Thái An điện.
Cuối cùng Minh Đức Đế cũng tỉnh, hắn mở mắt ra nhưng lại thấy Mộc Xuân Phong, bèn hỏi: “Hoa thần y đâu, hôm nay không tới à?”
Lúc này Mộc Xuân Phong đang dùng châm bạc khều đèn dầu, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào đó. Hắn hơi cau mày, hỏi Lê Trường Thanh: “Hàng ngày đèn dầu này do ai đổi?”
“Đều là cung nữ thái giám trong Thái An điện, cụ thể là ai thì không nhớ được.” Lê Trường Thanh đáp.
Mộc Xuân Phong gật đầu một cái: “BỆ hạ cần nghỉ ngơi, nên trong phòng không nên quá sáng. Sau này thắp ít đèn thôi.”
“Trường Thanh, thần y Hoa Cẩm đâu?” Minh Đức Đế lại hỏi.
Lúc này Lê Trường Thanh mới phát hiện Minh Đức Đế đã tỉnh, vội vàng đi tới hành lễ: “Bẩm bỆ hạ, hôm qua Hoa Cẩm thần y bị phong hàn, sợ lây cho bỆ hạ khiến bỆnh tình nặng thêm cho nên phái đồ đỆ là Mộc Xuân Phong tới khám, sau khi trở về báo cho Hoa thần y rồi quyết định chữa trị ra sao>”
“Xuân Phong.” Minh Đức Đế gọi một tiếng.
Mộc Xuân Phong vội vàng hành lễ: “Có Xuân Phong.”
“Hoa thần y...” Minh Đức Đế nhìn Mộc Xuân Phong, ánh mắt đầy ân cần: “Vẫn khỏe chứ?”
Mộc Xuân Phong gật đầu: “Hôm qua vốn rất nghiêm trọng nhưng hôm nay may có một vị tiên sinh vào Thiên Khải thành, bây giờ đã không có gì đáng ngại, chỉ
mấy hôm nữa thôi là có thể vào cung.”
Minh Đức Đế ho nhẹ một tiếng: “Vậy thì tốt. Còn... mắt của Sùng Nhi sao rồi?” “Cũng đã chữa khỏi, chỉ cần nghỉ ngơi vài hôm nữa là Bạch Vương điện hạ
có thể thấy ánh sáng trở lại rồi.” Mộc Xuân Phong đáp.
Lúc này Minh Đức Đế lộ vẻ vui mừng: “Đúng là... tin tức tốt.” Bạch Vương phủ.
Bạch Vương vẫn đeo vải trắng ngồi trên giường, cách đó không xa là Lăng Thiệu Hàn cũng đeo vải trắng.
Hắn cũng đeo vải trắng, nhưng phải đối mặt với tương lai hoàn toàn bất đồng.
“Thiệu Hàn, đáng ra ngươi nên nói cho ta tất cả mọi chuyỆn.” Tiêu Sùng chậm rãi nói.
Lăng Thiệu Hàn cười một tiếng: “Nếu ta nói thật với điện hạ, như vậy chắc chắn điện hạ sẽ cự tuyỆt. Thiệu Hàn là mưu sĩ, am hiểu nhất là thuật công tâm, chẳng lẽ điện hạ quên rồi?”
Tiêu Sùng lắc đầu: “Cho dù ta có đôi mắt nhưng mất đi ngươi khác nào mất đi cánh tay đắc lực nhất?”
“Bây giờ điện hạ lấy lại được ánh sáng cũng như có thêm đôi cánh, có thể
bay thẳng lên trời. Có bỏ qua cánh tay vô dụng ta đây thì đã sao?” Lăng Thiệu Hàn đáp.
“Thế rốt cuộc tình hình hôm đó ra sao?” Tiêu Sùng hỏi.
Lăng Thiệu Hàn cười khổ: “Điện hạ quên à, hôm đó ta cũng hôn mê bất tỉnh mà.”
“Hôm đó, sát thủ của Ám Hà lẻn vào Bạch Vương phủ. Vĩnh An Vương và Lan NguyỆt Hầu phái người tới giúp ngươi, ban đầu bọn chúng không cách nào dắc thủ. Thế nhưng cuối cùng đỆ đỆ mà ngươi tin cậy nhất Tiêu Cảnh Hà phản bội ngươi, lại thêm tông chủ Thiên Ngoại Thiên - Diệp An Thế đả thương thần y Hoa Cẩm. Nhưng rất may mắn, đôi mắt của ngươi đã được chữa khỏi. Cuối cùng hắn định giết ngươi nhưng bị chúng ta đánh lui.” Nhan Chiến Thiên ôm kiếm đi vào.
“Lão cửu à?” Tiêu Sùng thở dài, không nói tiếp.
“Ta rất tò mò, vì sao Vĩnh An Vương lại giúp ngươi như vậy?” Nhan Chiến Thiên hỏi.
“Hắn coi ta là huynh đỆ, tuy giữa chúng ta có tranh đoạt nhưng hắn vẫn rất sòng phẳng. Ngôi vị hoàng đế là ngôi vị hoàng đế, huynh đỆ là huynh đỆ. Điểm này, ta không bằng hắn, tất cả hoàng tử đều không bằng hắn.”
Tiêu Sắt đứng dậy đi ra chỗ cánh cửa. Khác với quá khứ, hắn có thể cảm nhận được ánh mặt trời màu vàng ấm áp chứ không còn là màu đen u ám.
Đột nhiên, một tiếng bước chân chầm chậm rãi tới gần, Nhan Chiến Thiên nhường đường, Tiêu Sùng gọi nhỏ: “Nhị sư phụ.”
Cẩn Ngọc công công giơ tay xua nhẹ trước mắt Tiêu Sùng, cảm thấy thần sắc đối phương có thay đổi, không nhịn được cảm thán: “Thế gian này thật sự có thuật đổi mắt, đúng là thần kỳ. Y thuật của Dược Vương cốc đúng là vượt ngoài tưởng tượng.”
“Nhị sư phụ, ta có một thỉnh cầu.” Tiêu Sùng chậm rãi nói. “Thỉnh cầu gì?” Cẩn Ngọc công công hỏi.
“Lần này lão lục giúp ta, ân tình tình này vẫn còn đó. Mấy ngày nữa trong phủ không được thuận tiện, đại sư phụ cũng không thông thạo chuyỆn ở
Thiên Khải, phải làm phiền nhị sư phụ.” Tiêu Sùng nói.
Cẩn Ngọc công công giơ ngón tay, một con bướm hạ xuống ngón tay hắn.
Hắn cười một tiếng: “Gió của Thiên Khải thành này rốt cuộc thổi về phía nào, ta cũng thấy khó đoán. Ngươi nhìn xem, vừa rồi trời quang mây tạnh, còn giờ đã bắt đầu mưa.”
Mưa to đột nhiên trút xuống.
Rất nhiều người đi lại trên đường dính mưa, nhưng trên thế gian này có một số người lúc nào cũng mang theo dù.
Một cây dù bung ra bên rìa đường như một đóa hoa nở, một nam tử người mặc áo đen thần sắc lạnh nhạt chậm rãi bước đi. Bộ áo đen của hắn và vẻ
mặt của hắn đều khiến người ta nhớ tới những người trong lễ tang.
Rất nhiều năm trước, hắn thường chấp hành nhiệm vụ cùng một người bạn thân. Trên giang hồ đặt cho bọn họ một bí danh, hắn là Chấp Tán Quỷ, người bạn là Tống Táng Nhân. Toàn bộ giang hồ đều sợ hãi trước danh tiếng của bọn họ. Sau đó bọn họ rất ít khi tự tay giết người, một người trở
thành Khôi, một người trở thành lựa chọn tốt nhất để thừa kế Ám Hà Tô gia. Lại sau đó, Khôi trở thành gia chủ Tô gia, còn người thừa kế gia chủ Tô gia trở thành đại gia trường của Ám Hà.”
Nhưng bọn họ vẫn phối hợp ăn ý như trước, cũng như năm xưa bọn họ
giết người, một người phụ trách điều tra tin tức thiết lập chiến thuật, một người phụ trách vung kiếm chém giết. Tô Mộ Vũ không thích nói chuyỆn, từ trước tới nay không hỏi nhiều. Còn Tô Xương Hà lại rất biết nói chuyỆn, trước khi làm gì đều giảng giải rõ ràng. Nhưng Tô Mộ Vũ đột nhiên phát hiện, mình sai rồi.
Có một số việc, cuối cùng vẫn phải hỏi rõ ràng.
Còn con người, đều sẽ thay đổi.
Tô Mộ Vũ dừng bước, ngửa đầu nhìn hạt mưa rơi xuống.
Mộ Vũ Mặc mặc quần áo màu tím ngồi trên gian các, nâng chén rượu khẽ xoay tròn, thần sắc trên gương mặt không ngừng thay đổi.
Đột nhiên, Tô Mộ Vũ cúi đầu.
Chén rượu trong tay Mộ Vũ Mặc cũng ngừng lại. Bọn họ cùng nhìn về cuối con đường.
Tô Xương Hà người mặc áo đen, đeo mặt nạ màu bạc xuất hiện tại đó. Hắn không che dù, nước mưa rơi xuống bộ áo đen của hắn.
“Sương mù mông lung, người kia trong núi xa thẳm. Ngàn núi kia, chẳng ngăn nổi mối tình tương tư vạn ngày.” Tô Mộ Vũ đột nhiên nhớ tới câu ca dao mà mình nghe được trong Nam An thành. Hắn nhẹ nhàng xoay tay, nước mưa xung quanh bị hắn hút tới.
Mọi người trên con đường đều đã chạy đi trú mưa.
Đột nhiên xung quanh rất yên tĩnh, chỉ nghe tiếng nước mưa gõ lên nền đường bằng đá xanh.
Tô Mộ Vũ nhìn thanh thủy kiếm càng lúc càng lớn, trên đó mang theo tiếng kiếm thế vô thương, còn có tiếng long ngâm mơ hồ. Hắn thở dài não nề, ngón tay búng nhẹ. Thanh Long thủy kiếm hóa thành bọt nước, rơi đầy đất. Hắn xoay người, bóng dáng dần biến mất ở phía xa.
Trên gian các, chén rượu rơi trên bàn. Bộ áo tím kia cũng đã biến mất.