Lôi Vô Kiệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Thần y Hoa Cẩm phóng một loạt châm bạc đâm vào trong người mình, nhưng sau đó không tìm ra mấy mũi châm đó. Ta đoán bị Vô Tâm đánh nát.”

“Hóa ra là vậy, châm bạc không nát.” Tạ Tuyên nói: “Đó là bí kỹ bất truyền của Dược Vương cốc, Thất Châm Tỏa Hồn. Thần y Hoa Cẩm biết chưởng này của đối phương cực kỳ cường đại cho nên dùng châm bạc ghim vào cơ

thể khóa tâm mạch lại. Nếu Vô Tâm chỉ đánh một chưởng này, như vậy tính mạng của thần y Hoa Cẩm không có gì đáng ngại.” Tạ Tuyên giơ tay đặt lên cổ tay của Hoa Cẩm, hơi vận khí.

Bảy mũi châm bạc lập tức bay lên rơi xuống trước mặt Tạ Tuyên. Tạ Tuyên cầm lấy, quan sát kỹ, khẽ cau mày: “Mũi chân đã biến thành đen, e rằng công lực của Vô Tâm bây giờ còn cao hơn ta.”

Sau khi bảy mũi châm bạc rời khỏi cơ thể, Hoa Cẩm đột nhiên mở mắt, thân thể ngửa ngồi dậy trên giường, đột nhiên phun ra một ngụm máu đen rồi lại ngửa đầu ra sau hôn mê bất tỉnh.

“Hoa Cẩm!’ Lôi Vô Kiệt vội vàng la lên.

Tạ Tuyên lắc đầu cười nói: “Không sao, đã nôn ra máu bầm. Tính mạng của tiểu thần y không có gì đáng ngại nhưng có thể cần ngủ thêm vài ngày.”

“Mấy ngày?” Cẩn Uy công công hỏi.

Tạ Tuyên quan sát cẩn thận châm bạc trong tay: “E rằng ít cũng phải ba ngày.” Không được.” Cẩn Uy công công lắc đầu: “Quá dài.”

Tạ Tuyên mỉm cười, thu hồi chỗ châm bạc: “Tổng quản chưởng kiếm nói không được vậy đương nhiên là không được. Thế thì ngươi tới chữa nhé?”

Cẩn Uy công công mặt mày biến sắc, sát khí trên người từ từ dâng lên.

“Đừng giở bộ dạng ấy ra với ta, chỉ bằng kiếm pháp đó của ngươi? Dùng Tự Tại giết Tiêu Dao? Ngươi có xé hết phù triện cũng không đánh với ta được hơn trăm chiêu.” Tạ Tuyên không buồn nhìn Cẩn Uy công công một cái, đi thẳng ra ngoài.

Lôi Vô Kiệt nghe vậy tặc lưỡi: “Nho Kiếm Tiên cũng có lúc nói chuyỆn không nể mặt như vậy à?”

Tư Không Thiên Lạc suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là lúc trước lo lắng quá.”

Tiêu Sắt bước ra cửa, đi sóng vai với Tạ Tuyên. Hai người nhỏ giọng trò chuyỆn. Tạ Tuyên hỏi: “Ngươi định tới hậu cung tìm Tuyên Phi, ngươi có biết Tuyên Phi là người ra sao không?”

“Nhân gian tuyỆt sắc, là nữ tử mà phụ hoàng yêu mến nhất.” Tiêu Sắt nói. “Cả cuộc đời Minh Đức Đế chỉ yêu hai cô gái, một người là mẫu thân của

ngươi, đáng tiếc sau khi cô ấy sinh được ngươi không lâu thì mắc bỆnh qua đời.

Một người khác chính là Tuyên Phi, nhưng Tuyên Phi không chỉ là mỹ nữ tuyỆt sắc nơi nhân gian. Trừ phụ hoàng của ngươi, trên thế gian này

còn hai nhân vật tuyỆt đỉnh sắn sàng chết đi vì cô ấy. Một là tông chủ của Thiên Ngoại Thiên ngày trước, Diệp Đỉnh Chi, người còn lại đang đứng đầu Quan TuyỆt bảng hiện tại, Lạc Thanh Dương. Còn bản thân Tuyên Phi

- Dịch Văn Quân cũng chẳng phải người dễ chọc.” Tạ Tuyên nhìn Tiêu Sắt: “Ngươi định tới tìm cô ta, đây không phải lựa chọn tốt.”

“Nhưng ta cần một giọt máu của cô ta.” Tiêu Sắt lạnh nhạt nói: “Vô Tâm là bằng hữu của ta.”

“Vậy ngươi định làm gì để vào hậu cung?” Tạ Tuyên hỏi: “Hoàng tử vào hậu cung là trọng tội. Cho dù phụ thân ngươi không trừng phạt ngươi thì đám huynh đỆ của ngươi có bỏ qua nhược điểm này không?”

“Ta cần tìm một người.” Tiêu Sắt nói.

Tạ Tuyên lắc đầu: “Với tính cách của ngươi đã nhận định là chắc chắn sẽ

làm. Nhưng ta muốn khuyên ngươi một câu, Trong Thiên Khải thành này có rất nhiều người đáng tin cậy, cũng có rất nhiều người có thể lợi dụng, nhưng có một số người, tốt nhất ngươi nên cách bọn họ càng xa càng tốt.”

“Thiên Khải Ngũ Đại Tổng Quản?” Tiêu Sắt hỏi. Tạ Tuyên gật đầu: " Đúng."

