Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 130: Chật vật rời đi


...

trướctiếp

Chật vật rời đi.

Edited by Cigar.

 

Mặc Lý không biết tình hình giương cung bạt kiếm của Yến Lẫm và Yến Chu, nhưng trong vòng một tuần này, cậu rõ ràng cảm thấy đãi ngộ dành cho cậu trên mạng lại đạt thêm một tầng cao mới.

Cậu nghĩ rằng toàn bộ cư dân mạng mắng chửi cậu đã muốn là một tầng cao không thể cao hơn nữa rồi, nhưng thực tế nói cho cậu, vận xui của cậu vẫn có thể đột phá thêm một tầng nữa.

Xuyên suốt một tuần nay, gièm pha về cậu kéo đến ùn ùn, có một vài rumor còn đặc biệt giàu sức tưởng tượng, ngay cả cậu đọc xong cũng cảm thấy hôm nay lên mạng thế đủ rồi.

Nếu là scandal thì vẫn còn chứa yếu tố hường phấn. Ở thời đại mà nhan cẩu nắm quyền, mọi người cực kì khoan dung với đồng tính luyến ái, scandal tình ái hường phấn của cậu và Yến Lẫm thậm chí còn được không ít fan hưởng ứng chèo thuyền.

Hai người giới tính giống nhau, tuổi tương đương, giá trị nhan sắc siêu cấp cao, anh chưa kết hôn tôi chưa lập gia đình, quả thực chọc trúng điểm moe của quần thể các cô gái mới lớn. Bởi vậy ngoại trừ đại đội thủy quân, số ít người qua đường và một số fan có rắp tâm khác, số lượng người chèo thuyền thế nhưng cũng không ít.

Người đứng phía sau màn hiển nhiên là không vui khi nhìn thấy tình trạng này, bởi vậy thủ đoạn thăng cấp kịch liệt, sự ảnh hưởng lên Yến Lẫm chỉ là gián tiếp, người bị hại trực tiếp nhất chính là Mặc Lý.

Trong một tuần nay, rất nhiều chuyện trước đây đều xuất hiện cái gọi là lật ngược tình thế.

Lý Thiếu Thiên rời khỏi gánh hát Mặc gia không phải bởi vì hắn phản bội sư môn, mà là vì hắn bị thiếu bầu gánh không có tài lẫn đức xa lánh. Sau khi Lý Thiếu Thiên rời khỏi, Mặc Lý thậm chí còn không buông tha mà tiếp tục vắt cạn giá trị thặng dư của đại sư huynh đồng môn, đến nay vẫn hút máu Lý Thiếu Thiên đã sở hữu nhân khí như mặt trời ban trưa.

Chiêu sách tự sát của Tống Văn là bởi vì cậu chen chân vào chuyện tình cảm của Yến Thâm và Tống Văn, từng bước bức ép Tống Văn, làm cho một cô gái nhu nhược như Tống Văn thật sự sống không nổi, nếu không cô sao có thể ngu ngốc đến độ hy sinh sự nghiệp đang lên của bản thân, lấy một loại tư thái quyết tuyệt như muốn đồng quy vu tận kéo Mặc Lý xuống ngựa.

Tống Văn đã muốn trong trạng thái nửa lui giới cũng đọc được tin tức này, cô ngồi trên sofa siết chặt áo khoác, đồng dạng lẳng lặng tự hỏi vấn đề này.

Đúng vậy, cô lúc ấy sao lại có thể ngu như vậy? Cô đương nhiên biết Mặc Lý không có hãm hại cô như bài viết này nói, trên thực tế Mặc Lý trong chuyện này đều là dáng vẻ không hiểu gì cả, chẳng biết sao lại thế, từ đầu tới cuối chỉ là sân khấu của một mình cô. Người viết bài hắc cậu này nói một câu “không hợp với lẽ thường”, một lý do hư vô mờ ảo như vậy để chứng minh sự bức bách vô lương tâm của Mặc Lý đối với cô. Tống Văn cũng cảm thấy chính mình khi đó quả thật là “không hợp với lẽ thường”, cô điên như vậy đại khái là bị chơi ngải đi…

Ngay cả Liễu Kì Hoa đã muốn ngã xuống thung lũng cũng “cá mặn xoay mình” trong bữa thịnh yến hắc Mặc Lý điên cuồng này, trở thành một đóa sen nhỏ khả ái bị Mặc Lý lợi dụng quyền thế hãm hại đến mức không có phim để diễn, đưa đến một đám người qua đường ủng hộ.

