắn từng thủ vững, đều phải nhường đường cho tình yêu ích kỷ của hắn.

Hắn lợi dụng người anh trai vì sự tùy hứng của mình mà mất tích, phản bội ba mẹ từng vì thế mà đau khổ, đến nay vẫn còn bị ảnh hưởng tâm lý, hắn phải thành công, tuy rằng sự thành công của hắn là đê tiện, đáng xấu hổ.

Từ nay về sau trái tim của hắn trầm luân địa ngục, chịu tra tấn giày vò trọn kiếp. Mà hắn sẽ lấy lớp da hoàn mỹ không sứt mẻ này bao kín lấy linh hồn xấu xí đầy vết thương, đường hoàng hành tẩu chốn nhân gian.

Yến Lẫm đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Yến Chu đang phẫn nộ, linh hồn đang thừa nhận lửa đốt dầu thiêu, gương mặt tuấn mỹ băng sương lại cao ngạo bình tĩnh.

“Ba, ba biết rõ, lúc này đây cho dù chỉ là một sóng gió nho nhỏ, con cũng sẽ biến nó thành sóng lớn đủ để lật con thuyền của ba.”

Ngôn ngữ sắc bén, đao phong hướng ra phía ngoài không thể so được với lưỡi dao sắc nhọn tự đâm vào chính mình, tàn phá linh hồn đã muốn tràn đầy vết thương thành mảnh nhỏ.

“Bởi vì hai năm tùy hứng làm bậy và cố chấp của ba, các cổ đông của công ty đã bị tổn thất ích lợi rất lớn. Muộn nhất là cuối tuần sau, chú Mã và chú Lý sẽ tổ chức đại hội cổ đông, bọn họ đã thành công giúp con thuyết phục hai phần ba những cổ đông còn lại, lần này, ba thật sự không còn đường sống.”

Yến Chu tức giận tận trời ném bút máy về phía hắn, cây bút máy giá trị xa xỉ đập vào ngực Yến Lẫm, rơi xuống tấm thảm mềm mại.

“Cái thứ khốn kiếp này! Mày rốt cuộc bị chuốc thuốc mê gì mà vội vã muốn làm chết ba mày như vậy?!”

Cơn phẫn nộ của Yến Chu không chỉ nhằm vào sự phản nghịch của con trai, sự phản bội của mấy ông bạn già càng làm ông cảm thấy nan kham.

Chuyện lớn như vậy, hai người kia vẫn âm thầm tiếp xúc với Yến Lẫm, ở trước mặt ông thế nhưng giấu giếm. Đây là đặt ông ở chỗ nào?!

“Yến Lẫm, giỏi, mày giỏi lắm! Cánh thật sự là cứng cáp nhỉ, tao thế mà không nhìn ra được, cứ tưởng rằng mày là con chó biết vâng lời, ai ngờ lại là con sói phản chủ!”

Yến Chu phẫn nộ đến mức không giữ mồm miệng, Yến Lẫm trầm mặc lắng nghe, không phản bác.

Tình thân xấu hổ nhờ sự thoái thượng không có hạn mức của Yến Lẫm duy trì nhiều năm nay, tại đây một khắc sụp đổ.

“Năm đó người bị mất tích sao không phải là mày! Sao không phải là mày bị bắt cóc!” Yến Chu rít gào ra tiếng.

Tiếng nói vừa dứt, hai người đồng thời ngẩn ra, gương mặt Yến Lẫm trong nháy mắt chuyển thành sắc trắng bệch, hóa thành lớp sứ hơi mỏng, chỉ cần chạm nhẹ sẽ lập tức vỡ vụn, lộ ra linh hồn xấu xí bị nghiệp hỏa nung khô.

Lửa giận ngập trời của Yến Chu trong nháy mắt bị đóng băng, nó cũng không biến mất, nhưng lại không thể nào phát tác.

Ông nói sai rồi, nhìn thấy đứa con trai cơ hồ trong nháy mắt lộ ra tất cả yếu ớt, ông há to miệng, lời giải thích lại không thể nói ra.

Là Yến Lẫm khơi mào trận chiến giữa hai ba con này, là Yến Lẫm chủ động khiêu chiến quyền uy của ông. Yến Chu vô luận như thế nào cũng không thể làm ra hành động yếu thế như chủ động giải thích trước.

Bầu không khí có một khắc trầm mặc xấu hổ, Yến Lẫm đã muốn khôi phục lại sự bình tĩnh thong dong vốn có, giống như cái người thương tâm, đáng thương, bất lực kia chưa từng xuất hiện.

“Võ mồm là vô ích nhất, ba, ba đánh mất chừng mực. Còn thời gian một tuần, nếu ba muốn rút lui một cách thong dong, không quá chật vật thì vẫn còn đủ thời gian để chuẩn bị. Lời muốn nói con đã nói hết, xin phép ba con đi.”

Yến Lẫm lạnh lùng mà cao ngạo, giống như đã muốn nắm chắc thắng lợi.

Chút áy náy nhỏ bé của Yến Chu hoàn toàn tan thành mây khói, nổi cơn tam bành với bóng dáng quả quyết rời đi của Yến Lẫm.

“Cái thứ khốn kiếp! Cùng lắm là xúi giục được mấy tên tiểu nhân đê tiện, mày còn chưa biết thủ đoạn của ông đây đâu! Yến Lẫm mày chờ xem!”

Yến Lẫm thẳng lưng, dáng hình cao ngất đi vào thang máy, lạnh lùng thong dong xuyên qua đại sảnh có rất nhiều nhân viên công ty tới tới lui lui, tuấn nhan trắng trẻo phủ đầy băng sương, ngay cả gió vờn quanh bước chân của hắn cũng chứa hơi thở lạnh thấu xương, làm cho người ta không dám tới gần, không dám nhìn thẳng, giống như chỉ cần xem nhiều hơn một lát thì sẽ bị tổn thương bởi giá rét.

Cơn nghị luận náo nhiệt cũng chỉ bắt đầu lên men sau khi hắn rời đi.

“Đó là chủ tịch tương lai của chúng ta sao? Trời ạ, đẹp trai kinh khủng, thật sự khí chất, có thể debut, tuyệt đối bạo hồng.”

“Khí chất thứ này còn không phải là dựa vào tiền luyện ra sao, cũng không nhìn xem ba cậu ta là ai, có thể không có khí chất sao?”

“Nghe cậu nói kìa, chung quy cũng là ghen tỵ. Không nghe tin đồn cậu ta và chủ tịch quan hệ không tốt sao? Tiểu thiếu gia gần đây đang ra tay, chủ tịch sắp bị cậu ta lôi xuống đài rồi, công ty của chúng ta sắp phải chuyển thiên. Cái loại nhân viên quèn như cậu nằm mơ đi.”

“Ông chú chủ tịch bụng bia của chúng ta sinh được đứa con trai cao ráo đẹp trai như vậy? Thật không khoa học, gen di truyền thật sự là huyền học.”

“Mình hai tay hai chân duy trì tiểu thiếu gia lên ngôi thành công~~!”

“Nói như thể chủ tịch chưa bao giờ trẻ vậy. Qua hai mươi năm nữa tiểu thiếu gia của cậu cũng biến thành ông chú trung niên bụng bia thôi.”

“Cậu mau cút đi!”

….

Yến Lẫm trở lại xe, khoảnh khắc đóng cửa xe, tất cả lớp ngụy trang lạnh lùng cứng rắn ầm ầm sụp đổ, chỉ còn lại một người đàn ông vô cùng chật vật, nắm vô lăng tuôn mồ hôi như mưa.

Hắn cũng không đi quá nhanh, nhưng không khí loãng làm hắn hô hấp khó khăn, hắn không thể không há mồm thở dốc. Những giọt mồ hôi lạnh lẽo từ lỗ chân lông trào ra, rất nhanh ướt đẫm cả người hắn.

Chiếc áo sơ mi có giá trị xa xỉ cũng bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp, dính vào làn da.

Loại cảm giác này tựa như mùa hè rất nhiều năm trước kia, ngày mà anh trai mất tích. Hắn một mình một người ngồi ở trong xe, nhìn thấy cảnh sát lung tung đi qua đi lại bên ngoài, còn có phóng viên, vẻ mặt lo lắng của ba mẹ.

Hắn ngồi ở trong xe, không có ai lo lắng hắn. Hắn là người được cứu trợ, hắn không xứng được quan tâm, bầu không khí lạnh lẽo trong xe cơ hồ sắp nhấn chìm hắn.

Yến Lẫm gục mặt vào vô lăng, mồ hôi bắt đầu chảy xuống từ sợi tóc đen nhánh.

Hắn sờ soạng rút điện thoại ra, mở khóa, ngón tay nhấn phím một chính là số điện thoại của Mặc Lý, trực tiếp gọi thẳng.

Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.

“Yến Lẫm! Là anh sao?!” Giọng nói mới không có liên lạc vài ngày, lại giống như cả một thế kỷ chưa từng được nghe lập tức truyền vào trong tai.

“Mau nói chuyện!”

Yến Lẫm vuốt ve điện thoại. “A Ly, là anh.”

Mặc Lý đang trang điểm được một nửa, cầm điện thoại né tránh thợ trang điểm, tìm một góc nhỏ không có người chú ý, vừa túm tóc giả vừa gắt gao dán vào ống nghe, tựa hồ như vậy là có thể bắt lấy Yến Lẫm thật vất vả mới xuất hiện ở đầu kia của sóng điện.

“Anh tên khốn kiếp này, anh ——” Mặc Lý tức đến mức cắn chặt răng, sự ủy khuất mấy ngày nay dùng hết mọi cách vẫn không thể liên lạc được cho Yến Lẫm nháy mắt bùng nổ, cậu hiện tại chỉ muốn mắng cho Yến Lẫm một trận trước cái đã.

“A Ly, anh có điểm khó chịu.”

Giọng nói suy yếu của Yến Lẫm truyền đến, Mặc Lý ngẩn ra, nhất thời đem tất cả mọi chỉ trích và ác ngữ đều nuốt lại vào trong bụng, khẩn trương nắm chặt điện thoại.

“Anh, anh sao vậy? Sao lại khó chịu? Đã đi bệnh viện chưa?!”

Yến Lẫm trời sinh tính hướng nội, chưa bao giờ thích yếu thế, hắn thế nhưng gọi điện thoại cho cậu chỉ để nói hắn khó chịu, Mặc Lý sợ hắn xảy ra chuyện gì, làm gì còn tâm trạng tức giận.

“Anh ngồi ở trong xe. Đau đầu, đầu choáng váng, tức ngực.”

Trong giọng của Yến Lẫm chứa một tia ủy khuất, vô cùng nhu thuận báo cáo bản thân không thoải mái. Mặc Lý đau lòng tột đỉnh.

“Vậy anh mau đi gặp bác sĩ đi. Anh đang ở đâu, có muốn em đi cùng anh không?”

Mặc Lý đã muốn bắt đầu tính toán thời gian. Địa điểm quay phim cách thành phố S không xa, ngồi xe khách là rạng sáng có thể đến.

Tuy rằng gần đây bởi vì chuyện scandal mà đạo diễn Phương không quá vừa lòng cậu, nhưng xin nghỉ một buổi thì hẳn là cậu vẫn có thể. Chỉ cần ngày mai cậu về đúng lúc, không chậm trễ tiến độ quay phim là được.

“Không cần, anh không đi bệnh viện.” Yến Lẫm nói: “Đây là bệnh cũ, anh nghỉ một lát là tốt rồi.”

Mặc Lý có chút hoài nghi.

“Bệnh cũ? Sao em không biết anh còn có cái gọi là bệnh cũ?”

“Đều là chuyện trước đây, A Ly, em đừng lo, anh thật sự không có việc gì.”

Từ ngày anh trai mất tích, hắn thường xuyên giống như ngày đó ngồi trong xe, đột nhiên khó thở, đầu váng mắt hoa, chảy nhiều mồ hôi lạnh tới mức mất nước, lần nghiêm trọng nhất giống như sắp chết đến nơi, mỗi một lần tỉnh táo lại đều như nhặt về một cái mạng.

Yến Lẫm vẫn cảm thấy đó là hắn đang chuộc tội với anh trai, là trừng phạt hắn nên nhận được. Yến Lẫm chưa từng nói chuyện này với bất kì ai, cho nên đến nay cũng không có bất luận kẻ nào biết hắn còn có di chứng như vậy.

Nhưng theo tuổi lớn dần, bệnh trạng này lại dần giảm bớt, thậm chí biến mất.

Đó không phải là tội nghiệt của hắn đã được tha thứ, mà là lương tâm của hắn theo tháng năm chảy trôi bị đục khoét.

Yến Lẫm hy vọng chính mình trọn đời vẫn ôm áy náy với anh trai và ba mẹ, chuộc tội cả đời với bọn họ. Nhưng cảm giác tội lỗi của hắn đã không còn khắc sâu như trước đây, hắn đối với ba mẹ mà hắn vẫn luôn nhân nhượng vô hạn đáy, cũng đã muốn không thể áp chế sự không kiên nhẫn trong lòng.

Hắn nhất định là một con người đê tiện, dùng bề ngoài ngoan ngoãn hiếu thuận ngụy trang chính mình, linh hồn tối tăm trốn ở góc trộm dò xét.

Cho nên hắn mới có thể bị thiếu niên giống như Mặc Lý hấp dẫn, Mặc Lý so với ánh mặt trời còn rực rỡ quang minh hơn, so với ánh mặt trời còn nóng cháy hơn, trong ánh mắt của cậu không có lấy một gợn sương mù âm u.

Đồng thời cậu cũng xinh đẹp trắng ngần như thế, làm cho từ khoảnh khắc ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy cậu, cũng đã luyến tiếc dời đi tầm mắt.

Thân thể của hắn gặp sắc nảy lòng tham, linh hồn của hắn hướng tới quang minh, Mặc Lý chính là mê hồn hương bất trị của hắn.

Hiện giờ hắn cũng có thể vì Mặc Lý, đê tiện đến cùng, lục thân không nhận.

Yến Lẫm nghe Mặc Lý ở đầu dây điện thoại bên kia lải nhải dặn dò, khóe môi cong thành một nụ cười mỹ mãn.

Trong phòng khách sạn, Mặc Lý lặp đi lặp lại xác nhận bệnh tình của Yến Lẫm, lại call video cẩn thận quan sát, xác định Yến Lẫm thật sự không có việc gì, lúc này mới đem trái tim đang treo lơ lửng thả về vị trí cũ.

Bởi vì Yến Lẫm phải lái xe về nhà, cậu đành phải lưu luyến không rời tạm biệt Yến Lẫm.

Một lát sau khi kết thúc trò chuyện, Mặc Lý ôm gối ôm ngồi ở trên sofa như đi vào cõi thần tiên.

“Không đúng!” Mặc Lý đột nhiên nhớ tới điều gì, ảo não vỗ đùi hai cái.

Cậu không phải là định khởi binh vấn tội sao! Yến Lẫm phủ nhận quan hệ của hai người với truyền thông, còn không chủ động liên lạc với cậu mấy ngày liền, không nghe điện thoại của cậu, hắn rốt cuộc đang làm gì?!

Chuyện nghiêm trọng như thế, liền cứ như vậy bị hắn gạt qua dễ dàng!

“Cái tên gian xảo này! Bị trúng chiêu của anh ấy rồi.” Mặc Lý oán hận cắn ngón tay.

Tức giận nhất chính là cậu hiện tại căn bản một chút cũng không tức giận, thậm chí còn phi thường đau lòng bạn trai của cậu, muốn hôn nhẹ hắn một cái, muốn ôm hắn, để hắn nhấc bổng cậu lên.

Cậu đây rõ ràng là, bị Yến Lẫm ăn định rồi…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp