Nghe thấy âm thanh trong phòng khách, Long Tà lập tức dẫn NguyỆt Cơ

lui xuống. Trong Xích Vương phủ, bất cứ chuyỆn gì cũng không gạt được ánh mắt của Long Tà. Duy chỉ có người khách này, mỗi lần chỉ nói chuyỆn với Xích Vương, ngay cả Long Tà cũng không biết thân phận thật của hắn.

“Mấy ngày trước Cẩn Ngôn tới phủ tướng quân.” Vị khách trong phòng lạnh nhạt nói.

Tiêu Vũ cười lạnh một tiếng: “Không ngoài dự liệu.”

“Mọi chuyỆn vẫn diễn ra dự tính của chúng ta, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.” Vị khách dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Mạch chuyỆn quá rõ ràng, dễ bị người ta khống chế.”

“Ý ngươi là?” Tiêu Vũ cau mày.

“Ta muốn thiên hạ này loạn.” Vị khách cao giọng nói: “Thiên hạ này càng loạn, chúng ta càng có cơ hội. Nếu theo tình hình vũng nước đọng Thiên Khải hiện giờ, như vậy người thừa kế ngôi vị hoàng đế chắc chắn là Tiêu Sở Hà. Nhưng cuộn sách Long Phong đời trước đột nhiên xuất hiện khiến cho thế cục vốn rõ ràng trở nên vẩn đục. Nhưng vẫn chưa đủ, còn phải loạn hơn nữa.”

“Loạn thế nào?” Tiêu Vũ hỏi.

“Bạch Vương, ta cần Bạch Vương cũng tham gia vào.” Người khách nói.

“Bạch Vương? Hắn luôn rất cẩn thận, thế cục bây giờ chưa chắc chắn, hắn có tùy tiện động thủ không?” Tiêu Vũ lẩm bẩm, đột nhiên nhướn mày, lập tức hiểu ý vị khách: “Ý ngươi là... Ám Hà?”

“Ngoài sáng Ám Hà nương nhờ vào Bạch Vương, trong tối lại quy hàng ngươi.

Bây giờ Bạch Vương còn chưa biết nhưng chẳng mấy chốc hắn sẽ

phát hiện. Chẳng bằng trước đó lợi dụng tầng quan hỆ này lần cuối. Còn chuyỆn Bạch Vương lôi kéo Ám Hà, Tiêu Sở Hà đã biết từ trước qua Bách Hiểu đường. ChuyỆn Đường Liên khiến chúng đã kết thù, chúng ta khiến mối thù này, sâu thêm chút.” Vị khách âm u nói.

“Vừa vặn, ta cũng có một số chuyỆn cần Ám Hà giải quyết giúp ta.” Tiêu Vũ gật đầu nói.

“Trước khi vị Tiểu Lang Gia Vương vào kinh, ta muốn Thiên Khải càng loạn càng tốt.” Vị khách trầm giọng nói.

Tiêu Vũ mỉm cười: “Đây là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi.”

“Không.” Vị khách phủ nhận lời của Tiêu Vũ: “Đây là xua hổ nuốt sói. Bọn chúng đều là hổ là sói, còn chúng ta là kền kền. Chúng ta không mạnh bằng bọn chúng, nhưng chờ ăn thi thể của chúng.”

Tiêu Vũ lắc đầu: “Nghe có vẻ không hay lắm.”

Vị khách không tiếp lời mà nói: “Còn một việc, ngươi phải nhớ kỹ. Ám Hà là lưỡi đao sắc trong tay chúng ta, nhưng phải cẩn thận Tô Xương Hà.”

Tiêu Vũ nhớ đến nam tử luôn đeo mặt nạ bạc kia, gật đầu một cái: “Đã nhớ.” Hàng rèn Lục Tứ.

Cửu Cửu Đạo đẩy cửa, đi vào trong hàng rèn. Thợ rèn của cửa hàng này đã rèn trong Thiên Khải thành rất nhiều năm, làm rất tốt, giá tiền lại rẻ, khá nổi tiếng ở khu này. Cửu Cửu Đạo thường xuyên tới chiếu cố, mà thợ rèn của nơi này -- Tạ Lục Tứ, cũng là thành viên trong Thiên MỆnh trai của hắn.

Thiên MỆnh trai, tuy cái tên rất bá đạo nhưng những người gia nhập chỉ là một số cửa hàng thợ rèn, hàng vải, kỹ viện nhỏ, những thương gia không

nổi danh trong Thiên Khải thành. Bọn họ trao đổi tin tức, giúp đỡ lẫn nhau, cung ứng cho Thiên MỆnh trai đúng hạn; còn Thiên MỆnh trai sẽ phụ trách bảo vỆ những tiểu thương này không bị lấn áp. Nhưng trong mắt Cửu Cửu Đạo vàng bạc chỉ là thứ yếu, thứ hắn cần nhất chính là tình báo trong miệng những tiểu thương này.

Chính vì nhỏ, cho nên không lọt tới một giọt nước.

Cửu Cửu Đạo từng uống rượu tuyên bố, chỉ tính riêng tin tức trên chín chín tám mươi mốt con đường tại Thiên Khải thành, Thiên MỆnh trai của hắn không kém hơn Bạch Hổ đường.

“Cửu gia, ngươi tới rồi.” Tạ Lục Tứ ngẩng đầu, lau mồ hôi, đặt đồ rèn trong tay xuống.