Liễu Kì Hoa bị tin vui ngoài ý muốn này làm kinh sợ, đang cầm điện thoại lướt weibo, cả người kích động đến mức run rẩy.

Cộng đồng mạng đều đang chửi rủa hồ ly tinh Mặc Lý, chỉ cần là nơi chửi rủa Mặc Lý, sẽ có người lôi hắn ra khen ngợi một phen. Cho dù mục đích của bọn họ chỉ là để chứng minh Mặc Lý có bao nhiêu vô sỉ, nhưng Liễu Kì Hoa tuyệt đối không để ý.

Nếu khen hắn có thể làm cho Mặc Lý ngã vào vũng bùn không thể xoay người, vậy cứ tận tình mà khen đi!

Bị lấy làm lý do dìm Mặc Lý hai ngày, ngay cả công tác đã lâu không có cũng tìm tới cửa. Tuy rằng chỉ là một show chiếu mạng không nổi danh, vừa thấy là biết muốn ké fame chuyện này, tạo cảm giác tồn tại cho show. Nếu là trước kia Liễu Kì Hoa nhìn cũng không thèm nhìn, nhưng là hiện tại lại muốn ngay lập tức đồng ý tham gia.

Không vì lý do gì khác, hắn biết đây là cơ hội khó được để mỗi một câu nói của hắn sẽ được phát tán thành một vết nhơ của Mặc Lý, điều này đặt ở trước kia quả thật hắn chỉ nghĩ thôi cũng không dám nghĩ.

Hắn cũng không cần trực tiếp hắc Mặc Lý, chỉ cần nói vài câu ba phải cái nào cũng được, có người sẽ hắc giúp hắn.

Cho dù về sau Mặc Lý còn có thể xoay người, hắn vẫn như cũ có thể rút chân ra sạch sẽ. Dù sao hắn cũng đâu có nói gì đâu, không phải sao?

“Em đừng mơ, từ chối cho anh.” Không nghĩ tới kim chủ của hắn lại từ chối công tác của hắn.

Liễu Kì Hoa lần này không thể nhịn được nữa, trực tiếp bùng nổ.

“Trương Phi Hoa! Ông mẹ nó có ý gì?! Tôi đi theo ông lâu như vậy, ông đã cho tôi được tài nguyên nào chưa?! Trong khi bản thân thì vui vẻ diễn phim của đạo diễn Phương! Hiện tại công việc của tôi ông cũng muốn phá, ông mẹ nó có cừu oán với tôi phải không?!”

Trương Phi Hoa rít điếu thuốc, mắt lạnh nhìn tiểu tình nhân hắn bao dưỡng nổi điên.

“Chửi xong? Không phải là trong đầu cậu nhét phân đấy chứ? Hiện tại là thần tiên đánh nhau, ông đây còn không dám chen chân vào, cậu còn dám leo lên trên? Cậu muốn chết thì cũng chẳng sao, nhưng đây lại liên lụy đến tôi.”

Liễu Kì Hoa tức điên rồi, năm đó hắn cũng là cậy tài khinh người, tự cho mình là thanh cao, từ khi hắn đắm mình, theo một kim chủ như vậy tới nay, ngoại trừ mấy tài nguyên như ruồi bọ thì hắn cũng chưa nhận được bất kì ưu đãi gì. Thật vất vả kim chủ của hắn mới đầu tư phim của đạo diễn Phương, nhưng tên quê mùa này lại tự tiến cử mình. Đãi ngộ tiểu tình nhân thì hắn chưa được hưởng thụ ngày nào, dịu dàng cưng chiều là không tồn tại, còn hơi chút là bị cái tên này đánh mắng. Hắn rốt cuộc cần nhịn cái gì?!

“Ông mẹ nó mới nhồi phân trong đầu! Trương Phi Hoa, ông đi chết đi! Tôi mặc kệ!”

Liễu Kì Hoa đã muốn không hơi đâu bận tâm đến Mặc Lý, hắn hiện tại chỉ một lòng muốn đánh chết kim chủ.

“ĐM! Cậu thật sự dám động thủ! Liễu Kì Hoa, ông đây hôm nay làm chết cậu!”

Trợ lý của Trương Phi Hoa trưng ra vẻ mặt xấu hổ mà xua hết nhân viên đoàn làm phim đang tò mò nghe góc tường ở cạnh phòng khách sạn đi, may mắn ông chủ không có tiếng tăm gì, Liễu Kì Hoa cũng đã flop, bằng không bọn họ náo loạn như vậy, ngày mai nhất định là lên hot search.

