Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 128: Tình yêu làm cho người ta nhận hết ủy khuất


...

trướctiếp

Edited by Cigar.
 
Mặc Lý vẫn còn đang vì lời phủ nhận công khai của Yến Lẫm mà tâm sinh phiền não.
Cậu cũng hiểu được, chuyện của bọn họ không thể công khai, ít nhất hiện tại không thể. Cho dù là cậu bị hỏi thì cậu cũng sẽ không thừa nhận.
Nhưng cậu cũng sẽ không phủ nhận. Cậu có một nghìn phương pháp chơi xấu để lảng tránh câu hỏi, điều này đối với công chúng cũng không có gì khác biệt. Bọn họ chỉ muốn xem rumor và dưa các loại thôi, không ai để ý tính thật giả.
Tận mắt kiến thức được sự lãnh đạm vô tình của Yến Lẫm, Mặc Lý vẫn cảm thấy có điểm thương tâm.

Cái tên từ trước đến nay vẫn luôn ân cần quan tâm cậu đột nhiên thay đổi một mặt nạ khác, thật đúng là làm cho người ta không quen.
Mặc Lý trực tiếp gửi tin nhắn thảo phạt Yến Lẫm, viết lưu loát một đoạn tin nhắn thật dài biểu đạt sự bất mãn của bản thân.

Kết quả thẳng đến khi cậu trở lại khách sạn sau khi quay xong hết cảnh diễn của ngày hôm ấy, Yến Lẫm cư nhiên vẫn không có hồi âm!
Không có hồi âm!
Mặc Lý cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình dấy lên một ngọn lửa giận vô danh.
Lỗ Tấn từng nói, số lần đối phương chủ động tìm bạn thể hiện mức độ đối phương thích bạn, tốc độ đối phương trả lời tin nhắn tỷ lệ thuận với tình cảm của đối phương.
Yến Lẫm mấy ngày qua không có chủ động liên hệ với cậu còn chưa tính, hiện tại cư nhiên, ngay cả tin nhắn làm nũng —— không, là tin nhắn biểu lộ sự bất mãn của cậu cũng không hồi âm.
Mặc Lý lần này là thật sự thương tâm.
Chẳng những thương tâm, tự tôn cũng bị tổn thương.
Gõ một đoạn tin nhắn thật dài nghĩ rằng có thể nhận được hồi âm tràn ngập ân cần của hắn, kết quả lại như đá chìm đáy biển, không gợi nổi một chút phản ứng của đối phương.
“Yến Lẫm thật đáng giận!” Mặc Lý có một loại xúc động muốn block hắn.
Tâm tình ủy khuất này của cậu, chó FA chưa từng yêu đương nhất định không hiểu.
Mặc Lý nằm lên giường, ngón tay ấn vào tên của Yến Lẫm, nghiến răng nghiến lợi, liên tục ấn vài cái ——
Trực tiếp video call cho Yến Lẫm.
Hành lang ngoài cửa phòng hợp thời truyền tới tiếng chuông điện thoại của một nhân viên nào đó trong đoàn làm phim.
“Tình yêu làm cho người ta nhận hết ủy khuất ——”
Đây là BGM dành cho cậu giờ khắc này, Mặc Lý bày ra vẻ mặt hờn giận nhìn chiếc điện thoại trong tay vang chuông không ngừng nhưng không có ai nhấc máy, gương mặt tuấn mỹ vô song trong màn hình tràn ngập buồn bực.
Nhạc chờ ngừng, Yến Lẫm không bắt máy.
Mặc Lý ngơ ngác giơ di động, nhìn thấy màn hình dần dần tối sầm, trực tiếp hóa đá.
Yến Lẫm thế nhưng thật sự không để ý tới cậu?
Mặc Lý trong nháy mắt tìm vô số lý do hộ Yến Lẫm.
Yến Lẫm thích cậu như vậy, sao có thể không để ý tới cậu được? Có thể hắn đang tắm, có thể hắn mất điện thoại, có thể hắn đang bận làm việc không phát hiện ——
Dẹp, dẹp con mẹ nó lý do! Nào có trùng hợp nhiều vậy được?!
Yến Lẫm chính là —— không để ý đến cậu!
Mặc Lý nhất thời giận cực, nhưng cơn giận mãnh liệt mà đến, lại mãnh liệt mà đi, không để lại một chút dấu vết. Thứ bám theo phía sau, là ủy khuất và khó hiểu vô cùng tận.
