“Thái tử Nam Quyết Ngao Ngọc, còn chưa lên ngôi đã chẳng khác nào quân vương của Nam Quyết. Chẳng trách ngay cả Tiêu Sắt năm xưa cũng không dám coi thường kẻ này.” Tiêu Lăng Trần nhìn mấy chục vạn đại quân đóng giữ cách thành không xa, không nhịn được cảm thán.
Tiết Đoạn Vân thở dài: “Nếu viện quân còn không tới, e rằng chúng ta đều phải nằm lại tại đây.”
“Chết trận trên sa trường cũng là may mắn của chúng ta. Nhưng với tư thế
của Nam Quyết hôm nay, sợ là định đánh tới tận Thiên Khải. Đến lúc đó chúng ta không phải dũng sĩ chết trận trên sa trường mà là tội thần làm mất nước?” Tiêu Lăng Trần gật đầu một cái: “Bên phía Thiên Khải có đưa tin gì không?”
“Có hai tin, đều là tin tức tốt. Tiểu vương gia muốn nghe cái nào trước?” Tiết Đoạn Vân cười nói.
“Lúc này rồi mà còn có tin tốt, lại còn hai tin? Ta còn thấy lo ngươi đang lừa ta đấy. Tin nào tới trước thì nghe tin đấy trước.” Tiêu Lăng Trần cười nói.
“Minh Đức Đế chết rồi, có người nói Thiên Khải thành bộc phát một trận mưu phản, bị san bằng chỉ trong một đêm. Nhưng ba ngày sau, Minh Đức Đế liền băng hà.” Tiết Đoạn Vân nói.
Tiêu Lăng Trần kinh ngạc, trầm ngâm một hồi rồi thở dài nói: “Thế đâu coi là tin tức tốt gì, chẳng lẽ chuyỆn tới nước này rồi mà ta lại mong hắn chết sớm hay sao? Quốc gia đang lúc sinh tử tồn vong, hắn lại chết, chẳng phải tai nạn nối tiếp tai nạn, loạn càng thêm loạn ư? Hai quân giao chiến, quân vương bỆnh chết, rối loạn lòng quân. E rằng trận này không cách nào đánh rồi.”
“Vậy phải xem tin tức thứ hai nữa.” Tiết Đoạn Vân đi tới nhìn quân đội bên dưới. “Viện quân tới.”
“Bao nhiêu?” Hai mắt Tiêu Lăng Trần sáng lên. “Hai mươi vạn.” Tiết Đoạn Vân đáp.
Ánh mắt Tiêu Lăng Trần càng sáng hơn: “Ai dẫn quân?”
“Đại tướng quân Trình Lạc Anh, giám sát quân tình là..” Tiết Đoạn Vân dừng một chút cho lên cao trào rồi nói: “Vĩnh An Vương, Tiêu Sắt.”
“Được lắm!” Tiêu Lăng Trần đột nhiên vỗ tường thành một cái: “Thằng nhóc kia thật có tài, không tin lầm hắn. Có hai mươi vạn viện quân, lại có Tiêu Sắt trợ giúp. Mẹ nó, Ngao Ngọc, ngươi chờ đó cho ta!”
Doanh trướng Nam Quyết.
Thái tử Ngao Ngọc mặc giáp mềm màu đen, mái tóc dài buông xõa, lay nhẹ chén rượu trong tay, âm u hỏi tướng sĩ dưới trướng: “Hôm nay bọn chúng vẫn tử thủ, không chịu ra ngoài?”
Tướng sĩ đáp: “Thưa vâng. Xem ra bọn chúng đã hiểu chính diện không cách nào chống lại chúng ta, chỉ có thể co đầu rụt cổ trong tòa thành này.
Tất cả là nhờ thái tử đích thân dẫn binh, thái tử quả nhiên đánh đâu thắng đó!” “Đánh đâu thắng đó? Ta từng thua rồi.” Ngao Ngọc uống rượu trong chén:
“Còn thua ngay ở Thiên Khải thành. Tòa thành chúng ta đánh hạ ngày hôm qua chính là tòa thành ta đã thua năm đó. Ta rất tò mò, liệu hắn có đoạt lại nó từ tay ta được không.”
“Điện hạ, bên kia có tin tức đưa tới.” Một người mặc áo đen đi vào doanh trướng, tới bên cạnh Ngao Ngọc, nói nhỏ.
Ngao Ngọc vẫy tay bảo người trong trướng đi khỏi, chỉ còn lại hắn và thuộc hạ vừa đến. Thuộc hạ kia hạ giọng nói: “Tiêu Vũ thất bại, Minh Đức Đế đã chết, bây giờ Tiêu Sắt đang dẫn viện quân đến đây.”
Ngao Ngọc đột nhiên cất tiếng cười dài: “Được! Được! Được!”
Ba chữ ‘được’ liên tục khiến thuộc hạ không hiểu nổi, hắn nói: “Kế hoạch của chúng ta thất bại, thuộc hạ không hiểu có chỗ nào được?”
“Tiêu Vũ là loại người gì? Chẳng qua là một kẻ có dã tâm, tâm địa ác độc cay nghiệt nhưng ánh mắt thiển cận mà thôi. Ta đặt hy vọng vào hắn chẳng qua là vì đại tổng quản Cẩn Tuyên ủng hộ hắn. Nhưng trong lòng ta cảm thấy, người có thể đứng ngang hàng với ta, có thể tranh đoạt thiên hạ cùng ta, chỉ có Tiêu Sắt mà thôi!” Ngao Ngọc vuốt lưỡi hái buộc xích bên hông, có vẻ không chờ nổi nữa. “Được gặp lại lần nữa, còn là gặp trên chiến trường! Đúng là thấy máu nóng sôi sục lên! Đúng rồi, Minh Đức Đế đã chết, hoàng đế mới lên ngôi chưa?””
“Vẫn chưa, cuộn sách Long Phong đang trên tay Tiêu Sắt, nhưng hắn không lên ngôi.” Thuộc hạ trả lời.
Ngao Ngọc cười nói: “Xem ra định dùng thắng lợi của trận chiến này để làm hòn đá nâng hắn lên ngôi. Tiêu Sắt, Tiêu Sở Hà, thú vị.”
“Vậy bên Thiên Khải thành. ” Thuộc hạ do dự nói.
“Ngao Húc, sau này ngươi phải nhớ kỹ một câu.” “Xin điện hạ cứ nói.”
“Âm mưu quỷ kế chỉ có thể tạo ra một số trợ giúp nhỏ lẻ, cuối cùng thứ quyết định quyền sở hữu thiên hạ, vẫn là đao đao thấy máu!”
Sáng sớm hôm sau.
Trống trận vang dội.
Ngao Ngọc trong doanh trướng chợt mở mắt.
“Thái tử điện hạ! Thái tử điện hạ! Quân đội Bắc Ly đột nhiên xung phong!” “Viện quân của chúng đến rồi à?”
“Vâng. Thuộc hạ đã phái người chuẩn bị, nhưng không ngờ. Hôm qua vừa đưa
tin tới, bôm nay bọn họ đã đến. Hơn nữa không hề nghỉ ngơi mà trực tiếp xung phong.”
“Đúng là tác phong của hắn, hành động quyết liệt liền một mạch, tuyỆt đối không dông dài.” Ngao Ngọc nhấc sợi xích lưỡi hái bên cạnh: “Chuẩn bị
ngựa, ta sẽ tự mình ra trận gặp hắn.”
“Sao lại tới nhanh như vậy?” Tiêu Lăng Trần vừa thúc ngựa đuổi theo vừa hét: “Không nghỉ ngơi một chút à?”
“Không nghỉ ngơi, cũng không cần chiến thuật gì. Đánh cho chúng trở tay không kịp, tăng cường lòng quân. Đánh xong chạy, hiểu chứ?” Tiêu Sắt cao giọng đáp.
Tiêu Lăng Trần cả giận nói: “Lang Gia quân của ta là binh đoàn hổ lang, ngươi làm vậy là giở trò hồ ly.”
“Nấp trong thành mấy ngày không ra, binh đoàn hổ lang của ngươi đã thành binh đoàn rùa đen rồi.” Tiêu Sắt cười nói, đột nhiên thúc vào bụng ngựa chạy thẳng lên trước: “Tướng sĩ, vì vinh quang của Bắc Ly!”
Toàn quân gầm lên.
“Có người sinh ra đã là tướng quân.” Trình Lạc Anh cảm thán: “Ta cảm thấy mới qua có mấy ngày mà Lạc Thành quân của ta đã biến thành của hắn rồi.”
Tiêu Lăng Trần nhìn người bên cạnh vốn không phải bằng hữu của mình, lắc đầu nói: “Ta thấy ngươi nói không đúng, phải nói thế này: có người sinh ra đã là hoàng đế!”
Tiêu Sắt cầm Thiên Trảm kiếm chém giết thẳng tới, cho tới khi một con tuấn mã đỏ rực như nhuộm đẫm máu tươi lao đến. Người ngồi trên ngựa mặc giáp nhẹ màu đen, tay cầm một lưỡi liềm sắc bén gắn với sợi xích. Hắn đi qua nơi nào, máu tươi thấm đẫm quanh nơi đó.
“Ngao Ngọc.” Tiêu Sắt cau mày. ‘‘Tiêu Sở Hà!’‘ Ngao Ngọc cười gọi.
Năm đó Ngao Ngọc làm sứ giả tới thăm Thiên Khải thành. Khi đó hắn như
mặt trời ban trưa, được tôn là hoàng tử tài hoa giàu có nhất Nam Quyết trong vài chục năm gần đây, tính cách nóng nảy thất thường, cực kỳ ngạo mạn. Hắn mở lôi đài tỷ võ trong Thiên Khải thành, đánh đâu thắng đó; bày bàn đánh cược, vung tiền như rác, nhưng cuối cùng lại thua trong tay Tiêu Sắt. Mối thù này hắn đã ghi nhớ rất nhiều năm, lần này, hắn muốn đòi lại!
Lưỡi liềm chợt bay tới, Tiêu Vũ rút kiếm đánh văng nó về. “Kiếm tốt đấy, tên là gì?”
‘‘Thiên Trảm!’‘
Ngao Ngọc cả kinh: ‘‘Thiên Trảm?’‘
Tiêu Sắt rút kiếm nhảy lên, quát lớn: “Không sai, đúng là thanh Thiên Trảm mà ngươi đang nghĩ đến đấy!”
Năm Minh Đức thứ hai mươi ba, Nam Quyết và Bắc Ly giao chiến. Nam Quyết phái sáu mươi vạn đại quân, quân đội Bắc Ly thua trận mất liền ba thành, lùi
vào Linh Lạc thành tử thủ ba ngày không ra. Hai mươi vạn đại
quân tiếp viện chạy tới, Vĩnh An Vương dẫn quân tập kích, đại thắng quay về. Nhưng đó mới là ngày đầu tiên.
Chiến tranh vẫn còn dai dẳng. Thiên Khải thành.
Bầu không khí lạnh lẽo nghiêm nghị vẫn bao phủ quanh tòa thành phồn hoa nhất trên đời.
Biên cảnh vẫn đang đại chiến, quốc tang vẫn còn tiếp tục. Trong Thiên Khải thành, các quán rượu, kỹ viện, sòng bạc đều tạm thời đóng cửa, ngay cả Thiên Kim Thai luôn đông vui như trẩy hội cũng cất bàn đánh cược.
Đồ Nhị Gia ngồi trong đại sảnh vô cùng tịch mịch đó, cảm thấy phiền muộn: “Một ngày quân vương chưa lên ngôi, e rằng quốc tang sẽ kéo dài thêm một ngày. Tiêu Sắt mau mau về làm hoàng đi để ta còn kiếm tiền chứ.”
Bên ngoài cửa thành Thiên Khải, vài chiếc xe ngựa đang đỗ ở đó.
Mấy ngày nay, ra vào Thiên Khải thành đều hết sức nghiêm ngặt, nhưng không ai dám cản nhóm người này.
Mười hai kiếm khách mặc áo trắng, đến từ Tuyết NguyỆt thành.
Cùng một người bây giờ không những nổi danh ở Thiên Khải thành mà còn vang danh khắp cả thiên hạ, kiếm khách áo đỏ Lôi Vô Kiệt. Đi cùng hắn là con gái Thương Tiên - Tư Không Thiên Lạc và con gái Diệp tướng quân Diệp Nhược Y. Ai cũng biết quan hỆ giữa bọn họ và Vĩnh An Vương Tiêu Sắt. Còn Vĩnh An Vương Tiêu Sắt, trong lòng rất nhiều người, là vị
quốc chủ tiếp theo của Bắc Ly.
“Tiễn tới đây thôi. lần này chúng ta về Tuyết NguyỆt thành, chắc tạm thời không đi đâu cả. Nếu ở Thiên Khải thành có chuyỆn gì, các ngươi có thể tới Tuyết NguyỆt thành tìm chúng ta.” Lôi Vô Kiệt mỉm cười tạm biệt.
Tạ Tuyên, Lý Phàm Tùng, Phi Hiên cùng với hòa thượng áo trắng phất phới đều tới tiễn.
“Hòa thượng, Ngươi không về Thiên Ngoại Thiên của ngươi à?” Lôi Vô Kiệt hỏi hắn.
Vô Tâm chép tay, đàng hoàng niệm phật hiệu: “Sư huynh trở về Hàn Sơn tự, mẫu thân được Lạc tiên sinh đưa về Mộ Lương thành. Sau khi xong việc ở Thiên Khải thành, ta sẽ tới Hàn Sơn tự ở vài ngày, sau đó tới Mộ
Lương thành, tiện đường về Thiên Ngoại Thiên.” “Minh Hầu và NguyỆt Cơ thì sao?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
“Bọn họ là sát thủ, ngươi là đỆ tử chính đạo Tuyết NguyỆt thành, không phải người chung đường. Mọi người ai đi đường nấy, trong lòng không cần nhung nhớ, trước nay cũng đâu phải bằng hữu.” Vô Tâm cười nói.
“Sát thủ đúng là tuyỆt tình.” Lôi Vô Kiệt oán trách một câu rồi quay sang Tạ Tuyên hỏi: “Tạ tiên sinh thì sao? Có tính toán gì không?”
Tạ Tuyên trả lời: “Có lẽ ta và bọn họ sẽ ở lại Thiên Khải thành thêm vài ngày. Sau này Phi Hiên còn phải ở lại Khâm Thiên giám tiếp tục học tập đạo pháp, ta và Lý Phàm Tùng sẽ dạo chơi khắp nơi, đương nhiên sẽ tới Bách Hoa hội của Tuyết NguyỆt thành.”
“Vậy cung kính chờ Tạ tiên sinh tới chơi.” Lôi Vô Kiệt chắp tay nói.
“Hai vị cô nương khác đâu, sao hôm nay không ra tạm biệt?” Tạ Tuyên cười nói.
“Vừa rồi Diệp cô nương còn nói muốn tạm biệt mọi người, nhưng mấy ngày qua cô ấy quá mỆt mỏi rồi. Vừa rồi ta phát hiện cô ấy đã ngủ cho nên không đánh thức. Còn Tư Không sư tỷ... chắc còn đang tức giận.” Lôi Vô Kiệt lắc đầu một cái, cuối cùng tạm biệt: “Như vậy, các vị, xin tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Lôi Vô Kiệt trở lại xe ngựa, thấy Tư Không Thiên Lạc vẫn ôm vẻ bất mãn, không khỏi cười khổ: “Sư tỷ yên tâm, bây giờ tên Tiêu Sắt kia đã sắp đạt tới Huyền Cảnh, còn cầm Thiên Trảm kiếm, không sao đâu.”
Tư Không Thiên Lạc cả giận nói: “Chúng ta đi Nam Quyết!” “Đi Tuyết NguyỆt thành!” Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ nói.
‘‘Đi Nam Quyết!’‘
“Được, vậy sư tỷ biết đường tới Nam Quyết không?” “Không biết.”
“Ta xem bản đồ rồi, ta biết. Vậy chúng ta lên đường tới Nam Quyết. Dùng năng lực dẫn đường của ta, sau khi trận tuyết này rơi xong chắc sẽ đến Tuyết NguyỆt thành!”
Lôi Vô Kiệt vung roi ngựa, xe ngựa chạy thẳng về phía trước.
Nhưng đột nhiên sau lưng vang lên một tiếng động lanh lảnh, như tiếng nhạc cụ gì đó.
Lôi Vô Kiệt ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên tường thành là một thiếu niên xách theo hộp kiếm, mười hai thanh phi kiếm xếp thành một hàng, người nọ đang dùng tay gõ nhẹ.
“Còn có thể dùng phi kiếm như nhạc cụ nữa cơ à?” Lôi Vô Kiệt mỉm cười, quay đầu lại, vung roi ngựa: “Mong ngày gặp lại.”
“Mong ngày gặp lại, chúng ta sẽ có một trận đấu kiếm chân chính.” Vị
thành chủ sắp được giang hồ tôn là Vô Song Kiếm Tiên thu hồi hộp kiếm, khẽ lẩm bẩm.
Bạch Vương phủ.
Mấy ngày qua Tiêu Sùng sống không yên, bởi vì từng đợt khách khứa tới nối tiếp nhau kéo vào trong phủ. Tiêu Vũ chết, Tiêu Sắt xuất chinh, toàn bộ
Thiên Khải, vị hoàng tử duy nhất có thể làm chủ chỉ có mình hắn; huống chi bây giờ hắn và Lan NguyỆt Hầu đều là giám quốc. Nhưng ngoại trừ
chuyỆn công cần gặp, hắn đều không gặp. Những người tới vì chuyỆn công một khi bắt đầu xoay sang chủ đề khác, hắn cũng sẽ vẫy tay tiễn khách.
Không ai biết lúc này suy nghĩ thật sự trong lòng Tiêu Sùng là gì.
Ngay cả tiểu thái giám theo hầu bên cạnh hắn, Huyền Đồng cũng không biết.
Nhưng có lẽ hắn không thể không gặp vị khách ngày hôm nay, bởi vì người tới là đại tổng quản Cẩn Tuyên. Tay hắn cầm cuộn sách Long Phong, trên danh nghĩa mà nói hắn là đại thần mà tiên đế ủy thác, địa vị phi phàm.
“Pha trà cho đại tổng quản.” Tiêu Sùng gặp hắn trong sảnh chính.
Cẩn Tuyên ngồi xuống, cười một tiếng: “Có phải mấy hôm nay điện hạ vẫn luôn chờ ta không?”
Tiêu Sùng thẳng thắn nói: “Đúng vậy, ta vẫn luôn chờ đại tổng quản tới tìm ta.”
“Bây giờ Tiêu Sắt đang ở bên ngoài, một cuộn sách Long Phong khác đang nằm trong tay ta.” Cẩn Tuyên lấy từ trong tay áo ra một cuộn sách, bên trên có dấu son long ấn, xem ra chưa từng được mở.
“Đại tổng quản chưa mở cuộn sách này à?” Tiêu Sùng nói.
“Tiên đế nói một phần giữ lại, đừng mở. Nhưng ta đã xem phần của Tiêu Sắt, cho nên ta đã biết ngôi vị hoàng đế là của ai.” Cẩn Tuyên cười nói.
“Ồ?” Tiêu Sùng nhíu mày. “Là ai?”
“Có thể là điện hạ ngài.” Cẩn Tuyên cười nói.
Tiêu Sùng ngồi nghiêm chỉnh: “Xin rửa tai lắng nghe.”
“Bây giờ cuộn sách đang nằm trong tay ta, Thiên Khải thành chỉ còn một vị
hoàng tử được phong vương là ngài. Giờ phút này ngài lên ngôi, danh chính ngôn thuận, cho dù Tiêu Sắt thắng trận trở về cũng phải thừa nhận
mọi chuyỆn là danh chính ngôn thuận. Nếu không sẽ là mưu phản.” Cẩn Tuyên chậm rãi nói.
Tiêu Sùng thở dài một tiếng: “Đại tổng quản muốn kết minh với ta? Nhưng ngươi đã từng là người của lão thất.”
“Ta là người của bỆ hạ, được an bài bên cạnh Xích Vương điện hạ, chẳng qua nhân cơ hội nhập cục nhìn rõ những người cạnh tranh, hơn nữa giúp bỆ hạ loại trừ.” Cẩn Tuyên đáp.
“Thật không? Nhưng sao ta cảm thấy sau khi phụ hoàng bỆnh nặng, đại tổng quản luôn là người nâng đỡ Xích Vương, chẳng qua giữ tấm kim bài miễn tử này, dựa vào mỆnh lỆnh của phụ hoàng để làm chuyỆn tranh chấp bè phái thật sự. Bằng không, chỉ là để giám sát tranh chấp bè phái, đại tổng quản làm việc quá nhập tâm rồi. Cuối cùng ngươi lại vứt bỏ Tiêu Vũ, chuyển sang thành phe của hoàng đế, đều là ỷ vào việc phụ hoàng không biết những chuyỆn đã diễn ra.” Tiêu Sùng nhấp một ngụm trà, nói đầy ẩn ý.
Cẩn Tuyên nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, thu lại nụ cười: “Ta cũng là người cùng đường mạt lộ. Nếu Tiêu Sắt thắng trận trở về, ta cũng không còn đường lui.”
“Ngươi nói sai rồi, nếu Tiêu Sắt thất bại chúng ta mới không còn đường lui. Nước mất nhà tan, còn tránh đi đâu được nữa? Đại tổng quản!” Tiêu Sùng nghiêm nghị nói.
“Xem ra Bạch Vương điện hạ cũng không muốn hợp tác với ta.” Cẩn Tuyên thu hồi cuộn sách.
Tiêu Sùng lắc đầu nói: “Nhưng câu nói vừa rồi, ta vẫn luôn đợi đại tổng quản đến, là thật.”
Cẩn Tuyên kinh ngạc, đột nhiên đứng dậy. Cửa chính đã khép lại.
Nộ Kiếm Tiên Nhan Chiến Thiên, Nho Kiếm Tiên Tạ Tuyên, Thiên Ngoại Thiên Vô Tâm, Vô Song thành Vô Song cùng với tổng quản chưởng hương Cẩn Tiên. Gần như tất cả cao thủ trong Thiên Khải thành đều tập trung ở
đây.
Cẩn Tiên rút Phong Tuyết kiếm bên hông ra: “Sư huynh, mọi chuyỆn nên kết thúc thôi.”
Cẩn Tuyên cất tiếng cười dài, cúi đầu nói: “Được!”
Ngày hôm đó, đại tổng quản Cẩn Tuyên ý đồ mưu phản, bị giam vào Thiên Ngục của Đại Lý tự.
Ba ngày sau, Cẩn Tuyên biến mất trong Thiên Ngục, từ đây không rõ tung tích.
Còn cuộn sách Long Phong của hắn, lúc này đang được đặt trên bàn, trong tẩm cung Bạch Vương phủ của Tiêu Sùng. Tiêu Sùng ngồi dưới ánh đèn một hồi lâu, cuối cùng cẩm cuộn sách Long Phong, đưa lên ánh nến, hơ
nhẹ một hồi.
Dấu sơn ấn rồng rơi xuống, cuộn sách chậm rãi mở ra. Tiêu Sùng đọc cái tên trên đó, kinh ngạc một hồi lâu.
Biên ải không ngừng có tin thắng trận đưa về, tuy có những trận thua nhỏ
nhưng dù sao vẫn giúp tâm trạng của dân chúng Bắc Ly ổn định lại. Bầu không khí nghiêm nghị trong Thiên Khải thành tan dần, Lan NguyỆt Hầu nhìn về phía nam, lo lắng nói: “Nên về thôi.”
Tiêu Sắt dẫn viện quân rời thành được hai tháng mười một ngày, những thành bị mất đi đã được lấy lại toàn bộ. Tiêu Sắt thúc ngựa đi tới ngoài tòa một tòa thành, quát lớn: “Ngao Ngọc.”
Ngao Ngọc không còn thần thái ung dung lúc trước, dáng vẻ hơi chật vật, đại diện cho Nam Quyết đi từ giữa đại đội ra.
“Ta đã đoạt lại thành của mình, lại chẳng cần thành của ngươi. Hòa đàm thôi.”
Ngao Ngọc kinh ngạc, giờ phút này khí thế của quân đội Bắc Ly đang cường thịnh, là thời cơ tốt nhất để thừa thắng truy kích, không ngờ Tiêu Sắt lại lên tiếng nghị hòa trước. Hắn cười nhạt: “Vì sao?”
“Ta tới không phải để gây chiến. Ta còn rất nhiều chuyỆn cần làm.” Tiêu Sắt ngáp một cái. “Ta không thích mấy chuyỆn chiến tranh thế này.”
“Có điều kiện gì?” Ngao Ngọc hỏi.
Tiêu Sắt gãi đầu một cái: “Dù sao các ngươi cũng là phe thua trận, hơn nữa còn là kẻ phát động chiến tranh trước. Dẫu sao mỗi năm cũng phải đưa ít bạc, giao chút chiến lợi phẩm. Cụ thể ra sao thì ta không nói với ngươi, tiếp đó tự có người khác bàn. Tạm biệt, Ngao Ngọc.”
Ngao Ngọc nhìn bóng lưng hắn, lạnh lùng nói: “Một ngày nào đó ta sẽ đòi lại ở chỗ ngươi.”
“Sẽ không có ngày nào như thế.” Tiêu Sắt phất tay với hắn.
Tiêu Sắt lui binh lần này khiến rất nhiều người khó hiểu, cho rằng ánh mắt Tiêu Sắt quá thiển cận. Thế nhưng chỉ có những người thực sự hiểu rõ thế
cục mới biết, Tiêu Sắt lui binh là vô cùng sáng suốt. Bởi vì lúc này Bắc Ly không có quân chủ, mà người có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, ngoại trừ
các hoàng tử, còn có rất nhiều huynh đỆ của Minh Đức Đế. Bọn họ đang ngồi trong đất phong của mình, yên ổn chờ đợi. Nhưng nếu cục diện nước không có vua còn tiếp tục, rất khó đảm bảo bọn họ sẽ tiếp tục ngồi yên như
vậy.