Cảm ơn Mặc Lý đã chặt chẽ nắm giữ hot search và đầu đề toàn bộ báo mạng mấy ngày nay.

Mặc Lý đang trong tâm bão đã muốn triệt để chuyển thành Phật hệ, không Phật hệ cũng không được, không Phật hệ thì cậu đã sớm chết vì tức.

Loại hoàn cảnh bị người ta tùy ý nói xấu mà không thể chối cãi này thật là đáng sợ.

Sắc mặt của đạo diễn Phương cũng càng ngày càng kém, Mặc Lý biết vị đạo diễn đặt nặng vấn đề đạo đức này là nhắm vào cậu, nhưng sau khi giải thích vài lần rồi, nói thêm nữa cũng vô ích.

Ba người thành một con hổ, huống chi trên mạng có nhiều người như vậy thề thốt bản thân nói thật mà thảo phạt chỉ trích cậu.

Mặc Lý cũng không thể trách đạo diễn Phương không tin cậu, nếu sự kiện lần này diễn viên chính không phải là cậu, cậu cũng không thể phân rõ ràng đến tột cùng là người ta vô tội phải chịu oan, hay là yêu quái bị lột mặt nạ lộ ra chân diện mục.

Thế sự hỗn loạn, thật giả khó phân biệt, nào ai có một đôi mắt thông tuệ nhìn thấu hết thảy.

Thái độ lãnh đạm của đạo diễn Phương làm cho đãi ngộ của Mặc Lý ở trong đoàn làm phim cũng có chút xấu hổ. Không phải nhân viên nâng cao đạp thấp, mà là vì mặt mũi của đạo diễn, mọi người cũng không thể quá nhiệt tình với cậu. Có mấy cô nhóc trợ lý lén lút an ủi cậu vài lần, Mặc Lý nhận ý tốt của các cô, mặc kệ là các cô thật sự tin tưởng cậu, hay là đơn thuần bị sắc đẹp mê hoặc.

Bạo lực mạng xôn xao mấy ngày qua, còn có một ít cân bằng vi diệu duy trì.

Ví dụ như vô luận là người nào ở trong cuộc cũng không có đứng ra lên tiếng, chỉ tùy ý ngôn luận thật thật giả giả này lan truyền ở mỗi một góc trên mạng, để cho mọi người tự đoán.

Hiện tại bảo trì im lặng là sáng suốt, bởi vì dư luận điên cuồng tựa như một lưỡi dao sắc bén đang nằm trong từ trường hỗn loạn, ai cũng không thể đoán trước một giây tiếp theo nó sẽ chuyển hướng về ai. Mặc kệ là ai nhảy ra phát lực một chút đánh vỡ cân bằng hỗn loạn này đều có thể bị lưỡi dao vô hình này đâm xuyên.

Ngay cả chính Mặc Lý cũng không dám có động tác gì, cho dù nhìn thấy gánh hát Mặc gia bị hắt một xô nước bẩn, ngay cả những người lớn tuổi như ông Lỗ cũng bị gắn cho thuyết âm mưu, nhưng cậu cũng không dám giống như xưa tiêu sái nhảy ra nói mấy câu, tùy ý thanh giả tự thanh.

Nhưng lời đồn càng ngày càng ác liệt, bạo lực mạng không ngừng thăng cấp, sự trầm mặc của Mặc Lý cũng không thể như dĩ vãng đợi đến khi chuyện bình ổn, mọi người hòa thuận trở lại.

Đạo diễn Phương rốt cuộc chủ động tìm cậu, báo cho cậu quyết định làm cậu tạm thời rời khỏi đoàn làm phim.

“Phần diễn của cậu đã quay được kha khá rồi, không cần phải ở lại đoàn làm phim nữa.” Vị đạo diễn tóc hoa râm quật cường nói giọng đông cứng.

Phó đạo diễn đứng bên cạnh vội hòa giải: “Cậu yên tâm, vai diễn là của cậu, không có thay đổi.”

Mặc Lý cười cười, đây cũng là kết quả trong dự kiến.

Cậu đã đọc kịch bản, tuy rằng cậu là vai phụ, screen time tổng cộng không đến hai mươi phút, nhưng bởi vì quan hệ giữa các nhân vật, cảm giác tồn tại của vai diễn do cậu thủ vai ở trong phim vẫn là rất cao. Cái gọi là “phần diễn của cậu đã quay được kha khá”, kì thật cũng chỉ mới quay được bảy phần mười.

Biên tập thành một bộ phim hẳn là đủ dùng, nhưng nhất định khác biệt một trời một vực với ý đồ ban đầu của phim.

