Vô Tâm nhìn Tiêu Vũ thần sắc lạnh lùng âm độc ở bên kia, lại nhìn sang Lạc Thanh Dương và Cẩn Tuyên chưa động thủ mà khí thế kinh người, rồi nhìn tới những người bên cạnh mình ai nấy quần áo rách rưới đứng cũng không vững, không nhịn được thở dài một tiếng.
“Vì sao mỗi lần tiểu tăng xuất hiện toàn đúng lúc nguy cơ, cứu người giữa nguy nan vậy?”
“Chẳng lẽ đây đúng là mỆnh trời trong truyền thuyết, số mỆnh mỆnh của tiểu tăng là Phật Đà giáng thế, là người tỏa sáng vạn trượng? Tiểu tăng vốn không muốn thành Phật Đà, khổ cái Phật Đà lại muốn thành ta.”
Vô Tâm luôn miệng thở dài, bộ dáng đau thương vô hạn.
Tạ Tuyên cười nói: “Câu này của Diệp tông chủ thật quen tai, lần trước từng nói rồi.”
Vô Tâm cúi đầu chào hỏi Tạ Tuyên: “Tạ tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Lôi Vô Kiệt cười mắng: “Chúng ta vừa cứu ngươi từ chỗ vạn kiếp bất phục ra, ngươi đã ở đây khoác loác rồi. Da mặt của ngươi còn dày hơn tường thành.”
Vô Tâm chắp tay, khẽ lắc đầu: “Không phải không phải. Tiểu tăng không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Nếu ta đã vào địa ngục, vậy chắc chắn có cách ra khỏi địa ngục. Tâm Ma Dẫn, Đại La Hán bí pháp thần thông, luyỆn không tỆ.”
“Là Đại La Hán Phục Ma Kim Cương Vô Địch thần thông.” Lôi Vô Kiệt chỉnh lại.
Vô Tâm ngẩn người, cười một tiếng: “Ta nói lung tung thôi, làm sao mà nhớ rõ được.”
Tiêu Sắt cau mày nói: “Hòa thượng, sao ngươi lại bị người ta lợi dụng, rơi vào tình cảnh như vậy?”
Vô Tâm không quay đầu lại, chỉ nhìn về phía mọi người: “Sống là một giấc mộng, chết mới là tỉnh giấc. Tỉnh lại khỏi giấc mộng, đã qua bao lâu rồi?”
Không ai trả lời hắn, vì không ai biết hắn nhập mộng lúc nào.
Nhưng có vẻ Vô Tâm cũng không cần người khác trả lời, hắn giang hai tay chậm rãi nói: “Những người phía sau là bằng hữu của tiểu tăng, các ngươi không giết được.”
“Có lẽ ngươi ngủ quá lâu, không biết trước mặt là những ai.” Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ nói: “Người mặc đồ màu xám là Lạc Thanh Dương, Cô Kiếm Tiên trong Ngũ Đại Kiếm Tiên, mấy canh giờ trước đã vào Thần Du Huyền Cảnh, là người đứng đầu Quan TuyỆt bảng hiện tại. Người mặc mãng bào màu tím đứng đầu Thiên Khải Ngũ Đại Tổng Quản, nghe nói ngang tài với quốc sư Tề Thiên Trần, là một trong hai cao thủ trong triều đình Bắc Ly.”
“Cũng rất lợi hại, nếu ta là dược nhân không có thần trí như vừa rồi, chắc không phải sợ bọn họ.” Vô Tâm thản nhiên nói.
“Còn một người nữa.” Lôi Vô Kiệt nhìn nữ nhân tuyỆt mỹ kia, do dự một chút. “Là mẹ ta.” Vô Tâm nói thẳng.
“Đúng vậy, là mẹ ngươi.” Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ nói.
Vô Tâm nhìn về phía Tuyên Phi nương nương, Tuyên Phi nương nương cũng nhìn Vô Tâm.
“Khi còn bé con từng nghĩ cả trăm ngàn lần, sau này khi thấy mẹ sẽ nói gì.
Sau đó trưởng thành, quyết định khi gặp người sẽ quay mình rời đi, cũng như năm xưa người quay mình đi khỏi. Nhưng sau nữa lại nghĩ, chắc người sẽ chẳng để ý đâu. Cho nên nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nói thật thôi.
Mẫu thân, con rất nhớ mẹ.” Vô Tâm thở dài một tiếng. Tuyên Phi nương nương hai mắt rưng rưng: “Thế Nhi.”
Tiêu Vũ cầm kiếm ngăn giữa hai người: “Mẫu phi, người định nhận kẻ này làm con ư?”
Tuyên Phi nương nương giơ tay tát lên mặt hắn một cái: “Không phải ta muốn nhận người này làm con, mà là nó vốn là con trai của ta!”
“Lúc trước người vứt bỏ phụ hoàng đi theo Diệp Đỉnh Chi, sau đó lại vứt bỏ Diệp Đỉnh Chi đi theo phụ hoàng. Bây giờ lại muốn đi theo Lạc Thanh Dương. Mẫu thân đại nhân, ta muốn hỏi một câu.” Tiêu Vũ cười lạnh nói:
“Rốt cuộc người đang nghĩ gì?”
Tuyên Phi nương nương thở dài nói: “Ta chưa bao giờ yêu Tiêu Nhược Cẩn, chẳng qua năm xưa phụng lỆnh sư phụ, vì toàn bộ sư môn, được Thái An điện an bài lập gia đình với hắn. Sau này ta gặp Diệp Đỉnh Chi, hắn nói hắn nguyỆn mang ta rời khỏi tòa thành tù túng đó, cả đời ta chưa từng gặp ai sống liều lĩnh như vậy, nhanh chóng động lòng với hắn. Thế nhưng sau khi đi khỏi, ta lại không yên lòng về con. Thật ra năm đó ta chỉ định lén lút trở về thăm con, sau đó mang con đi. Nhưng Diệp Đỉnh Chi hiểu lầm ta, ta luôn muốn tìm hắn để giải thích, nhưng cuối cùng không tìm được hắn.
Khi gặp lại nhau, hắn đã thành giáo chủ Ma giáo, muốn quét sạch cả thiên hạ... Vũ Nhi, buông tay đi, theo ta rời khỏi nơi này...”
“Câm miệng.” Tiêu Vũ hất tay ngắt lời mẹ mình: “Ngươi muốn rời khỏi Thiên Khải thành nhưng ta không muốn. Đối với ta, nơi này không phải nhà tù, nơi này sẽ nhanh chóng thuộc về ta, ta là chủ nhân của tòa thành này, ta là chủ nhân của cả thiên hạ!”
Vô Tâm thần sắc ngây dại, hắn cười khổ một tiếng: “Hóa ra là thế, hóa ra là thế...”
“Trên thế gian này có rất nhiều chuyỆn vốn không phức tạp, chẳng qua có lúc chúng ta nghĩ quá phức tạp mà thôi.” Tạ Tuyên vỗ vai Vô Tâm: “Tuy vậy, năm xưa Diệp Đỉnh Chi thống lĩnh Ma giáo đông chinh không hoàn toàn là vì mẹ ngươi, trong chuyỆn này rắc rối phức tạp, thật sự khó mà nói rõ được.”
Tiêu Sắt cau mày suy nghĩ, xem ra Tuyên Phi nương nương chưa chắc đã đứng về phía Tiêu Vũ, thái độ của Lạc Thanh Dương cũng rất rõ ràng.
Người thật sự ủng hộ Tiêu Vũ chỉ có đại tổng quản Cẩn Tuyên. Nhưng đại tổng quản Cẩn Tuyên lại như đang suy tư, gương mặt không lộ chút căng thẳng nào, cũng như không nghe thấy bọn họ nói chuyỆn.
“Sư huynh, đánh ngất Tiêu Vũ, mang nó đi.” Tuyên Phi nương nương lùi lại một bước.
Lạc Thanh Dương nhìn đại tổng quản Cẩn Tuyên một cái. Cẩn Tuyên khoanh hai tay trong áo, mỉm cười với Lạc Thanh Dương, không tỏ ý kiến.
Tiêu Sắt đột nhiên bước lên trước một bước, trầm giọng nói: “Nương nương, mọi chuyỆn không chỉ đơn giản như vậy. Lần này lão thất đã gây ra sai lầm không thể tha thứ. Hắn muốn giết ta, muốn đoạt ngôi vị hoàng đế, ta đều không để ý. Thế nhưng hắn muốn giết bằng hữu của ta, muốn hủy diệt toàn bộ Thiên Khải thành, chuyỆn này buộc phải để ý.”
Tuyên Phi nương nương sửng sốt: “Ngươi định giết Vũ Nhi?”
“Vốn dĩ chuyỆn này không nên do ta làm, quốc gia tự có vương pháp. Nhưng nương nương, ngài nhìn nơi đó xem, Đại Lý tự khanh Trầm Hi
Đoạt đã chết, cho đành xin lỗi, ta sẽ làm thay.” Tiêu Sắt cầm kiếm bước tới ba bước.
Đại tổng quản Cẩn Tuyên vẫn ngẩng đầu nhìn xa xăm, dáng vẻ thờ ơ.
Lạc Thanh Dương đặt tay lên chuôi kiếm, hắn bị thương không nhẹ nhưng Tiêu Sắt cũng chẳng khá hơn là bao. Hắn tự nhận thời khắc này Tiêu Sắt không phải đối thủ của hắn.
Tạ Tuyên thầm tính toán thực lực hai bên, phe mình chỉ còn lại mình và Vô Tâm có thể động thủ, những người khác chỉ gắng gượng giữ cho mình không ngã xuống. Phía đối diện có Cẩn Tuyên và Lạc Thanh Dương, hắn tự tin không thua gì Cẩn Tuyên, như vậy còn lại, thật ra phải xem Lạc Thanh Dương.
Thương thế của Lạc Thanh Dương không hề quan trọng, quan trọng nhất là ý chí của hắn. Nếu hắn đã nổi ý giết người, như vậy e rằng bên mình có rất ít người sống được.
Đang lúc giương cung bạt kiếm, đụng vào là bùng nổ, Tiêu Vũ đột nhiên cười: “Cho dù giết ta, vẫn không giải được Dược Cổ thuật, Thiên Khải thành vẫn bị hủy diệt. Đừng ra vẻ là mình đã thắng. Tiêu Sắt, trò chơi này vẫn chưa kết thúc đâu.”