Tô Xương Hà cũng lùi ba bước rồi dừng lại, hai tay vung lên, ám khí rơi đầy đất.

Lý Phàm Tùng tiến tới đỡ Đường Trạch đã trọng thương ngã xuống đất rồi thối lui, lo lắng nói: “Nhiều ám khí như vậy mà không cái nào trúng à?”

“Vạn Thụ Phi Hoa của Đường môn còn sử dụng như vậy được à? Đúng là mở mang tầm mắt rồi.” Vô Song cảm thán.

Phi Hiên thở hổn hển: “Vô Song huynh, ngươi có thấy rõ không?" Vô Song lắc đầu: “Đoạn cuối không thấy rõ.”

Tô Xương Hà bước lên ba bước, đột nhiên sắc mặt trắng bỆch, cúi đầu nhìn ngón tay bên phải. Nơi đó từ từ hiện ra một điểm đỏ nho nhỏ, tiếp đó điểm đỏ lan tràn,hóa thành một giọt máu nho nhỏ. Hắn ngẩng đầu nhìn cánh tay phải của Đường Trạch.

Đường Trạch cười lạnh một tiếng, vung cánh tay phải, chỗ đó có một cái hộp nhỏ, hộp đã mở ra, bên trong là lỗ kim chi chít.

Bạo Vũ Lê Hoa châm!

“Đây là thứ Liên NguyỆt thủ tọa giao cho ta trước khi đi. Chết dưới Bạo Vũ

Lê Hoa châm coi như luân hồi báo ứng.” Đường Trạch gắng gượng đứng dậy, trúng chưởng vừa rồi đã khiến kinh mạch của hắn đứt gãy mười mấy chỗ, cho dù chữa trị kịp thời thì e rằng trong một năm cũng không cách nào vận công. Nhưng có thể đổi lấy cái mạng của Tô Xương Hà.

Đáng giá!

Tô Xương Hà vận chân khí toàn thân, định tìm mũi Lê Hoa châm đã ghim vào cơ thể, nhưng hắn vừa vận khí lại cảm thấy toàn thân như có hàng ngàn hàng vạn mũi châm đồng thời đâm vào, chân khí toàn thân lập tức tan tác, không dám manh động. Ban đầu hắn phối hợp với Đường môn tam lão dùng Bạo Vũ Lê Hoa châm ám toán Triệu Ngọc Chân và Lý Hàn Y, cuối cùng ép Triệu Ngọc Chân bỏ mạng để cứu Lý Hàn Y. Tới hôm nay bản thân hắn cũng bị Lê Hoa châm bắn trúng, coi như nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng.

“Ngươi chết chắc rồi.” Đường Trạch chậm rãi nói: “Không ai trúng Lê Hoa châm mà sống được, cho dù ngươi là đại gia trường của Ám Hà.”

Tô Xương Hà không trả lời, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Đằng nào cũng chết, vậy các ngươi phải theo ta xuống địa ngục! Hắn lại mở mắt, cưỡng ép lên Huyền Du.

Nhưng trong nháy mắt, một người áo đen đã lướt tới trước mặt Tô Xương Hà, một lưỡi kiếm gãy đâm xuyên qua ngực Tô Xương Hà.

“Ngươi!’ Tô Xương Hà trợn tròn hai mắt.

Tô Mộ Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt bình tĩnh như nước.

Tô Xương Hà chậm rãi giơ chưởng, lòng bàn tay bừng bừng hắc khí. “Không tốt!’ Lý Phàm Tùng kêu lên một tiếng, đang định ra tay tương trợ nhưng bị Đường Trạch kéo về: “Không thể lao lên, nếu lao lên ngươi sẽ chết!”

“Sư huynh.” Tô Mộ Vũ đột nhiên gọi khẽ.

Tô Xương Hà kinh ngạc, chậm rãi hạ tay xuống. Hắn cúi đầu lùi ba bước, nhìn máu tươi không ngừng chảy ra ở trước ngực, lẩm bẩm: “Mộ Vũ, ta sai rồi ư?”

“Thế gian này đâu có đúng sai tuyỆt đối, chỉ là mỗi người bảo vỆ những thứ khác nhau. Có người muốn bảo vỆ thiên hạ, còn ta muốn bảo vỆ con em của Ám Hà chúng ta.” Tô Mộ Vũ buông tay, trầm giọng nói.

“Hôm nay, tới ngươi đưa ma cho ta rồi.” Tô Xương Hà quay người ngồi xếp bằng xuống, khẽ ngâm: “Tận cùng địa ngục thấy ánh sáng.”

“Mây mù tan hết thấy vầng trăng.” Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu Tô Xương Hà, hắn đã ngừng thở.

Phi Hiên lau nước mắt: “Thủ của sư tổ đã được báo.”

Lý Phàm Tùng tung người nhảy lên lấy Thanh Tiêu kiếm cắm trên gian nhà, cả giận nói: “Lợi cho hắn quá, ta muốn chém đầu hắn.”

Tô Mộ Vũ đột nhiên xoay người giơ một tay với Lý Phàm Tùng.

Lý Phàm Tùng kinh ngạc: “Tuy cuối cùng ngươi bỏ chỗ tối theo chỗ sáng, giúp giết chết Tô Xương Hà nhưng dù sao ngươi cũng là một trong những kẻ đã chết sư phụ ta. Nếu ngươi dám cản ta, ta cũng sẽ giết chết ngươi.”

“Bỏ chỗ tối theo chỗ sáng ư?” Tô Mộ Vũ lắc đầu.

Vô Song đi tới ngăn giữa hai người. “Các nhìn những dược nhân xung quanh đi, vừa rồi bọn họ sợ Đại Long Tượng Lực của tiểu đạo đồng này nên mới không dám tới gần còn giờ chúng đang tràn về phía này đấy. Nếu lúc này chúng ta còn đánh nữa, e rằng đều phải nằm lại tại đây.”

Đường Trạch gật đầu nói: “Chúng ta phải rời khỏi đây ngay. Tô Xương Hà đã chết, thù của Đường môn và núi Thanh Thành đã được báo, không cần gây thêm rắc rối.”

Vô Song nói với Tô Mộ Vũ: “Tô đại thúc, e rằng duyên phận giữa chúng ta đã hết ở đây.”

Tô Mộ Vũ cúi người bế Tô Xương Hà lên, hắn đưa lưng về phía Vô Song, nói mà không quay đầu lại: “Ngươi là kiếm khách rất mạnh.”

Vô Song cười nói: “Đại thúc cũng vậy.”

Tô Mộ Vũ mỉm cười, không tỏ ý kiến, ôm thi thể Tô Xương Hà tung người nhảy lên, chạy theo hướng cửa thành Thiên Khải.

“Hắn định rời thành?” Lý Phàm Tùng hỏi.

Vô Song gật đầu: “Chẳng phải đại thúc đã nói rồi à? Có người muốn bảo vỆ thiên hạ, còn có người lại khác, ví dụ như hắn chỉ muốn bảo vỆ Ám Hà.

Trong Thiên Khải thành này đã không có Ám Hà, hắn không cần ở lại nữa. Còn ngươi nên trở về Vĩnh An Vương phủ.”

Đường Trạch cau mày nói: “Tiêu Vũ dẫn những người khác tới Vĩnh An Vương phủ?”

“Không sai. Tô Mộ Vũ cản xe ngựa của bọn họ, chỉ có Tô Xương Hà đi xuống, những người còn lại tiếp tục tới Vĩnh An Vương phủ. Thời gian vừa rồi đủ để diệt sạch Vĩnh An Vương phủ rồi.” Vô Song nhớ lại chiếc xe ngựa đó, trầm giọng nói: “Trong xe có một luồng khí tức rất đáng sợ, nhưng lại quen thuộc tới khó tả...”

Lý Phàm Tùng cõng Đường Trạch lên. “Chúng ta đi. Phi Hiên, ngươi đi tìm Tử Đồng, điều chỉnh khí tức một chút, tiếp tục giết dược nhân. Vô Song, ngươi có đi với chúng ta không?”

Vô Song cõng hộp kiếm lên, gãi đầu một cái: “Nói lại thì ta là người phe Bạch Vương, không phải người chung đường với các ngươi. Ta về phủ xem tình hình rồi tính.”

Lý Phàm Tùng xoay người: “Tạm biệt.”

“Hy vọng khi gặp lại không cần nói chuyỆn bằng đao kiếm.” Vô Song thành khẩn nói.

“Chắc chắn chúng ta sẽ không nói chuyỆn bằng đao kiếm, với vì chúng ta đều dùng kiếm.” Trước khi đi Lý Phàm Tùng còn nói nốt một câu.

“Đúng là câu nói đùa nhạt thếch.” Phi Hiên thở dài, chạy theo đường khác.

Vô Song cõng hộp kiếm lên, nhìn vầng trăng trên bầu trời lẩm bẩm: “Đúng là một đêm dài.”

Vĩnh An Vương phủ.

Lôi Vô Kiệt đã thi triển bộ Đại La Hán Phục Ma Vô Địch thần thông tới mức cao nhất, nhìn từ phía Diệp Nhược Y gần thậm chí có thể thấy hình dạng La

Hán ẩn ẩn hiện hiện. Dưới bộ áo đỏ của Lôi Vô Kiệt như đã có chút ý vị của Kim Thân. Nhưng nếu nói Lôi Vô Kiệt thành La Hán, vậy Vô Tâm lại như thành Phật. Lôi Vô Kiệt vĩnh viễn chỉ quanh quẩn trong lòng

bàn tay hắn. Lôi Vô Kiệt cảm thấy ý thức dần mơ hồ, hắn biết Hỏa Chước thuật đã cắn trả, vội vàng la lên: “Tiêu Sắt, xuất kiếm!”

Tiêu Sắt giơ trường kiếm lên trời, trầm giọng nói: “Toái Thiên!” “Ngươi vỡ thì có!’ Lôi Vô Kiệt gầm lên.

Tiêu Sắt nhảy lên không trung, trường kiếm quét ngang, như hòa cùng bầu trời và ánh trăng.

Vô Tâm ngẩng đầu lên, hơi híp mắt lại, như không phải đang thấy ánh trăng mà là mặt trời, ánh sáng chói mắt.

Tiêu Sắt cầm kiếm, chém thẳng xuống!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play