Thiên Khải thành, hôm nay là màu trắng.

Không chỉ vì mấy hôm nay bất ngờ có tuyết rơi khiến Thiên Khải thành phủ một tầng màu trắng, mà còn vì trước cửa từng nhà đều treo rất nhiều khăn trắng.

Tốn ba ngày ròng rã mới tạm coi là dọn dẹp sạch sẽ những thi thể ở Thiên Khải thành. Khâm Thiên giám ghi chép về trận loạn kiếp này như sau: Năm Minh

Đức Đế thứ hai mươi ba, trời sinh dị tượng, bỆnh lạ lan truyền trong Thiên Khải thành, người mắc bỆnh sức lực rất lớn, toàn thân đầy máu. Cấm quân, Đại Lý tự nhận lỆnh giữa lúc nguy nan, trong đêm hôm đó đã diệt trừ nguồn bỆnh. Xích Vương Tiêu Vũ đích thân trợ giúp, bất hạnh bỏ mình.

Còn ba ngày sau, Minh Đức Đế băng hà. Quốc tang bắt đầu.

Cho nên mới nói, mấy ngày nay, toàn bộ Thiên Khải thành hóa thành màu trắng.

Trong thời gian quốc tang, mọi người vừa tưởng nhớ tiên đế vừa ôm một nghi vấn: vậy hoàng đế mới là ai?

Cẩn Tuyên ước lượng cuộn sách trong tay, nhìn sang phía Tiêu Sắt: “BỆ hạ

bảo cuộn của ta không nên mở, cho nên thứ tuyên cáo cho thiên hạ chỉ có thể là cuộn trong tay ngươi.”

Tiêu Sắt lấy cuộn sách trong tay áo ra, tiện tay hất mở. Cẩn Tuyên thấy cái tên trên đó, không khỏi sửng sốt.

Tiêu Sắt lập tức cuộn lại, nghiêm mặt nói: “Sau ba ngày quốc tang, ta sẽ tuyên cáo cho thiên hạ.”

Ngay lúc này, Lan NguyỆt Hầu đẩy cửa điện sải bước về phía bọn họ, tay cầm thư báo của quân đội: “Tiêu Sắt, biên ải cấp báo, hy vọng chúng ta tăng binh!”

“Lang Gia quân thất bại?” Cẩn Tuyên khẽ cau mày.

Tiêu Sắt nhận thư báo, mở ra đọc lướt một lượt rồi cau mày: “Nam Quyết, sáu mươi vạn đại quân?”

Lan NguyỆt Hầu gật đầu: “E rằng lần này bọn chúng bất chấp tất cả rồi.

Tuy lúc đầu Lang Gia quân liên tục chiến thắng, nhưng dù sao binh lực chênh lỆch quá lớn, không phải đối thủ.”

Tiêu Sắt thu hồi tin báo, hỏi: “Lạc Thành quân đang ở đâu?” Thần sắc Lan NguyỆt Hầu bất an: “Đã vào thành.”

Trình Lạc Anh thúc ngựa đi trong Thiên Khải thành, nhìn những dải lụa trắng, nghe tiếng khóc lóc khắp nơi. Hắn cau mày, vung roi ngựa quay về

phía phó tướng nói: “Nếu ta nằm mơ thấy cảnh tượng này, chắc ta sẽ cho rằng mình đang trong chiến trường.”

Phó tướng cúi đầu nói: “Vừa rồi thuộc hạ đã phái người dò hỏi, Xích Vương Tiêu Vũ đã chết, tiên hoàng để lại cuộn sách Long Phong, đang nằm trong tay Tiêu Sắt và Cẩn Tuyên.”

“Cẩn Tuyên?” Trình Lạc Anh gõ nhẹ ngón tay lên cán đao: “Tiêu Vũ chết mà hắn vẫn còn sống à?”

“Không biết, mấy hôm nay hắn chưa từng ra khỏi cung nửa bước, không lưu lại bất cứ tin tức gì.” Phó tướng đáp.

Trình Lạc Anh tiếp tục thúc ngựa đi tới, song lại thấy phía trước có bộ áo đỏ bay lên. Thiếu niên ôm kiếm ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Tướng quân, chẳng bằng xuống ngựa uống một chén?”

Trình Lạc Anh ngẩng đầu lên nhìn người trên lầu, do dự một chút rồi xoay người xuống ngựa.

Diệp Nhược Y đứng sau lưng Tiêu Sắt, hạ giọng nói: “Vì sao hắn lại xuất hiện ở Thiên Khải thành vào lúc này? BỆ hạ đâu có tuyên triệu, dẫn binh vào kinh là mưu phản đấy.”

“Là Tiêu Vũ bảo hắn tới, dựa theo kế hoạch của bọn chúng, bây giờ Tiêu Vũ đã là hoàng đế. Hắn phụng lỆnh hoàng đế tới, không tính là mưu phản.” Tiêu Sắt rót một chén rượu đẩy về phía trước rồi đứng dậy:

“Thượng tướng quân.”

Trình Lạc Anh thi lễ nói: “Vĩnh An Vương điện hạ.”

“Tướng quân đi từ cửa Thiên Khải thành vào đây, có cảm giác gì không?” Tiêu Sắt hỏi.

Trình Lạc Anh thẳng thắn nói: “Bốn chữ thôi, thấy mà giật mình.” “Tướng quân là người từng trải qua chiến trường, thật sự thấy máu tươi.

Tiêu Vũ thân ở Thiên Khải thành, có một trái tim cay độc nhưng không hiểu mức độ tàn nhẫn. Hôm nay tướng quân thấy cảnh tượng này, chẳng hay trong lòng có thấy may mắn không?”

Trình Lạc Anh không vội trả lời, uống một ngụm rượu rồi nói: “Rốt cuộc điện hạ định nói gì?”

“Biên ải cấp báo, ta cần Lạc Thành quân đi tiếp viện.” Tiêu Sắt chậm rãi nói. Trình Lạc Anh cau mày: “Ta chỉ nghe lỆnh vua.”

“Xì.” Tiêu Sắt đột nhiên quăng thẳng chén rượu xuống đất: “Nếu ngươi chỉ

nghe lỆnh vua, vậy bây giờ đã chẳng có mặt ở đây! Trình Lạc Anh, nếu Lang Gia quân bị đánh bại, ngươi nghĩ Lạc Thành quân của ngươi ngăn cản được sáu mươi vạn binh sĩ hổ lang của Nam Quyết? Đến lúc đó Bắc Ly cũng mất, ngươi đi đâu làm đại tướng quân của ngươi? Ngươi đừng đứng đây nói điều kiện với ta. Ta có thể giết Tiêu Vũ thì cũng có thể giết ngươi!

Nếu ngươi không tới tiếp viên ta sẽ khiến thiên hạ đại loạn. Tự ngươi biết bản lĩnh của mình, nếu thiên hạ đại loạn, ngươi sẽ bị nuốt trọn hay định tự

xưng vương?”

Trình Lạc Anh kinh ngạc một hồi lâu: “Còn có gì muốn nói?”

“Tập tức lên đường, ngươi dẫn binh.” Tiêu Sắt vỗ nửa tấm hổ phù lên bàn: “Ta giám sát quân ngũ.”

Vĩnh An Vương phủ, Tư Không Thiên Lạc đã mặc giáp nhẹ, cầm trường thương.

Tiêu Sắt vừa về vương phủ, ngạc nhiên tới nhảy dựng lên: “Nàng làm cái gì vậy?”

Tư Không Thiên Lạc giơ trường thương lên: “Còn cần phải hỏi? Ra trận giết địch.”

Tiêu Sắt lắc đầu nói: “Lần này ta đi một mình, không cho phép ai đi cùng.” Lôi Vô Kiệt nhún vai: “Lại nữa à?”

“Lần này là thật.” Tiêu Sắt thở dài nói: “Chiến trường không như những nơi khác, các ngươi không được đi! Lôi Vô Kiệt, để ý bọn họ cho ta.”

Vô Tâm ngồi trên mái hiên, huýt sáo một cái: “Cần ta giúp một tay không?” “Giúp ta đánh ngất bọn họ có tính không?” Tiêu Sắt hỏi.

“Được thôi.” Vô Tâm tung người nhảy xuống, áo trắng phất phới, lao tới bên cạnh Diệp Nhược Y, bàn tay giơ lên hạ xuống, cô đã hôn mê. Tiếp đó hắn lại tung người lao tới trước mặt Tư Không Thiên Lạc.

“Hòa thượng thối!” Tư Không Thiên Lạc vừng trường thương.

Vô Tâm giậm mũi chân một cái, đạp lên trường thương nhảy lên, ngón tay búng nhẹ lên đầu Tư Không Thiên Lạc: “Đã bị thương tới nước này rồi còn phô trương?”

Tư Không Thiên Lạc chỉ thấy trước mắt tối sầm, không cam lòng nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh. Vô Tâm xoay ống tay áo, lại lao về phía Lôi Vô Kiệt.

Lôi Vô Kiệt vội vàng xua tay: “Đừng đánh ta, đừng đánh ta, ta nói lý mà.” Vô Tâm thu tay, nhíu mày: “Hả?”

Lôi Vô Kiệt vỗ vai Tiêu Sắt: “Lần này ngươi yêu cầu như vậy, ta không ngăn cản ngươi. Vì ta tin tưởng, chắc chắn ngươi sẽ làm được, đúng không?”

Tiêu Sắt nhún vai một cái: “Có lần nào ta không làm được?”

“Ta sẽ dẫn cô ấy về Tuyết NguyỆt thành, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó nhé?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

“ChuyỆn tương lai để tương lai nói.” Tiêu Sắt vào trong nhà lấy thanh Thiên Trảm kiếm ra. “Dù sao các ngươi cũng nên rời Thiên Khải thành, tốt nhất là vĩnh viễn không trở lại.”

Lôi Vô Kiệt cười một tiếng: “Ta cũng không thích chỗ này.”

Tiêu Sắt đi thẳng ra cửa, phất tay nói: “Rất ít khi ta chịu đồng ý với ngươi, nhưng lần này ta cũng thấy thế. Ta cũng không thích chỗ này.”

Bên ngoài Thiên Khải thành.

Tấm biển thành mới đã được treo lên.

Dưới tấm biển là một vị công tử nho nhã mặc hoa phục màu trắng, bên cạnh hắn là một kiếm khách trung niên cầm cự kiếm. Công tử áo trắng nghe tiếng vó ngựa sau lưng, xoay người, gọi người cưỡi ngựa: “Lục đỆ.”

Tiêu Sắt cúi đầu tỏ ý chào: “Nhị ca.”

Tiêu Sùng nhìn quân đội sau lưng hắn, lắc đầu nói: “Ngươi không nên đi, nước không thể một ngày không có vua. Ngươi nên lập tức lên ngôi. Ta và Lan NguyỆt Hầu đều có thể ra chiến trường.”

“Ta nên lên ngôi?” Tiêu Sắt mỉm cười lắc đầu một cái.

“Ngươi là người do trời chọn.” Tiêu Sùng chỉ thanh Thiên Trảm kiếm bên hông Tiêu Sắt. “Thanh kiếm này là kiếm mà chỉ khai quốc hoàng đế mới có thể sử dụng, nhưng nó đã chọn.”

“Nếu ta là người do trời chọn, vậy biên giới Bắc Ly sẽ do ta thủ hộ.” Tiêu Sắt vung roi ngựa, xốc bụi trần đi thẳng.

Minh Đức Đế năm thứ hai mươi ba, Minh Đức Đế băng hà nhưng hoàng đế

mới vẫn chưa lên ngôi, tạo thành cục diện trước nay chưa từng có, ba tháng liền không có đế vương trị vì.

Vĩnh An Vương Tiêu Sắt suất lĩnh hai mươi vạn đại quân nghênh đón Nam Quyết.

ĐỆ đỆ Lan NguyỆt Hầu và con trai thứ hai Bạch Vương của tiên hoàng, trấn thủ Thiên Khải, cùng giám sát đất nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play