Vô Tâm chậm rãi xuất chưởng về phía Tiêu Sắt trên không trung. Chưởng này nhắm vào Tiêu Sắt nhưng người bị đánh văng ra trước lại là Lôi Vô Kiệt. Hắn bị hất bay tới bên cạnh Diệp Nhược Y, Diệp Nhược Y vội vàng đỡ hắn dậy: “Có sao không?”
Lôi Vô Kiệt cười khổ: “Chắc không bò dậy được rồi. Vô Tâm... sao sau lưng hắn lại có một con rồng?”
Quả thật sau lưng Vô Tâm, chân khí bộc phát tạo thành hình ảnh thiên long quay quanh người. Vô Tâm xuất chưởng lên trời, thiên long gầm thét, khí thế kinh người.
“Đây là...” Lôi Vô Kiệt kinh hãi: “Võ công gì vậy?”
“Vô Pháp Vô Tướng công tầng thứ chín sẽ hiện ra bổn tướng trong tâm.
Thiên Long tướng, quả không hổ là con trai Diệp Đỉnh Chi.” Cẩn Tuyên đang từ xa lao tới thấy cảnh này cảm thán.
Tạ Tuyên cũng dừng bước cau mày nói: “Thế này đã tương đương với thời đỉnh phong của Diệp Đỉnh Chi khi Ma giáo đông chinh.”
Võ công mạnh nhất và tông chủ mạnh nhất của Thiên Ngoại Thiên. Võ công mạnh nhất và hoàng tử mạnh nhất của hoàng tộc Bắc Ly. Ai sẽ hơn một bậc?
Tiêu Sắt xuất kiếm đánh tan ảo ảnh thiên long, chiêu kiếm Toái Thiên ép thẳng tới mi tâm của Vô Tâm. Song chưởng của Vô Tâm khép lại, kẹp giữa Thiên Trảm kiếm.
“Vô Tâm hòa thương!” Tiêu Sắt quát lớn.
“Ngươi tên Vô Tâm, nhưng ngươi có thật sự vô tâm không?” Tiêu Sắt lại quát “Nhìn ta, nhìn kỹ tâm của ngươi!” Tiêu Sắt lại quát lên.
Vô Tâm kia thật sự ngẩng đầu lên, nhìn về phái Tiêu Sắt, ánh mắt Tiêu Sắt lóe lên ánh sáng tím.
Hắn dùng hết chân khí toàn thân, vận Tâm Ma Dẫn lên tới tận cùng.
Vô Tâm đột nhiên ngây ngẩn, chân khí sau lưng tản mát, ảo ảnh thiên long cũng biến mất không còn tăm hơi. Vô Tâm cứ thế ngây ngốc nhìn Tiêu Sắt, lẩm bẩm nói: “Tâm của ta?”
“Tâm của ngươi!” Tiêu Sắt quát lớn.
Tiêu Vũ thấy vậy kinh hãi hét lên: “Long Tà!”
Long Tà gật đầu một cái, rút một thanh loan đao bên hông ra, nhanh chóng lao tới.
“Cái loại chỉ biết đánh lén!” Một tiếng mắng vang lên, một cô gái áo trắng xinh đẹp tuyỆt trần ngăn trước mặt Tiêu Sắt, xuất côn ngăn cản loan đao của Long Tà. Cơ Tuyết cố nén cảm giác khí huyỆt cuộn trào trong ngực, trừng mắt với Long Tà và Tiêu Vũ.
“Chết tiệt.” Tiêu Vũ cũng rút kiếm ra.
“Kẻ đáng chết là ngươi.” Một giọng nói ồm ồm vang lên, Tiêu Vũ ngẩng đầu, phát hiện Minh Hầu cõng NguyỆt Cơ xách thanh đao lớn đứng trên
mái hiên. Vô Thiền nhìn Vô Tâm ở bên kia, vội vàng xông tới: “Sư đỆ!”
Nhưng bị Tạ Tuyên giơ tay ngăn cản. Tạ Tuyên lắc đầu một cái: “Tạm thời không nên sang đấy.”
“Vô Tâm, nhìn kỹ tâm của ngươi đi!” Tiêu Sắt lặp lại câu này nhiều lần.
Đôi mắt vốn thất thần của Vô Tâm đột nhiên trở nên trong suốt trong một khoảnh khắc, hắn chậm rãi mở miệng: “Tiêu Sắt, ngươi đừng nói mãi một câu có được không?”
Tiêu Sắt vui mừng, vội vàng lấy bình thuốc, đang định mở ra.
Đúng lúc này Cơ Tuyết không áp chế được khí huyết đang cuộn lên trong cơ thể nữa, hai mắt tối sầm, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Long Tà thấy vậy vui mừng, ném loan đao ra, đánh tan bình thuốc! Tiêu Sắt vội vàng la lên: “Lôi Vô Kiệt!”
“Đã nói không bò dậy được mà!” Lôi Vô Kiệt tức giận mắng một câu, nửa quỳ xuống, xuất quyền đánh sang phía Tiêu Sắt.
Vô Phương quyền, quyền chưa tới, khí đã tới.
Nước thuốc trong bình lập tức hóa thành hơi. Tiêu Sắt lui lại phía sau một bước, tránh né khối hơi nước. Hơi nước nhanh chóng bao phủ lấy Vô Tâm.
Vô Tâm chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Đây là phương pháp mà Bách Lý Đông Quân đã dùng để khiến Mạc Y
uống Mạnh Bà Thang lúc trước, bây giờ Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt giở lại trò cũ, cũng thuận lợi cứu được Vô Tâm.
Tiêu Sắt thở phào một tiếng: “Lôi Vô Kiệt, quen biết ngươi lâu như vậy rồi mà lần đầu tiên cảm thấy ngươi có tác dụng.”
Lôi Vô Kiệt xụi lơ dưới đất, nhờ Diệp Nhược Y mới chống được cơ thể không nằm xuống. Hắn đột nhiên nhận ra điều này, bỗng cảm thấy... bị
thương cũng tốt. Hắn nhắm hai mắt lại, hưởng thụ cảm giác khoan khoái từ mùi hương nồng nàn và mềm mại...
Đột nhiên bị một cái tát đánh thức!
Diệp Nhược Y cúi người nắm lấy vai hắn, ánh mắt đỏ bừng. Lôi Vô Kiệt lập tức tỉnh táo lại: “Ta... ta không cố ý.”
Diệp Nhược Y lại tát thêm cái nữa: “Lôi Vô Kiệt, không được ngủ, nếu ngủ chàng sẽ không tỉnh lại nữa.”
Bấy giờ Lôi Vô Kiệt mới hiểu Diệp Nhược Y tưởng mình không chống đỡ
nổi nữa, vội vàng lắc đầu: “Ta... ta chỉ kiệt sức thôi, bị thương không nặng, không chết được, yên tâm đi.”
“Cuối cùng mọi chuyỆn đã kết thúc.” Tiêu Sắt ôm Cơ Tuyết đi tới bên cạnh Cơ Nhược Phong: “Sư phụ.”
Cơ Nhược Phong gật đầu một cái: “Con làm rất tốt.” Tiêu Sắt cười nói: ‘‘Sư phụ dạy tốt.’‘
Minh Hầu và Vô Thiền nhảy từ trên mái hiên xuống đi tới bên cạnh Vô Tâm.
Hai người đứng hai bên, nhìn chằm chằm vào Tiêu Vũ đang đứng ở đằng khác.
Long Tà lùi lại bên cạnh Tiêu Vũ, hạ giọng nói: “Điện hạ, bây giờ chúng ta... có cần lui không?”
“Lui? Ta đã không còn đường lui từ lâu rồi.” Tiêu Vũ nhìn kiếm trong tay, cười lạnh một tiếng: “Mọi chuyỆn còn chưa kết thúc đâu.”
Tạ Tuyên quay đầu nhìn ra phía con đường ngoài vương phủ, khẽ nói: “Những dược nhân này vẫn chưa thối lui.”
Chẳng lẽ Vô Tâm không phải là cổ chủ? Thế thì cổ chủ là ai?
Tạ Tuyên quay sang nhìn Cơ Nhược Phong, kẽ lắc đầu một cái. Nơi này chỉ có hai người bọn họ biết về Dược Cổ thuật.
Cơ Nhược Phong suy nghĩ một chút rồi đột nhiên cả kinh: “Tiêu Vũ, ngươi biến mình thành cổ chủ?”
Tiêu Vũ cười nhạt: “Ngươi có thể giết ta thử xem, nhưng nếu ta không phải, Thiên Khải thành sẽ biến thành một tòa thành chết chóc.”
“Ta sẽ có rất nhiều cách ép ngươi nói ra.” Cơ Nhược Phong trầm giọng nói. “Đương nhiên ta từng nghe tới thủ đoạn của Bách Hiểu đường rồi.
Nhưng... các ngươi tưởng mình thắng rồi ư?” Tiêu Vũ cười nhạt.
Lúc này Đường Trạch và Lý Phàm Tùng cũng chạy về Vĩnh An Vương phủ, Tiêu Sắt nhìn Đường Trạch hỏi: “Thế nào rồi?”
“Đại gia trường Ám Hà Tô Xương Hà đã chết.” Đường Trạch trầm giọng nói: “Thi thể đã bị Tô Mộ Vũ của Ám Hà mang đi.”
Tiêu Vũ biến sắc: “Tên rác rưởi Tô Xương Hà.”
Diệp Nhược Y buông Lôi Vô Kiệt xuống, đứng dậy: “Tiêu Vũ, thừa nhận đi, ngươi đã thua.”
Tạ Tuyên đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt âm trầm: “Lại có vài người bạn cũ tới.”
Ba người lướt qua mái hiên, chậm rãi hạ xuống đất. Mỹ nhân khuynh thành, Tuyên Phi nương nương.
TuyỆt Thế Kiếm Tiên, Lạc Thanh Dương.
Thiên Khải đại tổng quản, Cẩn Tuyên công công.
Lôi Vô Kiệt nhìn Tiêu Sắt, Tiêu Sắt nhìn Lôi Vô Kiệt, không nói gì với nhau.
“Ta đoán lúc này chắc hai người các ngươi chỉ muốn ôm nhau khóc lớn một hồi.” Tạ Tuyên hạ xuống bên cạnh bọn họ. “Nhưng chẳng có cách nào, thói đời luôn đầy bất đắc dĩ như vậy, kẻ địch đánh mãi không hết, phe mình không bị thương cũng tàn tạ.”
Lôi Vô Kiệt nhún vai: “Ta đã kiệt sức rồi.”
Tiêu Sắt bất đắc dĩ: “Chắc ta còn đánh được ba kiếm?” Đường Trạch cười khổ: “Bây giờ ta đã mất hết công lực.”
Lý Phàm Tùng xiết chặt kiếm, cánh tay run rẩy không ngừng: “Sư phụ...
con...”
“Nhưng vẫn còn ta.” Một giọng nói mang theo ý cười vang lên. Hơi nước tan đi, tăng nhân áo trắng ánh mắt trong trẻo đứng dậy, quay sang nhìn Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt, lông mày nhíu lại: “Ta không nhìn lầm hai người các ngươi. Người cứu ta ra quả nhiên là các ngươi.”