“Không sao, ngài làm việc của ngài, ta tới ngồi chút thôi.” Cửu Cửu Đạo xua tay, cầm bình trà mang theo lên uống một ngụm: “Vừa vặn đi ngang qua thôi.”

Tạ Lục Tứ mặt mày thật thà gãi đầu một cái: “Lần này Cửu gia tới không phải là để thu tiền đấy chứ? Chắc không nhỉ, mấy hôm trước vừa đóng rồi mà...”

“Này!” Cửu Cửu Đạo không nhịn được nhíu mày: “Đã bảo là tới ngồi một lúc rồi mà! Thu tiền gì chứ, chuyỆn nhỏ như vậy cần gì Cửu gia ta tự tới?”

“Vậy thì tốt.” Tạ Lục Tứ đặt một lưỡi đao đã bị rèn đỏ bừng vào trong nước lạnh, phát ra tiếng xèo xèo.” Vậy Cửu gia cứ nghỉ ngơi nhé.”

“Đúng rồi, có chuyỆn cần hỏi ngươi.” Cửu Cửu Đạo đặt bình trà xuống: “Gần đây có thấy một... hòa thượng kỳ quái không?”

“Hòa thượng?” Tạ Lục Tứ nhíu mày một cái. “Hình như trong Thiên Khải thành rất hiếm khi thấy hòa thượng, chỉ có đạo sĩ là nhiều.”

“Vớ vẩn, quốc sư đương nhiệm Tề Thiên Trần được tôn vinh, uy thế của Đạo giáo hơn xa Phật giáo. Trong Thiên Khải thành có một đống đạo quan

nát với đạo sĩ giả, thấy mà phiền lòng. Ngươi cứ nói đi, có thấy hòa thượng không?” Cửu Cửu Đạo không nhịn được hỏi.

“Không thấy.” Tạ Lục Tứ cười thật thà: “Làm gì có hòa thượng nào tới hàng rèn? Cửu gia hỏi lầm người rồi.”

“Ừ. Ta tìm nhà khác hỏi xem.” Cửu Cửu Đạo đứng dậy.

Tạ Lục Tứ rút lưỡi đao từ trong nước lạnh ra, tập trung tinh thần nhìn nó:

“Cửu gia, hòa thượng này quan trọng vậy ư? Còn phải phiền ngài tới từng nhà hỏi.”

“Ài, người nhờ cậy là một vị đại nhân. Hòa thượng này có vẻ rất quan trọng với hắn, không tìm được giúp hắn khéo Cửu gia ta bị lột da mất.”

Cửu Cửu Đạo thở dài: “Lúc đó thì ngươi vui rồi.”

Tạ Lục Tứ lắc đầu: “Không có Cửu gia, ta sống ở Thiên Khải thành này cũng chẳng dễ dàng.”

“Đừng nịnh bợ, đi đây.” Cửu Cửu Đạo xua tay.

“Cửu gia, chờ một chút.” Tạ Lục Tứ đột nhiên gọi hắn lại. Cửu Cửu Đạo quay đầu lại: “Sao vậy? Có chuyỆn gì?”

Tạ Lục Tứ vung vẩy thanh đao vừa rèn: “Cửu gia, ngươi thấy thanh đao ta rèn ra sao?”

Cửu Cửu Đạo thờ ơ nhìn một cái: “Không tỆ.”

Tạ Lục Tứ cười toét miệng: “Tặng cho Cửu gia nhé?” “Tặng ta làm gì?” Cửu Cửu Đạo kinh ngạc.

“Tiễn ngài...” Tạ Lục Tứ đột nhiên thu nụ cười: “Đi chết.”

Cửu Cửu Đạo cả kinh, thần sắc đại biến, vội vàng lui lại phía sau.

Lại bị một người ấn vai xuống, Tạ Lục Tứ kia đã lao tới sau lưng hắn từ lúc nào không biết.

Thân pháp như vậy... Sau lưng Cửu Cửu Đạo đẫm mồ hôi: “Tạ Lục Tứ... ngươi biết võ công.”

“Cái tên thật đáng ghét, quá ngu ngốc.” Tạ Lục Tứ thở dài.

Thân hình Cửu Cửu Đạo đột nhiên nghiêng sang, vỗ nhẹ vào hông, ba thanh phi đao bắn thẳng về phía Tạ Lục Tứ. Võ công của Cửu Cửu Đạo miễn cưỡng tính

là nửa cao thủ, nhưng đấy là so với đám côn đồ trong Thiên Khải thành. Nếu là trên giang hồ, bất cứ đỆ tử thế gia hay đại bang phái nào cũng mạnh hơn hắn, nhưng lại chưa chắc đã thắng được hắn.

Bởi vì hắn giảo hoạt, âm hiểm, tàn nhẫn. Ba thanh phi đao bay trước.

Tay trái vung nang thuốc, phấn độc tỏa ra, hạ độc theo sau. Bước chân nhanh chóng lui về, vẫn coi việc thoát thân là chính. Nhưng hành động này chỉ tác dụng với những người khác.

Trước lực lượng tuyỆt đối, nó chỉ là phí công.

Tạ Lục Tứ thu đao, nhìn một cái, ném xuống đất.

Thi thể Cửu Cửu Đạo ngã lăn trên mặt đất, máu tươi từ từ chảy ra. Hai mắt hắn trợn tròn, thần sắc không thể tin nổi.

“Ta tên Tạ Cựu Thành. Chết trên tay ta, ngươi không thiệt.” Tạ Cựu Thành cúi người, đưa tay khép hai mắt Cửu Cửu Đạo lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play