Cánh cửa Thái An điện chậm rãi mở ra.
Mộc Xuân Phong sắc mặt mỆt mỏi ngồi trong góc, nhìn Tiêu Sắt đẩy cửa vào, hơi nghiêng đầu sang. Tiêu Sắt bước vào Thái An điện, quay đầu nhìn về phía giường bỆnh của Minh Đức Đế. Hoa Cẩm nằm nhoài bên giường, hòm thuốc rơi bên cạnh cô, đã ngủ rất say.
Minh Đức Đế giơ tay vuốt ve đầu cô, giọng nói hiền từ: “Đúng là đứa bé ngoan.” Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Sắt, ánh mắt như đuốc, đâu còn vẻ uể oải như mấy tháng trước, tạo một cảm giác mặt mày phơi phới.
Nhưng như có một tảng đá nỆn thẳng vào trong lòng Tiêu Sắt. Hồi quang phản chiếu.
Trong lòng Tiêu Sắt dâng lên cảm giác bi thương. Ngày trước hắn rời khỏi Thiên Khải thành, trong lòng luôn kiềm nén cảm giác uất ức đối với Minh Đức Đế, cho dù lần này về Thiên Khải thành, hai người cũng rất ít khi gặp mặt. Còn bây giờ mọi chuyỆn đã lộ ra chân tướng, cũng đã hiểu được nỗi bất đắc dĩ của Minh Đức Đế năm xưa, song Tiêu Sắt vẫn không buông bỏ
khúc mắc ngày đó. Nhưng hôm nay thấy Minh Đức Đế đã sắp rời nhân thế, cảm giác đau thương trong lòng hắn bỗng lan ra không chút kiêng ky..
“Phụ hoàng.” Tiêu Sắt gọi một tiếng, quỳ sụp xuống đất. “BỆ hạ.” Cẩn Tuyên cũng quỳ xuống theo.
Minh Đức Đế cười một tiếng, từ trên giường bỆnh đứng dậy, đi xuống. Hắn đỡ Tiêu Sắt và Cẩn Tuyên dậy, chậm rãi nói: “Trẫm sắp chết rồi.” Các thái giám cung nữ trong Thái An điện lập tức quỳ xuống.
Cẩn Tuyên lắc đầu nói: “BỆ hạ đừng nói đùa.”
“Không phải nói đùa!” Minh Đức Đế đứng đó, gương mặt vẫn mỉm cười thoải mái. “Vừa rồi tiểu thần y đã nói với ta, ta có hai lựa chọn. Một là sống sót, có thể giữ được ít nhất ba năm tuổi thọ, nhưng cuộc đời còn lại không thể xuống khỏi giường bỆnh. Lựa chọn còn lại là có thể sống như người bình thường, nhưng có lẽ chỉ còn ba ngày. Các ngươi đoán xem, trẫm chọn cách nào?”
“Hoa Cẩm to gan, sao lại để bỆ hạ lựa chọn như vậy!” Cẩn Tuyên cả giận nói.
Minh Đức Đế ra dấu ‘im lặng’ với Cẩn Tuyên: “Con bé mỆt lắm rồi, đừng đánh thức nó. Đây là lựa chọn của trẫm. Cẩn Tuyên, giúp trẫm viết chỉ.”
Cẩn Tuyên cúi đầu: “Vâng.”
“Hôm nay trẫm lựa chọn như vậy là ép buộc thầy thuốc Hoa Cẩm hành động. Hoa Cẩm cứu ta trong lúc nguy nan, ban thưởng một vạn lượng hoàng kim, hai phòng dược lư tại Thiên Khải, phong chức phó y chính Thái Y viện, nếu không tuyên triệu có thể không vào Thiên Khải.” Minh Đức Đế nhìn Mộc Xuân Phong trong góc: “Mộc công tử, ta có quên gì không?”
Mộc Xuân Phong lắc đầu: “Ta thay sư phụ, cám ơn bỆ hạ trước.”
“Đúng rồi, tam công tử của Thanh Châu Mộc gia có công cứu trẫm, ban cho một chiếc thuyền dài tuyết tùng, đặt tên là thuyền ‘Xuân Phong’ đi.”
Minh Đức Đế cười nói.
“Tạ ơn bỆ hạ.” Mộc Xuân Phong vội vàng cám ơn.
“Khi còn bé trẫm từng ngồi uống rượu trò chuyỆn với phụ thân ngươi. Phụ
thân ngươi là người có dã tâm, hắn cho phép ngươi tới Thiên Khải chắc chắn không phải là để ngươi tới học y? Hắn muốn cái gì đây, một chiếc thuyền lớn e vẫn chưa đủ.” Minh Đức Đế xoay người giơ ngón tay chỉ Tiêu Sắt, cao giọng nói: “Để bằng hữu này của ngươi lên làm hoàng đế, đã đủ
chưa?”
“Phụ hoàng.” Tiêu Sắt khẽ gọi một tiếng, ngắt lời Minh Đức Đế. Minh Đức Đế cười nói: “Con có muốn làm hoàng đế không?” Tiêu Sắt không trả lời.
“Năm đó, tiên hoàng hỏi trẫm như vậy. Trẫm trả lời là, hoàng đế là do trời chọn, không phải do người chọn, có muốn hay không cũng không có ý nghĩa, chỉ xem thời khắc đó có chuẩn bị sắn sàng gánh vác thiên hạ này không.” Minh Đức Đế xoay người ngẩng đầu nhìn ra phía cửa. “Thế
nhưng ngôi vị hoàng đế của trẫm không phải do trời chọn mà là do tối hôm đó xách đao cướp được. Nhưng con là người thật sự do ông trời lựa chọn, nghe nói Thiên Trảm kiếm cũng hiện thân. Con cầm cái này đi.”
Minh Đức Đế lấy từ trong tay áo ra một vật, ném cho Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt nhận lấy, sững sờ. Cuộn sách Long Phong!
“Cẩn Tuyên, để lại cho ngươi một cuộn, nhớ đừng mở cuộn này.” Minh Đức Đế lại lấy một cuộn sách khác đưa cho Cẩn Tuyên. “Sau khi trẫm qua đời, thiên hạ này sẽ là của các ngươi.”
Tiêu Sắt đột nhiên nói: “Nhưng con còn chưa trả lời.”
Minh Đức Đế vung ống tay áo. “Trẫm còn chưa chết, còn là đế vương của thiên hạ. Trẫm quyết định bất cứ điều gì đều không cần nghe trả lời.”
Tiêu Sắt nhìn cuộn sách trong tay: “Nếu con không hài lòng với cái tên trên này, con sẽ xé nó.”
“Lúc đó thiên hạ đại loạn. Con không muốn thiên hạ đại loạn, trẫm cũng không muốn.” Minh Đức Đế đi tới cạnh cửa, ngắm tuyết bay đầy trời, nhớ
lại đêm tuyết đó, hắn quỳ xuống ngăn tên thái y định bỏ đi. “Cứu em trai ta. Van xin ngươi, cứu em trai ta.”
Minh Đức Đế giơ tay đón lấy bông tuyết, khẽ nói: “Trẫm rất nhớ ngươi.”
Tiêu Sắt đi tới bên cạnh Minh Đức Đế, giơ tay đỡ hắn: “Bên ngoài trời lạnh lắm.”
“Một năm bốn mùa, xuân hoa thu nguyỆt, hè gió đông tuyết. Có lạnh có ấm, mới khiến người ta có cảm giác thật sự còn sống.” Minh Đức Đế nhấc chân bước ra cửa. Đã lâu lắm rồi không cảm thấy gió rét thật sự, con đi với ta tới một chỗ nào.”
“Vâng.” Tiêu Sắt đáp ứng.
“Dù sao bên ngoài cũng đang có gió lạnh, không thể đi lâu được, mau mau rồi về.” Lan NguyỆt Hầu đua một cái dù tới.
Tiêu Sắt nhận dù, đi theo Minh Đức Đế ra ngoài.
“Đã lâu con chưa về Thiên Khải, về rồi thì trẫm lại bỆnh, không có cơ hội nói chuyỆn với nhau. Trẫm muốn tâm sự với con một chút.”
“Phụ hoàng muốn nói chuyỆn gì?”
“Năm nay con đã hơn hai mươi rồi, mấy vị hoàng huynh hoàng đỆ của con đều đã lập gia đình. Con thì sao? Diệp Nhược Y của tướng quân phủ thì sao? Con bé chơi với con từ nhỏ, tuy Diệp Khiếu Ưng cáo lão về quê nhưng vẫn có tước hiệu quân hầu.”
“Phụ hoàng, con có người trong lòng rồi.” “Ồ? Là con gái nhà ai?”
“Là con gái Tư Không Trường Phong, Tư Không Thiên Lạc.”
“Chu Tước sứ. Chú Tước sứ là người rất thú vị, thê tử của hắn rất đẹp, chắc con gái của hắn cũng là một mỹ nhân. Rất tốt, có điều là người trong giang hồ, tính cách ngang tàng, không chờ được. Cũng giống Tuyên Phi, Tuyên Phi nàng ấy đi rồi à?”
“Đi rồi.”
Minh Đức Đế dừng bước, nhưng lại nhanh chóng đi tiếp: “Đi thì đi thôi.”
“Huynh đỆ họ Lôi của con sao rồi?”
“Vẫn khỏe, bị thương nhẹ.” “Hắn có muốn làm quan không?”
“Không muốn, chỉ muốn làm đại hiệp, sau đó đánh khắp thiên hạ không địch thủ.”
“Thông minh hơn phụ thân hắn rồi đấy.” “Phụ hoàng, sao người lại nói đùa như vậy?”
Hai người cứ thế tán gẫu, như người cha và con trai bàn bạc chuyỆn nhà, vừa đi vừa trò chuyỆn, cho tới khi đến một tẩm cung vắng vẻ.
Tiêu Sắt chưa từng tới tẩm cung này, cũng không ngờ trong cung còn có một tẩm cung cũ nát như vậy, có vẻ đã rất nhiều năm không có ai ở.
Minh Đức Đế đang định đẩy cửa bước vào, lại đột nhiên ngừng tay, hỏi:
“Nếu năm đó trẫm không để ý tất cả, không để Nhược Phong chết, vậy bây giờ sẽ ra sao?”
Tiêu Sắt trầm ngâm một lúc lâu rồi mới đáp: “Một ngã rẽ, khi chúng ta đã lựa chọn, sẽ vĩnh viễn không thể thấy phong cảnh trên con đường khác. Là tiên cảnh hay là vách đá, không ai có cách nào biết được.”
Minh Đức Đế gật đầu một cái, thu tay, xoay người nói: “Chúng ta về thôi.” Tuyết rơi càng lúc càng lớn, bước chân đi về của Minh Đức Đế bỗng trở nên già nua hơn nhiều.
Ba ngày sau, Minh Đức Đế băng hà.
Biên ải mất liền ba thành, đưa thư chín trăm dặm báo nguy.