Tề Thiên Trần nhẹ nhàng vung phất trần, im lặng không nói gì. Trong lòng Tạ Tuyên hơi động, tiếp đó chậm rãi gật đầu một cái. Hắn cũng nghĩ tới câu trả lời.

Thấy sắc mặt Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc vẫn mờ mịt, Tạ Tuyên giải thích: “Mẫu thân của Xích Vương là Tuyên Phi, trước khi vào cung là sư muội của Cô Kiếm Tiên - Lạc Thanh Dương. Cô ấy từng có một đoạn nhân duyên với tông chủ Tuyết NguyỆt thành, Diệp Đỉnh Chi. Việc cô ấy vào cung sau đó cũng là một ngọn đuốc đốt lên dã tâm của Diệp Đỉnh Chi, cho nên tuy không có giải

thích chính xác nhưng theo suy đoán, Tuyên Phi là mẹ để của Vô Tâm. Nếu thật sự dùng máu của người thân làm vật dẫn, như vậy chỉ có thể là Tuyên Phi.”

“Cho nên muốn cứu Vô Tâm, phải tìm Tuyên Phi?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

Tạ Tuyên gật đầu, giơ một ngón tay: “Cần một giọt máu chí thân của Tuyên Phi.”

Tiêu Sắt im lặng một chốc rồi gật đầu: “Ta hiểu rồi. Chỉ cần một giọt máu chí thân là đủ?”

“Chẳng phải các ngươi có tiểu thần y ở Thiên Khải ư? Chỉ cần lấy được máu chí thân, với tiểu thần y, đây không phải chuyỆn khó.” Tạ Tuyên nói.

Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc nhìn nhau một cái, sắc mặt đều hơi đổi. Tạ Tuyên phát giác, hỏi: “Chẳng lẽ tiểu thần y đã xảy ra chuyỆn?”

Tư Không Thiên Lạc thở dài: “Hôm qua tiểu thần y bị người ta đả thương, tới giờ vẫn hôn mê bất tỉnh.”

“Hôn mê bất tỉnh?” Tạ Tuyên kinh hãi. “Bây giờ bỆnh tình của bỆ hạ hoàn toàn dựa vào thần y Hoa Cẩm để chống đỡ. Hôn mê bất tỉnh? Nên làm thế

nào đây nhỉ? Ta phải tới gặp cô ấy.”

“Y thuật của Tạ Tuyên tiên sinh không thua gì Hoa Cẩm, có lẽ có thể cứu mạng Hoa Cẩm.” Tiêu Sắt chắp tay. “Đa tạ.”

Lôi Vô Kiệt vội vàng la lên: “ChuyỆn này đừng để chậm trễ, chúng ta đi thôi.” Tiêu Sắt vội vàng chào Tề Thiên Trần nói: “Quốc sư, Tiêu Sắt cáo từ.”

Tiêu Sắt nói đầy ẩn ý: “Tiêu Sắt, hoàng tử vào hậu cung, đó là trọng tội.”

Tiêu Sắt bị nhìn thấu suy nghĩ nhưng chẳng hề hoảng sợ, chỉ lắc đầu một cái: “Tới nước này rồi, làm sao lo được chuyỆn đó.”

Tề Thiên Trần thở dài: “Bao nhiêu chuyỆn ngày trước, cuối cùng cũng tới ngày rửa sạch.”

“Được quốc sư ưu ái, Tiêu Sắt nhất định không phụ lòng ngài.” Tiêu Sắt xoay người, cùng Lôi Vô Kiệt, Tư Không Thiên Lạc ra ngoài. Tạ Tuyên cũng nói với Tề Thiên Trần: “Quốc sư, ta có giao tình với Tân Bách Thảo của Dược Vương cốc. ĐỆ tử của ông ta đang nguy cấp, ta phải tới xem thử.”

“Tiên sinh cả đời sạch sẽ, giờ lại chịu dính nước bùn ư?” Tề Thiên Trần hỏi.

Tạ Tuyên cười một tiếng: “Thiên hạ này đâu chẳng là bùn, ta đứng trong đó, nói chi tới chuyỆn sạch sẽ.”

Lúc bọn Tiêu Sắt đi vào là qua cửa chính, bây giờ đạo sĩ trẻ tuổi lại dẫn hắn ra theo cửa bên, cho nên gặp người trong sân. Tử Đồng ngại chờ cho nên đã đi ăn

trưa trước. Bây giờ người đang đứng đó chính là truyền nhân đạo pháp Phi Hiên cùng với truyền nhân kiếm thuật Lý Phàm Tùng của núi Thanh Thành.

Lý Phàm Tùng cầm thanh kiếm được Lôi Vô Kiệt đặt tên là Túy Ca, mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp.”

Lôi Vô Kiệt thấy vậy vui mừng: “Phàm Tùng huynh đỆ, còn có cả Phi Hiên tiểu đỆ đỆ nữa, đúng là đã lâu không gặp. Sao các ngươi lại tới Thiên Khải?”

Lý Phàm Tùng không trả lời, chỉ quay sang hỏi Phi Hiên: “Hắn là đỆ đỆ của sư nương chúng ta, chúng ta nên gọi hắn thế nào?”

Phi Hiên suy nghĩ một chút: “Chắc phải gọi là thúc thúc?” Lý Phàm Tùng bước tới: “Chào Lôi thúc thúc.”

Lôi Vô Kiệt cũng bước tới, ôm chầm lấy Lý Phàm Tùng: “Gặp được bạn cũ ở Thiên Khải thành này, đúng là đáng vui mừng.”

Lý Phàm Tùng buông Lôi Vô Kiệt ra, thấy Tạ Tuyên cũng đi tới, vội vàng hành lễ: “Sư phụ.”

Lôi Vô Kiệt quay đầu sang, kinh ngạc: “Bây giờ ngươi là đỆ tử của Tạ Tuyên tiên sinh?”

“Đúng vậy. Ngọc Chân sư phụ nói ta có một phần duyên phận sư đồ trong nơi dân dã, sau đó ta gặp được Tạ Tuyên tiên sinh, bây giờ đang theo Tạ

Tuyên tiên sinh học tập kiếm của Nho gia.” Lý Phàm Tùng đáp: “Khi ta xuống núi, mấy vị lão tổ tông cho chúng ta một tấm bản đồ du lãm, trên bản đồ bảo chúng ta tới Khâm Thiên giám tu luyỆn mấy năm. Chắc sẽ ở lại Thiên Khải trong thời gian dài sắp tới.”

Tạ Tuyên ngắt lời: “Không có thời gian ôn chuyỆn đâu, dẫn ta tới xem thần y Hoa Cẩm.”

Lôi Vô Kiệt khôi phục tinh thần: “Phàm Tùng huynh đỆ, có cơ hội chúng ta lại gặp.”

Lý Phàm Tùng vung tay, Túy Ca kiếm cản đường họ lại. Hắn nhìn Tiêu Sắt: “Tiêu Sắt huynh đỆ, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.”

Tiêu Sắt gật đầu: “Ngươi hỏi đi.”

“Mấy hôm nay ta đã hỏi thăm rõ ràng tình hình trong Thiên Khải thành. Ta chỉ cần biết một chuyỆn, có phải kẻ giết sư phụ ta đã tới Thiên Khải thành không?” Lý Phàm Tùng mặt mày nghiêm túc hỏi.

Phi Hiên cũng nhíu mày, nhìn Tiêu Sắt. Tiêu Sắt nói: “Kẻ giết sư phụ ngươi là ai?”

“Đại gia trường Ám Hà, Tô Xương Hà.” Lý Phàm Tùng gằn từng chữ một.

Lôi Vô Kiệt lên tiếng trước: “Hôm qua hắn vừa hiện thân. Bây giờ hắn là người của Xích Vương Tiêu Vũ.”

Lý Phàm Tùng vung tay, Túy Ca kiếm đã hạ xuống, hắn nghiêng người nhường đường. “Ta hiểu rồi.”

Tiêu Sắt nhìn kiếm trong tay Lý Phàm Tùng, vừa đi vừa lắc đầu: “Kiếm thuật hiện tại của ngươi không đối phó được với hắn.”

Lý Phàm Tùng cười một tiếng: “Nhưng có một số chuyỆn dẫu sao cũng phải đòi lại.”

Trước khi đi, Lôi Vô Kiệt vỗ vai Lý Phàm Tùng một cái: “Chờ khi tất cả mọi chuyỆn đều kết thúc, ta mời ngươi uống rượu.”

“Túy cửu ca lâu.” Lý Phàm Tùng đột nhiên nói.

“Thiếu niên anh hùng.” Lôi Vô Kiệt giơ tay vẫy vẫy về phía sau.

Phi Hiên hạ giọng nói: “Tiểu sư thúc, chẳng phải các lão tổ tông bảo chúng ta đừng báo thù à?”

Lý Phàm Tùng lắc đầu: “Bây giờ không chỉ là báo thù. Không tới ba tháng nữa Thiên Khải thành sẽ nghênh đón vị quân vương mới, đến lúc đó hoặc Tô Xương Hà bị người khác giết, hoặc chúng ta không còn cơ hội giết chết hắn nữa. Thù của sư phụ, chỉ có thể do chúng ta báo.”

Vĩnh An Vương phủ.

Hoa Cẩm không trở lại cung điện của mình mà ở lại trong Vĩnh An Vương phủ. Lan NguyỆt Hầu đã dẫn Mộc Xuân Phong vào trong cung bẩm báo, chỉ nói thần y Hoa Cẩm không may bị phong hàn, e rằng tới đây sẽ làm bỆnh tình của bỆ hạ thêm nặng cho nên sai đỆ tử Mộc Xuân Phong tới thay mặt cô ấy chữa trị cho bỆ hạ, còn lúc này Minh Đức Đế đã chìm vào giấc ngủ say. Hoa Cẩm ngủ trên giường, sắc mặt trắng bỆch, Cẩn Uy công công cầm kiếm bầu bạn bên cạnh cô, sắc mặt cũng rất khó coi. Hắn là người phụ

trách bảo vỆ an toàn cho Hoa Cẩm, nếu vị thần y này có gì bất trắc, hắn cũng khó tránh nổi trách nhiệm.

“Mấy hôm nay Nhược Y đi đâu vậy?” Lôi Vô Kiệt trở về trong phủ, còn tưởng sẽ thấy bóng dáng của Diệp Nhược Y nhưng lại phát hiện cô không có ở đây, không nhịn được bèn hỏi.

Tiêu Sắt lạnh nhạt nói: “Cô ấy đi làm một chuyỆn rất quan trọng.” “Quan trọng tới đâu?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

“ChuyỆn liên quan tới tồn vong của Thiên Khải.” Tiêu Sắt đáp.

Tạ Tuyên đi theo bọn họ bước vào căn phòng mà Hoa Cẩm đang nằm, Hắn nhanh chóng đi tới bên cạnh Hoa Cẩm. Cẩn Uy công công thấy vậy vội vàng rút

kiếm định ngăn cản nhưng bị Tạ Tuyên vung tay cưỡng ép ấn kiếm trở lại. Tạ Tuyên trực tiếp ngồi xuống cạnh giường, bắt mạch cho Hoa Cẩm, khẽ cau mày: “Trước khi bị thương, thần y Hoa Cẩm đã làm gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play