Cậu hiện tại không kịp tức giận, cậu chỉ cảm thấy vô cùng tủi thân.
Yến Lẫm phủ nhận tình cảm của bọn họ với truyền thông, không phải cậu không thể lý giải, cậu chỉ là muốn nghe Yến Lẫm mềm giọng dịu dàng an ủi dỗ dành, hòa tan một chút dáng vẻ vô tình thậm chí có chút trào phúng của hắn khi nhắc đến tình cảm của bọn họ.
Nhưng Yến Lẫm vì sao không để ý tới cậu? Này rốt cuộc là vì sao?!
Mặc Lý ôm một bụng khó hiểu trằn trọc mất ngủ một đêm, ngày hôm sau ngồi vào bàn trang điểm bị thợ trang điểm nhắc nhở một trận.
Vốn Mặc Lý là trang điểm dễ nhất, nhưng một đêm không ngủ cũng hiện ra vài phần tiều tụy, thợ trang điểm vừa trát phấn lên mặt cậu vừa làu bàu: “Đừng có ỷ y bản thân thiên sinh lệ chất rồi mặc kệ ra sao thì ra, ghét nhất mấy người thẳng nam không chịu chú trọng dưỡng da.”
Thẳng nam? Ai thẳng? Cậu là người có chồng! Mặc Lý mơ mơ màng màng trừng đối phương một cái.
Thợ trang điểm vừa giúp cậu che đi quầng mắt, còn chưa xong, phó đạo diễn mang vẻ mặt gấp gáp đột nhiên xông vào, kéo Mặc Lý đi.
“Cậu còn ở đây làm gì, đạo diễn Phương đang tìm cậu! Nhanh đi theo tôi!”
Mặc Lý vác khuôn mặt trông khá thảm bị phó đạo diễn kéo đến trước mặt đạo diễn Phương, đạo diễn Phương mặt mũi âm trầm, làm cậu hoảng sợ.
“Cậu mặt mũi như này là sao?! Cậu đã biết rồi?”
“Biết gì cơ?” Mặc Lý không hiểu ra sao.
Đạo diễn Phương cầm lấy iPad trên bàn đưa cho cậu, sắc mặt âm trầm rít tẩu thuốc hai hơi.
“Tự cậu xem đi.”
[Độ tin cậy 100%, tuyệt đối chân thật! Bật mí con đường thành danh của tiểu thịt tươi bạo hồng tốc độ tên lửa họ Mặc! Ngoại hình đẹp là có thể muốn làm gì thì làm sao?!]
Bài post bóc phốt được tung lên vào khuya hôm qua này, mới sáng sớm đã đạt được số lượng forward và repost lên đến một trăm nghìn. Khác với mấy rumor không đến nơi đến chốn lần trước, bài bóc này viết rất dài, rất tỉ mỉ, văn hay ý đẹp, chứng cứ thập phần xác thực, lập trường cũng trung lập, ngay cả cái thread của Mặc Lý lúc mới debut ở cái diễn đàn cũ kia cũng được cap lại.
Những hình ảnh được cap lại đều là bình luận của fan cậu lúc ấy khinh thường Liễu Kì Hoa và sùng bái người được gọi là đại thần bảo vệ thread.
Đoạn này tự nhiên sẽ không viết về chuyện Liễu Kì Hoa muốn mượn việc đạp cậu để thượng vị, hoàn toàn cắt câu lấy nghĩa, đọc qua rất có logic, có ảnh có bằng chứng.
Nếu Mặc Lý không phải là người trong cuộc, cậu đều phải bị thuyết phục.
Phía sau lại như có như không lôi ra một đống người, từ fan hí kịch Tôn tổng thích nghe cậu xướng hí đã giúp cậu rất nhiều, Lý Thiếu Thiên vẫn luôn liên lụy không rõ, đến Yến Thâm bị Tống Văn tự mình bóc phốt, còn có Yến Lẫm gần đây vừa mới tiến vào tầm mắt của đại chúng.
Cái bài bóc phốt chân thật này, giấu dưới sự khách quan lý trí trung lập thể hiện ra chính là sự âm hiểm, không khỏi làm Mặc Lý cảm thấy run rẩy.