Tiêu Sắt lắc đầu: “Thế nhưng tiếp đó người mà ta muốn nhờ, lại chính là vị tổng quản đó.”

Hồng Lư tự.

Gần đây Thiên Khải thành rất huyên náo.

Nhưng Hồng Lư tự rất yên tĩnh, vẫn hương khói nghi ngút, không gian mờ ảo.

Thiên Khải Ngũ Đại Tổng Quản, đại tổng quản đi theo bên cạnh hoàng thượng; tổng quản chưởng kiếm phụ trách trợ giúp canh phòng Thái An điện; tổng quản chưởng sách phụ trách quản lý Tàng Thư các, tổng quản chưởng ấn phụ trách phê duyỆt tấu chương. Nếu xét theo quyền thế, tổng

quản chưởng hương Cẩn Tiên công công thay mặt Hồng Lư tự khanh mới có quyền thế chân chính. Thế nhưng vị công công này, trong thời khắc Thiên Khải thành phong vân chao đảo, vẫn ngày ngày ngồi trong Phật đường, trên tấm bồ đoàn, tay trái khẽ niết phật châu, tay phải đặt một thanh trường kiếm, không ngừng niệm kinh văn. Hai mai tóc của hắn đã hoa râm nhưng gương mặt vẫn tuấn lãng như ngọc, mỹ lỆ tuyỆt trần, có phần giống với nữ nhân. Hôm nay hắn tụng kinh một lượt, mở mắt đứng dậy, đẩy cửa ra, lại phát hiện có hai vị khách đang cung kính chờ ở cửa.

Vĩnh An Vương Tiêu Sắt, cùng với Lôi Vô Kiệt.

Thị đồng Bá Dong ở bên cạnh vội vàng nói: “Hai vị khách này nói là đợi sư phụ tụng kinh xong mới thông báo.”

“Ta biết rồi, ngươi đi xuống dâng trà đi.” Cẩn Tiên công công cười nói.

Cẩn Tiên công công dẫn hai người Tiêu Sắt vào Phật đường ngồi. Bọn họ

từng giao thủ trong Đại Phạm Âm tự, nhưng khi đó Tiêu Sắt vẫn ẩn giấu thân phận mà lúc đó Cẩn Tiên công công cũng lưu thủ. Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt riêng sau khi Tiêu Sắt trở lại Thiên Khải thành.

“Điện hạ tới Hồng Lư tự có chuyỆn quan trọng gì à?” Cẩn Tiên công công hỏi.

Lúc này Bá Dong bưng trà nóng lên. Tiêu Sắt nâng chén trà, thổi khẽ: “Bây giờ trong Thiên Khải thành, Cẩn Tiên công công đứng về phe nào?”

Có lẽ Cẩn Tiên công công cũng không ngờ Tiêu Sắt lại hỏi trực tiếp như vậy, hắn ngây ra một chút rồi đáp: “Nhất định phải chọn phe à?”

“Bất luận cuối cùng ai thắng ai thua, chỉ cho phép người bên mình sống sót. ChuyỆn này vốn không có đường trung lập.” Tiêu Sắt trả lời.

“Không, ta cảm thấy chuyỆn này rất vô nghĩa.” Cẩn Tiên công công lắc đầu: “Bất luận phe nào thắng, sau khi hoàng đế băng hà thì Ngũ Đại Tổng Quản cũng phải tới hoàng lăng thủ hộ linh sàng.”

“Cẩn Tiên công công nguyỆn tới hoàng lăng ư?” Tiêu Sắt hỏi.

Cẩn Tiên công công nhẹ nhàng vê phật châu: “Đối với ta, nơi nào cũng như nhau thôi. Cho dù là bây giờ hàng ngày ta vẫn tụng kinh lạy Phật đó thôi.”

“Cẩn Tiên tổng quản mà ta biết không phải người như vậy, thứ hắn hướng tới là giang hồ.” Tiêu Sắt nói.

“Nếu không thể tới giang hồ, một lăng mộ tĩnh lặng vẫn tốt hơn ở lại Thiên Khải thành.” Cẩn Tiên công công nói.

“Trước khi tới đây có vị tiên sinh khuyên ta, không thể tin Ngũ Đại Tổng Quản. Nhưng ta tin phán đoán của mình. Ta và công công quen biết nhau đã nhiều năm, trong Ngũ Đại Tổng Quản ta chỉ nguyỆn tin tưởng Cẩn Tiên công công.

Năm xưa khi Cẩn Tiên công công bước chân vào giang hồ được tôn là Phong Tuyết Kiếm. Trong chữ Phong Tuyết đó có thể thấy được khí khái của ngài.” Tiêu Sắt nói.

Cẩn Tiên công công nhấp một ngụm trà: “Điện hạ đừng vòng vo nữa, cứ nói thẳng đi.”

“Nếu cuối cùng ta thắng, ta hứa công công có thể cáo lão về quê, sau này ngươi có thể đi đâu cũng được, ngoại trừ trở về Thiên Khải thành.” Tiêu Sắt nói: “Còn lần này ta tới là muốn cầu cạnh công công. Ta có một người bạn, có lẽ cũng là bạn của công công, bây giờ người này đang bị giam trong một lao tù. Ta muốn cứu hắn, mà cứu hắn, cần tới hậu cung một chuyến.”

Cẩn Tiên công công đặt chén trà xuống: “Hoàng tử tự ý vào hậu cung, là trọng tội.”

“Xin công công giúp ta.” Tiêu Sắt cúi đầu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play