Nói vậy đạo diễn Phương cũng không muốn cho một diễn viên nhân phẩm có vấn đề có cảm giác tồn tại cao ở trong phim của ông.

Nếu cậu thông qua bộ phim điện ảnh được lợi, có thể đạo diễn Phương sẽ có một loại khuất nhục bị lợi dụng.

“Tôi biết rồi, ngày mai tôi đi ngay.” Mặc Lý không có phản đối, bình tĩnh tiếp nhận quyết định của đạo diễn Phương. “Nếu không có chuyện gì nữa, tôi về khách sạn thu dọn đồ đạc trước.”

Phó đạo diễn trẻ tuổi còn muốn nói thêm gì đó, nhưng đạo diễn Phương cũng đã vung tay lên, cứng ngắc nói: “Được, cậu đi đi.”

Mặc Lý tận lực thong dong ra khỏi phòng làm việc, muốn tạo cho bản thân một cú rời đi hoàn mỹ. Nhưng xét cho cùng cậu vẫn là bị người ta đuổi đi, loại khuất nhục và xấu hổ này căn bản không thể giải quyết.

Đã quen với việc người khác quay đầu nhìn lại và ánh mắt chăm chú, Mặc Lý lần đầu tiên cảm thấy hết sức chật vật trong mắt của người khác.

Trong phòng làm việc được dựng một cách thô sơ, phó đạo diễn khuyên giải đạo diễn Phương vẫn giữ trầm mặc: “Đạo diễn Phương, tôi vẫn cảm thấy quyết định này của ngài quá hấp tấp. Bộ phim này của chúng ta nếu làm suy yếu vai diễn của Mặc Lý, chỉ bằng một mình Lý Thiếu Thiên thì có điểm đơn bạc.”

Xung đột trong phim và nguồn cơn cho những ý kiến trái chiều về sự hiệp nghĩa đa số nằm ở mâu thuẫn của hai sư huynh đệ. Nếu không có những điều này, bộ phim điện ảnh này cũng chỉ là một bộ võ hiệp ngôn tình bình thường, có thể vẫn đắt vé như cũ, nhưng những nhà phê bình chuyên nghiệp nhất định có thể nhìn ra sự nông cạn và vô vị trong đó, vô luận như thế nào cũng không xứng với trình độ kỳ vọng.

“Cậu đừng nói nữa.” Đạo diễn Phương lại phi thường quyết đoán. “Tôi sẽ không lại để cho một người có dụng tâm kín đáo nhận được một chút ưu đãi nào từ tác phẩm của tôi! Cho dù phải hủy nó, tôi cũng sẽ không để nó bị người khác lợi dụng!”

“Nhưng mà, tôi thấy Mặc Lý thật sự không giống như là loại người này…”

Đạo diễn Phương cười lạnh một tiếng, tầm mắt hướng về nơi xa, không biết nhớ tới vị cố nhân nào.

“Người kia năm đó chẳng lẽ giống như loại người này sao?! Tri nhân tri diện bất tri tâm, bọn họ cho dù là quang minh chính đại đoạt lấy thì vẫn còn tốt hơn làm bộ làm tịch diễn trò trước mặt người khác.”

Phó đạo diễn không nói, hắn và đạo diễn Phương hợp tác đã lâu, tự nhiên biết được một số bí mật người ngoài không biết. Người ngoài đều nói đạo diễn Phương tính tình cổ quái, đặt nặng vấn đề đạo đức đến độ không thể lý giải, nhưng ông cũng không phải từ đầu đã cổ quái như vậy.

Năm đó ông bị người khác lợi dụng đến mức phải vào tù, hiện giờ người nọ công thành danh toại, tọa ổn trên Thần đàn, cho dù là đạo diễn Phương cũng không thể lay động địa vị của đối phương. Hiện giờ mỗi khi nhìn thấy đạo diễn Phương, rõ ràng biết mặt nạ của bản thân ở trước mặt đạo diễn Phương là trong suốt, nhưng đối phương vẫn có thể lấy tư thái một người quen cũ cùng đạo diễn Phương chuyện trò.

Người nọ chỉ cần một ngày không gặp báo ứng, tính tình cổ quái của đạo diễn Phương đại khái vĩnh viễn không biến mất.

Phó đạo diễn thở dài một hơi, không tiếp tục khuyên bảo nữa. Cho dù hắn có ấn tượng tốt với Mặc Lý, nhưng chung quy, hắn cũng nhìn không thấu Mặc Lý đến tột cùng có phải là loại người như trong lời đồn đãi không.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp