Toàn bộ tĩnh lặng.
Tiêu Sắt nhìn Tạ Tuyên, Tạ Tuyên lắc đầu một cái: “Quỷ Y đã bị ta giết, nhưng Dược Cổ thuật vẫn không được giải. Vốn ta tưởng nó nằm trên người Vô Tâm, nhưng bây giờ Vô Tâm đã khỏi. Rốt cuộc cổ chủ bị hạ trên người ai?”
Diệp Nhược Y đột nhiên hiểu ra: “Là trên người bỆ hạ!” Tiêu Sắt giận tím mặt: “Tiêu Vũ, ngươi to gan lắm!” Tiêu Vũ cười một tiếng: “Ngươi làm gì được nào?”
Nếu cổ chủ bị hạ trên người bỆ hạ, như vậy có thể hiểu vì sao trong thời gian qua bỆnh tình của Minh Đức Đế luôn lúc tốt lúc xấu, vì sao Tiêu Vũ
không hề sợ hãi như vậy. Nếu đối thủ của Tiêu Vũ cũng là người như hắn, vậy Tiêu Vũ đã chết từ lâu rồi. Thế nhưng đối thủ của hắn lại là Tiêu Sắt, một Tiêu Sắt tuy bề ngoài lạnh nhạt nhưng thực chất lòng dạ đàn bà. “Tiêu Sắt!” Tiêu Vũ giang hai tay ra: “Đến đây giết ta đi!”
Lạc Thanh Dương lại đột nhiên cau mày, hắn nhớ lại bức thư được gửi từ Thiên Khải thành tới.
Nghĩa phụ, xin người mau tới Thiên Khải, giúp con giết Tiêu Sắt, giết Tiêu Nhược Cẩn.
Cho nên cuối cùng hắn mới xuất một kiếm kiếm mênh mông như bầu trời để giết Minh Đức Đế.
Nhưng nếu người chết, dược cổ cũng mất tác dụng. Nếu lúc đó Minh Đức Đế chết, như vậy trận hỗn loạn ở Thiên Khải thành này... cũng chẳng xảy ra.
Không đúng!
Lạc Thanh Dương đột nhiên quay đầu lại.
Khoảnh khắc đó, Tiêu Sắt cũng tỉnh ngộ, ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Tuyên Phi nương nương bỗng toát lên vẻ đau đớn, cúi người quỳ sụp xuống đất.
Bộ áo trắng kia lại như đã tính trước được mọi chuyỆn, lao thẳng về phía Tiêu Vũ. Tiêu Vũ nhanh chóng lui lại, dùng hết sức lực lui lại, nhưng không cách nào lui thêm.
Áo trắng vung xuống.
Tiêu Vũ đứng đó, sắc mặt xanh mét, hai mặt trợn tròn, không thể tưởng tượng nổi mọi chuyỆn xảy ra trước mắt.
Tay phải Vô Tâm tạo thế cầm hoa, nhưng thứ hắn cầm lại là cái lục lạc ngọc trong tay Tiêu Vũ. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Vũ, khẽ mỉm cười: “Ta đoán ngươi định dùng cái này để uy hiếp ta và Cô Kiếm Tiên giết người cho ngươi, đúng không?”
Tuyên Phi nương nương bỗng cảm thấy cơn đau trước ngực biến mất, ngồi dưới đất không hiểu chuyỆn gì. Nhưng cô cũng lập tức tỉnh ngộ, quay sang nhìn Tiêu Vũ: “Vũ Nhi, con!”
Tất cả mọi người lập tức hiểu, cổ chủ không trên người Minh Đức Đế mà trên người Tuyên Phi nương nương!
Ngay cả Lạc Thanh Dương cũng không khống chế nổi cơn thịnh nộ của mình, Cửu Ca kiếm bỗng rời vỏ, nhắm thẳng vào Tiêu Vũ, kiếm ý bộc phát, người trong sân đều bị chấn lui ba bước.
“Sư huynh, dừng tay!” Tuyên Phi nương nương quát.
Lạc Thanh Dương cố ép kiếm khí xuống, quát khẽ: “Đại nghịch bất đạo.”
Tiêu Vũ nhìn Vô Tâm, ánh mắt trợn trừng như muốn rỉ máu: “Làm sao ngươi biết?”
“Ngươi nghĩ vì sao ta lại cam tâm tình nguyỆn rơi vào bẫy của ngươi, cam tâm tình nguyỆn bị chế thành dược nhân? Ta không hiểu Dược Cổ thuật, chỉ có thể tự đưa bản thân vào trong nhà tù, muốn nhập Phật trước tiên phải thành ma, hiểu được ma mới có thể hàng ma. Trước đây rất lâu sư
phụ đã dạy ta đạo lý này. Trước khi gặp ngươi ta đã tới thăm mẹ, cũng đã thấy chuyỆn ngươi làm với mẹ. Giấu cổ trùng trong rượu, chỉ có người cực kỳ tin tưởng ngươi mới bị cách này hãm hại.” Vô Tâm thở dài một tiếng, sau đó niết nhẹ, bóp nát lục lạc ngọc trong tay Tiêu Vũ. Hắn hất ống tay áo một cái, vừa lui về phía sau vừa nói với Lạc Thanh Dương: “Lạc tiên sinh, giờ phút này chắc ngài đã đồng ý giúp ta ngăn cản vị... ca ca tốt này của ta?”
Lạc Thanh Dương cúi đầu nói: “Đương nhiên.”
Tiêu Vũ nhìn về phía Cẩn Tuyên, hạ giọng nói: “Đại tổng quản, dẫn ta ra khỏi đây.”
Cẩn Tuyên lại chỉ nhìn lên trời, như mọi chuyỆn xảy ra trong sân không liên quan gì tới hắn.
Vô Tâm lùi tới bên cạnh Tuyên Phi nương nương, hất ống tay áo, cao giọng nói: “Hàng yêu phục ma!”
“Vô Tâm, đừng niệm kinh, vốn ngươi có biết niệm kinh đâu!” Tiêu Sắt kịp thời ngắt lời hắn, với hiểu biết của hắn về Vô Tâm, chắc hắn lại định ra vẻ
cao tăng đắc đạo.
Vô Tâm mỉm cười giơ tay ấn lên đỉnh đầu Tuyên Phi nương nương, lại hô: “Lục căn thanh tịnh!”
Tuyên Phi nương nương kêu lên một tiếng thảm thiết, trên đầu nổi gân xanh, chỉ cảm thấy trên người như có ngàn vạn con kiến đang bò, đau thấu tim gan!
“Lui!” Vô Tâm buông tay phải, giơ ngón tay điểm lên mi tâm của Tuyên Phi nương nương.
Tuyên Phi nương nương lập tức cảm thấy toàn thân mát lạnh, cảm giác đau đớn kinh khủng lập tức biến mất, đầu óc thanh tỉnh. Cô mở mắt nhìn Vô Tâm: “Thế Nhi!”
Vô Tâm vuốt ve mái tóc của Tuyên Phi nương nương, tùy ý giẫm một cái, đạp nát một con cổ trùng gần như trong suốt. Sau đó hắn vỗ nhẹ lên đầu Tuyên Phi nương nương một cái: “Mẫu thân, chuyỆn tiếp theo chắc mẹ
không muốn xem, ngủ đi.”
Tuyên Phi nương nương kinh ngạc, đang muốn lên tiếng lại đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, lập tức hôn mê bất tỉnh. Vô Tâm đỡ mẹ, nhíu mày với Lạc Thanh Dương: “Lạc tiên sinh.”
Lạc Thanh Dương gật đầu một cái, thu kiếm tới đỡ Tuyên Phi nương nương. Vô Tâm nhìn Tiêu Sắt, hai người cùng đi về phía trước.
Tiêu Vũ nhìn Cẩn Tuyên: “Đại tổng quản, bầu trời đẹp lắm hay sao?”
Cẩn Tuyên thu ánh mắt mỉm cười nói: “Đã lâu rồi không thấy ánh trăng đẹp như vậy.”
“Trăng thế nào?” Tiêu Vũ hỏi.
Cẩn Tuyên hạ giọng: “Trăng máu.”
“Hai vị thật có nhã hứng.” Vô Tâm chắp hai tay niệm phật hiệu: “Tiểu tăng đồng ý để hai người nhìn thêm.”
Tạ Tuyên xem động tĩnh ngoài phủ, phát hiện Thiên Khải thành vừa rồi còn vang vọng tiếng khóc, bây giờ lại đột nhiên tĩnh lặng. Những dược nhân vốn đang chạy tới đột nhiên ngã sấp xuống đất, không còn nhúc nhích. Hắn gật đầu với Tiêu Sắt ở dưới: “Giải quyết xong.”
Tiêu Sắt nhìn Tiêu Vũ: “Trò chơi mà ngươi nói đã kết thúc, ngươi có thể
quyết định kết cục của mình.”
“Ta có lựa chọn ư?” Tiêu Vũ cười nhạt.
“Ngươi có ba lựa chọn. Một, bị huynh đỆ cùng cha khác mẹ là ta giết chết.
Hai, bị huynh đỆ cùng mẹ khác cha là Vô Tâm giết chết. Ba, bị...” Tiêu Sắt không nói tiếp.
Tiêu Vũ đã đâm kiếm xuyên qua ngực mình. Hắn vẫn cười, vẻ mặt quật cường không chịu khuất phục.
“ChuyỆn tới nước này còn chưa chịu phục à?” Tiêu Sắt thở dài nói.
“Bởi vì chỉ có bản thân coi thường kẻ khác trước, mới có thể không bị kẻ khác coi thường.” Tiêu Vũ nói xong câu cuối cùng này, ngã gục xuống đất.
Vô Tâm đột nhiên giơ một tay ra, mở bàn tay, nhìn một bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay mình. Hắn ngẩng đầu lên, lẩm bẩm: “Tuyết rơi.”
Tiêu Sắt nhớ lại đêm tuyết năm xưa, trước cửa Tắc Hạ học cung, Tiêu Vũ
quỳ ở đó, sắc mặt không chịu phục. Hắn vẫn nhớ đứa em trai này dính tới một số lời đồn liên quan tới mẫu phi của mình nên luôn bị các hoàng tử lén lút bàn tán. Hắn đi tới, cởi áo lông chồn trên người ra, khoác lên người Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Ngươi là lục ca của ta?” Tiêu Sắt gật đầu một cái: ‘‘ Ừ.’‘
Tiêu Vũ cởi áo lông chồn, thân thể đang quỳ ưỡn thẳng hơn: “Một ngày nào đó, ta sẽ thắng ngươi.”