Tuy rằng vẫn không biết hậu quả và nguồn gốc của bài bóc phốt này, Mặc Lý bản năng cũng đã cảm thấy một trận rét lạnh.
Cái này và những bài bóc lần trước không giống, lúc này đây không phải vui đùa, là thật sự có người muốn đẩy cậu vào chỗ chết.
Cậu mờ mịt nhìn về phía đạo diễn Phương, ánh mắt đánh giá của đạo diễn Phương dành cho cậu thế nhưng mang theo một tia nghiền ngẫm.
Mặc Lý không khỏi cười khổ. Ngay cả đạo diễn Phương có quan hệ tốt với cậu còn hoài nghi cậu, không dám tưởng tượng dư luận trên mạng sẽ thế nào.
“Đạo diễn Phương, tôi không phải là người như vậy.” Cậu buông iPad, trịnh trọng giải thích.
“Tôi cũng hy vọng cậu không phải.” Đạo diễn Phương nhìn cậu thật lâu, sau đó giống như chịu thua khoát tay áo. “Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn nhắc nhở cậu. Cậu đi về chuẩn bị trước đi, cảnh phải quay hôm nay rất nhiều.”
Mặc Lý chỉ có thể rời khỏi, mặc kệ đạo diễn Phương đặt nặng vấn đề đạo đức có tin cậu hay không, phim đã quay tới nước này, đạo diễn Phương chắc không đến mức thay đổi cậu. Nhưng về sau có thể hợp tác khoái trá hay không, Mặc Lý không thể xác định.
Phó đạo diễn tiễn cậu, ngập ngừng một lát cuối cùng vẫn an ủi: “Đạo diễn Phương là bởi vì trước kia từng bị hố một lần bởi người quen, không phải hoàn toàn nhắm vào cậu. Cậu đừng để ở trong lòng, đừng có gánh nặng tâm lý gì.”
Mặc Lý cười cười: “Tôi biết.”
Còn hơn thái độ của đạo diễn Phương, cậu càng muốn biết Yến Lẫm vì sao vẫn không phản ứng cậu.
Trên mạng gió mây biến chuyển, cậu tùy tiện nhìn lướt qua điện thoại, lập tức bị ác ý đập vào mặt bao phủ.
Tài khoản weibo của cậu đã muốn rơi vào tay giặc, tiếng của fan nhỏ bé, hoàn toàn không chống đỡ được đại quân thảo phạt thóa mạ. Thậm chí còn có rất nhiều fan tin bài bóc phốt kia, thoát fan, thao thao bất tuyệt tỏ vẻ rất thất vọng về cậu.
Loại thật tâm biểu đạt thất vọng này còn làm cậu chân tay luống cuống hơn cả những comment chửi rủa sảng khoái kia.
Mặc Lý có lợi thế ngoại hình đẹp, từ nhỏ đến lớn đều được người khác yêu chiều, chưa từng ngã nặng như vậy, chưa từng bị nhiều người thích cậu như thế quật ngược lại.
Giống như chỉ trong một đêm tất cả đều thay đổi, cậu từ thiên chi kiêu tử được mọi người sủng ái, trở thành kẻ tiểu nhân ai nấy đều phỉ nhổ.
Trên internet, fandom số lượng nguyên bản không ít lại không thể át được phẫn nộ của quần chúng ăn dưa và thủy quân không biết từ đâu ra, tiếng giải thích nhỏ bé và chống cự bị bao phủ trong dòng nước lũ chửi rủa.
Mặc Lý không dám đọc nữa, đơn giản xóa app, rụt cổ làm đà điểu.
Mà cho tới bây giờ, cậu thậm chí còn hoàn toàn không biết chính mình vì sao lại rơi xuống hoàn cảnh này.
Không chỉ mình cậu cảm thấy mờ mịt, thậm chí người khởi xướng cũng bất ngờ với sự phát triển này.
Liễu Kì Hoa nhìn thấy chửi rủa ngập trời nhắm vào Mặc Lý ở trên mạng, tất nhiên trong đó có thủy quân hắn mua —— Nhưng chỉ là số ít.
Còn những người lòng đầy căm phẫn miệng phun ra toàn lời cay nghiệt này hắn thật sự không biết là từ đâu tới. Thậm chí hắn còn không phân rõ được liệu đây là thủy quân hay là quần chúng ăn dưa.
Kế hoạch nguyên bản của hắn chính là muốn công khai quan hệ của Mặc Lý và Yến Lẫm. Âm kém dương sai, chân tướng mà hắn biết được nhiều hơn ngoại giới rất nhiều.
Hắn biết Mặc Lý ngay từ đầu đã theo Yến Lẫm, các kim chủ trong mấy tin rumor từ đó đến nay đều là giả.
Nhưng bài bóc phốt thật giả trộn lẫn trên internet này hiển nhiên là muốn đẩy Mặc Lý vào chỗ chết.
“Cậu ta đây là đã đắc tội với đại nhân vật khó lường nào thế?” Liễu Kì Hoa không khỏi tấm tắc ngợi khen, hắn quay đầu nhìn về phía kim chủ Trương tổng đang cắt móng chân ở bên cạnh. “Không phải do anh ra tay đó chứ.”
“Mơ tưởng à, tôi họa điên mới vì tiểu tiện nhân như em bỏ ra số tiền lớn như vậy.” Trương tổng ném móng chân hắn cắt về phía Liễu Kì Hoa, Liễu Kì Hoa bày ra vẻ mặt ghét bỏ né tránh.
“Em còn dám né?! Em lại đây cho tôi! Cắt móng chân cho tôi!” Trương Phi Hoa duỗi chân ra, đá Liễu Kì Hoa một cước.
Liễu Kì Hoa chỉ có thể không tình nguyện tắt máy tính, tiến lại cắt móng chân cho hắn.
“Em cũng ít làm cái chuyện mờ ám này đi, đừng có cố quá mà quá cố, đỡ mất công bị vạ lây.” Trương tổng lười biếng cảnh cáo Liễu Kì Hoa.
Liễu Kì Hoa chỉ có thể vâng lời gật đầu.
Người lần này muốn dìm Mặc Lý hiển nhiên có thế lực lớn, còn mượn thế của hắn phía trước, muốn dìm chết Mặc Lý. Hắn cũng không dám tùy tiện chen vào.
Mặc Lý không dám xem dư luận trên mạng, giống như con đà điểu dúi đầu vào trong cát lừa mình dối người.
Bệnh hay quên của cư dân mạng rất lớn, ngay cả tin tức xã hội nhiều nhất cũng chỉ có thể hot bảy ngày, rumor đạo đức cá nhân không quan trọng gì của cậu có năng lực náo nhiệt bao lâu.
Nhưng là hiển nhiên, người sau màn không định buông tha cậu dễ dàng.
Vừa hết buổi chiều, lại có một bài post được tung ra, lúc này đây chỉ thẳng cậu hiện tại đang quay phim điện ảnh của đạo diễn Phương.
Đây là cơ hội mà rất nhiều diễn viên hy vọng có được, cố tình lại là cậu giành được thắng lợi sau cùng, lúc này không cần người đằng sau màn châm ngòi thổi gió, những nghệ sĩ thất bại phía trước đã muốn phát huy đầy đủ tính chủ quan, liên hợp diss Mặc Lý, thậm chí ngay cả đạo diễn Phương cũng bị vạ lây.
Đạo diễn Phương vẫn luôn cao cao tại thượng ngồi ngay ngắn trên Thần đàn nay lại bị fan ở khắp nơi cà khịa, dần dần bị lôi vào cuộc, thậm chí còn bị gọi bằng một số ngoại hiệu lỗ mãng buồn cười.
Mặc Lý không đọc được dư luận cụ thể, nhưng sắc mặt buổi chiều của đạo diễn Phương rõ ràng còn trầm hơn cả sáng sớm.
Đại đạo diễn từ trước đến nay có tiếng đặt nặng vấn đề đạo đức, đây là bị cậu làm cho liên lụy đến mức cơ hồ khó giữ được thanh danh.
Ngày hôm nay đối với Mặc Lý mà nói, là giày vò trước nay chưa từng có.
Yến Lẫm đột nhiên không để ý tới cậu, đạo diễn Phương luôn luôn xem trọng cậu tựa hồ cũng giận chó đánh mèo lên cậu. Một bụng tràn đầy tủi thân của Mặc Lý không có chỗ để kể ra, mạnh mẽ chống đỡ đến khuya sau khi kết thúc công việc, ở trong ánh mắt khác thường từ bốn phía trốn về khách sạn, lại một lần nữa gọi điện thoại cho Yến Lẫm.
“Bắt máy đi, đồ khốn, rốt cuộc là làm sao vậy?! Vì sao không để ý tới em!”
Mặc Lý cắn ngón tay ở trong phòng đi tới đi lui, điện thoại đổ nhạc chờ một lúc lâu rồi tự động ngừng, trái tim của cậu cũng lạnh một nửa.
Cắn môi dùng ngón tay run rẩy gọi lại lần nữa, đầu dây bên kia truyền ra tiếng bên kia đã khóa máy.
“Yến Lẫm anh là đồ khốn!” Mặc Lý ném điện thoại lên sofa.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, cậu vội vàng nhặt điện thoại lên, trên màn hình hiển thị tên của Hà Mân.
Mặc Lý nhất thời cảm thấy một trận thất vọng, quăng điện thoại đi, mặc kệ nó đổ chuông đến khi ngừng, lại đổ chuông rồi lại ngừng, cũng lười đi nghe máy.
Tiếng chuông dừng lại, chốc lát sau vang lên tiếng báo hiệu có tin nhắn.
Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân và trò chuyện, Mặc Lý cứ cảm thấy những người đó giống như đều đang bàn tán về nhân phẩm và scandal của cậu.
Khác với trêu chọc lúc trước, lần này là mang theo ác ý.
Mặc Lý đột nhiên có chút sợ hãi.
Lời đồn đãi bịa đặt rất đáng sợ, trước kia cậu còn cho rằng mấy lời bịa đặt trong tràng danh lợi này cũng chỉ đến mức đó, còn vì lòng rộng lượng của bản thân mà đắc chí, thì ra đó đều là chút tranh cãi nho nhỏ.
Lời đồn đãi chân chính muốn đẩy cậu vào chỗ chết, thật sự có thể đánh cậu.
“Yến Lẫm…” Cậu cầm điện thoại lên, muốn gọi lại cho Yến Lẫm.
Cậu đại khái là bị lời đồn làm cho thần kinh có điểm suy nhược, còn có chứng hoang tưởng bị hại rất nhỏ, cậu đã muốn bắt đầu nghĩ đến chuyện có phải Yến Lẫm đang bị người nào đó hạn chế thân thể.
Không đợi cậu nhấn nút gọi, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
Giọng nói có chút lo lắng của Lý Thiếu Thiên từ ngoài cửa truyền vào.
“A Ly! Là anh, mở cửa!”
Trước kia hắn tuy rằng cũng có ý hàn gắn lại quan hệ của hắn và Mặc Lý, nhưng cũng sẽ chú ý chừng mực khi hai người tiếp xúc ở những trường hợp công khai.
Lần trước ở trong garage xe tình cờ gặp sư đệ còn không dám để lộ trước mặt người khác, càng đừng nói đến cái hành động đêm khuya gõ cửa phòng của sư đệ.
Mặc Lý hiện giờ gièm pha quấn thân, Lý Thiếu Thiên cũng liên lụy ở trong đó. Nếu bị người có ý xấu lan truyền ra ngoài, Lý Thiếu Thiên hơn phân nửa cũng không thể rút chân ra.
Mặc Lý mở cửa lộ ra một cái khe, hé lộ khuôn mặt tiều tụy.
Cậu mặc áo sơ mi rộng thùng thình, vẫn xinh đẹp thanh thoát như cũ. Nhưng hai mắt xưa giờ trắng đen phân minh nay lại lấp kín tơ máu, khóe mắt hơi hơi nhếch lên còn có chút sưng đỏ, trái tim của Lý Thiếu Thiên bỗng dưng tê rần.
Hắn là người lý trí siêu việt hết thảy, cũng đã từng đặt Mặc Lý và sự nghiệp ở trên hai cán cân cẩn thận cân nhắc. Nhưng là khi đó, Mặc Lý như trước kiêu căng cao ngạo, cậu chưa bao giờ đáng thương bất lực như thế này.
Thời điểm Mặc Lý bị tổn thương, lý trí của hắn đã muốn không còn sót lại chút gì.
Có lẽ là cưng chiều Mặc Lý lâu lắm, từ rất lâu rất lâu về trước, loại cưng chiều này liền khắc sâu vào toàn bộ con người của hắn. Nó đã trở thành thói quen cắm rễ thật sâu trong trái tim hắn, hắn không đổi được.
“A Ly, mở cửa. Để sư ca vào trong, sư ca có lời muốn nói với em.” Lý Thiếu Thiên nhẹ nhàng dỗ dành.
Mặc Lý nhìn nhìn bốn phía, xung quanh tựa hồ ẩn giấu một ít ánh mắt tìm tòi hóng hớt, hưng phấn mà nhìn chăm chú vào cậu và Lý Thiếu Thiên.
Cậu do dự một lát, cuối cùng vẫn không dám mở cửa để cho Lý Thiếu Thiên tiến vào.
Rõ ràng là sư huynh cùng nhau lớn lên, thế nhưng lại đi đến bước đường này, muốn nói một câu cũng phải đề phòng bị người khác phát tán rộng rãi, quả thật có loại châm chọc đáng cười.
Chính là Mặc Lý lúc này cười không nổi.
“Không cần, em không sao. Anh trở về đi, đỡ mất công bị người khác chụp rồi đồn lung tung.”
Mặc Lý nói xong muốn đóng cửa, Lý Thiếu Thiên lại đè lại cánh cửa, hiếm thấy trở nên kiên quyết.
Kể từ khi lợi dụng những người lớn tuổi trong gánh hát vì thanh danh của hắn, Lý Thiếu Thiên vẫn cảm thấy có lỗi với gánh hát Mặc gia, lần đầu thể hiện cái uy sư ca.
“A Ly, nghe lời, đừng quan tâm những người đó sẽ nói thế nào, sư ca thật sự có chuyện quan trọng muốn tìm em.”
Mặc Lý mắt thấy càng ngày có càng nhiều ánh mắt nhìn vào bọn họ, đành phải mở cửa để Lý Thiếu Thiên tiến vào.
Lý Thiếu Thiên đang muốn đóng cửa, lại bị Mặc Lý ngăn cản, mở cửa hết cỡ.
“Quang minh chính đại một chút, đỡ mất công có người bàn tán sau lưng.” Mặc Lý giải thích.
Lý Thiếu Thiên nhìn Mặc Lý giống như chim sợ cành cong, trong lòng hận không thể tìm ra người đã truyền bá lời đồn ác độc kia đem đi băm cho chó ăn.
“A Ly, em đừng sợ, ngày mai anh sẽ thay em bác bỏ tin đồn. Không, anh hiện tại có thể post weibo.”
Lý Thiếu Thiên lấy điện thoại di động ra, Mặc Lý lại vội vàng đẩy hắn ra.
“Đừng, đừng, anh đừng phát ngôn gì cả, còn ngại hiện tại chưa đủ loạn sao?”
Hai hàng lông mày thanh tú của Mặc Lý nhăn thành một nhúm, sầu não nói không nên lời.
“Chuyện này vốn không liên quan đến anh, anh chẳng qua là bị tai bay vạ gió. Anh cũng đừng chui đầu vào cái rọ này.”
Mặc Lý tuy rằng bất an, nhưng lại hiểu chuyện trước nay chưa từng có.
Không có làm nũng cầu hắn bảo vệ, không có chơi xấu nhờ hắn đội nồi hộ. Lý Thiếu Thiên lại cảm thấy thập phần mất mát, Mặc Lý thật sự phân định rạch ròi với hắn.
Hắn cũng là không có tự trọng.
“A Ly.” Lý Thiếu Thiên bất đắc dĩ hô một tiếng: “Anh biết năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, anh đã làm em thất vọng. Nhưng anh là sư ca của em, điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Mặc kệ anh ích kỷ cỡ nào, đã làm ra bao nhiêu chuyện có lỗi với người khác, nhưng anh chưa từng thay đổi tình cảm dành cho em. A Ly, anh hy vọng em có thể giống như xưa, tin tưởng sư ca, ỷ lại vào sư ca.”
Mặc Lý nhìn hắn không chớp mắt, còn thật sự lắng nghe.
“Sư ca….” Nghe được hết lời, cậu thì thào hô một tiếng.
Cậu đương nhiên hy vọng có người có thể là điểm tựa để cậu ỷ lại và tin tưởng, tại thời điểm long trời lở đất này.
“Thiếu Thiên, sao cậu lại ở trong này?! Làm tôi tìm mãi!” Phương Lâm đột nhiên xuất hiện ở cửa, cô không có tùy tiện tiến vào, chỉ đứng ở cạnh cửa, đầu tiên cười khách khí với Mặc Lý, giơ điện thoại về phía Lý Thiếu Thiên. “La tiểu thư gọi điện cho cậu. Gọi vào số của cậu không thấy cậu bắt máy, nhắn tin cũng không thấy trả lời, cho nên cô ấy gọi cho tôi. Cậu là thế nào đấy?”
Lý Thiếu Thiên lúc này mới lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, có lỗi nói: “Xin lỗi, lúc làm việc chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, quên mất phải chỉnh lại.”
“Đừng nói xin lỗi với tôi, nói với La tiểu thư ấy.” Phương Lâm đưa điện thoại cho Lý Thiếu Thiên.
Lý Thiếu Thiên nhận lấy điện thoại của Phương Lâm, quay đầu lại nhìn về phía Mặc Lý.
Mặc Lý lại bày ra vẻ mặt cảnh giác, dứt khoát đẩy hắn ra khỏi cửa phòng.
“Hai người có việc thì đi chỗ khác mà nói, đừng có đứng ở phòng của tôi, chê tôi scandal chưa đủ nhiều hả?”
“A Ly ——” Lý Thiếu Thiên bất đắc dĩ bị cậu đẩy ra ngoài cửa, trơ mắt nhìn cánh cửa trước mặt hắn khép lại.
Phương Lâm nhún vai: “Lần này tôi gì cũng chưa làm, cậu đừng trừng mắt với tôi, có vẻ tiểu sư đệ của cậu vẫn chưa tha thứ cho cậu đâu.”
Lý Thiếu Thiên nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt, nơi này đã muốn bị càng ngày càng nhiều ánh mắt nhìn chăm chú, hắn không thể cứ đứng mãi ở đây.
“Đi thôi.”
Hắn nhíu mày, xoay người rời đi. Điện thoại truyền ra giọng lo lắng của La Khởi Vân.
“Thiếu Thiên? Là anh sao? Phương Lâm, mau để Thiếu Thiên nghe máy.”
“Là anh. Thật sự xin lỗi, ban ngày lỡ chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng.” Lý Thiếu Thiên nhỏ giọng nói chuyện điện thoại, đi dọc theo hành lang trở về phòng của hắn.
Mặc Lý tựa vào cánh cửa, kinh ngạc lấy điện thoại ra ấn cho màn hình sáng lên, Yến Lẫm vẫn như cũ, không có nửa điểm động tĩnh.
Cậu không đoán ra Yến Lẫm là làm sao vậy, lại nhìn ra được La Khởi Vân là thật sự thích Lý Thiếu Thiên. Thích đến mức mặc dù đối phương vẫn không nghe điện thoại không trả lời tin nhắn, vẫn nguyện ý hạ mình không ngừng chủ động liên lạc.
Đây là hạnh phúc của sư ca.
Mặc Lý tin tưởng lời thổ lộ của Lý Thiếu Thiên, mặc kệ Lý Thiếu Thiên là người ích kỷ lạnh lùng cỡ nào, hắn thủy chung xem cậu là ngoại lệ.
Khúc mắc về chuyện hắn lợi dụng gánh hát Mặc gia vẫn luôn mắc kẹt trong lòng cậu đột nhiên phai nhạt đi.
Mặc Lý cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại, có chút lo lắng nhỏ giọng thì thầm: “Yến Lẫm ơi Yến Lẫm, anh rốt cuộc làm sao vậy?”
Trên tầng cao nhất của trụ sở công ty giải trí Thâm Không, Yến Chu vẻ mặt tức giận ném một cái điện thoại ra, điện thoại rớt xuống tấm thảm lót sàn thật dày, không có phát ra một chút âm thanh.
Yến Lẫm lãnh đạm nhìn Yến Chu, chờ ông làm khó dễ.
“Giỏi, Yến Lẫm, đúng là giỏi!” Yến Chu oán hận chỉ tay vào mặt Yến Lẫm.
“Tôi oai phong một cõi hơn nửa đời người, biết bao nhiêu đồng bọn hợp tác lẫn địch thủ bị tôi trị đến mức ngoan ngoãn cong lưng, không nghĩ tới thật không nghĩ tới, ông đây về già lại khó giữ được thanh danh, thiếu chút nữa bại trong tay thằng nhãi con là cậu! Tôi cho cậu đi theo Yến Thâm, cậu đúng là học hết tinh hoa của nó, muốn cướp ghế của ông?! Tôi nói cho cậu, ông đây chỉ cần không chết một ngày, thì cái vị trí này không đến phiên cậu ngồi vào!”
“Không phải bại trong tay của con.” Yến Lẫm lên tiếng.
“Cậu nói cái gì?” Yến Chu không kiên nhẫn nheo mắt.
“Ban giám đốc đã bất mãn với ba từ lâu.” Yến Lẫm đứng dậy nhặt lên điện thoại của hắn, rút một tờ khăn giấy trong hộp đặt trên bàn, lau sạch vân tay và bụi bám trên màn hình.
“Ba chuyên quyền độc đoán, bảo thủ, quyết sách trong một năm nay liên tục phạm sai lầm, làm lợi ích của công ty bị hao tổn, lúc này mới tạo cơ hội cho con.”
“Con biết ba sẽ phản kích, nhưng không ngờ ba lại dùng thủ đoạn hèn hạ đến thế.” Yến Lẫm cất điện thoại, vẻ mặt trào phúng nhìn về phía Yến Chu. “Ba, ba thật sự già rồi.”
Yến Chu nhất thời nổi trận lôi đình.
“Yến Lẫm! Cậu dám nói chuyện với tôi như vậy? Đừng tưởng rằng cậu là đứa con duy nhất của tôi thì tôi sẽ không dám phế cậu!”
Dĩ vãng, bốn chữ đứa con duy nhất này cơ hồ là một câu thần chú, chặt chẽ trói Yến Lẫm lại. Làm cho Yến Lẫm từ nhỏ đã giỏi quan sát sắc mặt của người lớn, hiểu được ý của trưởng bối, chưa bao giờ dám vi phạm ý của ba mẹ.
Cho tới bây giờ, bốn chữ này vẫn như cũ khiến cho Yến Lẫm có một khắc động dung.
Nhưng hắn che giấu tâm tình của bản thân rất tốt, ở trước mặt Yến Chu, biểu hiện của hắn không chê vào đâu được.
“Thủ đoạn như trộm điện thoại của con mà ba cũng làm rồi, ba nghĩ con phải đánh giá ba như thế nào?” Yến Lẫm cười nhạt, đối mặt với lửa giận của Yến Chu.
Tên đã lên dây không thể vãn hồi, bắt đầu từ lúc hắn bước ra bước đầu tiên, cũng đã nhất định không thể cứu được tình cảm cha con với Yến Chu.
Hiện giờ, hắn đã muốn đạt được sự duy trì của đại bộ phận cổ đông của Thâm Không. Yến Chu cho dù có trì độn đến mấy cũng phải phát hiện, Yến Lẫm chỉ không nghĩ tới, Yến Chu thế nhưng âm thầm trộm đi điện thoại của hắn.
Thủ đoạn này làm cho hắn bất ngờ, thế nhưng lại khiến Yến Chu không có điểm giới hạn đắc thủ.
Cũng may điện thoại có cài chế độ phòng trộm, Yến Chu lấy được điện thoại của hắn cũng không có cách nào xâm nhập, ngoại trừ ném xuống đất phát tiết lòng phẫn nộ, cũng không có tác dụng khác.
“Tôi muốn xem xem, là hồ ly tinh nào kích động đứa con trai ngoan của tôi, để ngay cả chuyện bất hiếu như đuổi ông đây xuống đài cậu cũng dám làm.” Yến Chu hừ lạnh một tiếng: “Không nghĩ tới, cậu còn giỏi hơn cả tôi. Chơi đàn ông?! Còn vung tiền như rác vì tình nhân? Phục cậu cũng làm ra được!”
Yến Chu thực phẫn nộ, ông tức giận là vì Yến Lẫm dám khiêu chiến quyền uy của ông, đối với chuyện Yến Lẫm cặp kè với đàn ông tựa hồ không có để trong lòng.
Dù sao chính ông cũng nuôi tiểu tình nhân, chút sở thích ấy không ảnh hưởng đến toàn cục, vẫn là Yến Lẫm đột nhiên soán vị càng làm cho ông phẫn nộ.
“Đồn đãi trên mạng là do ba làm?” Yến Lẫm hỏi.
Yến Chu đánh bậy đánh bạ chọn Mặc Lý xuống tay, không thể không nói, thật sự đạp trúng cái chân đau của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp