Thiên MỆnh trai.
Thi thể Cửu Cửu Đạo lặng lẽ nằm đó, bên trên đắp một tấm vải trắng. Độc Cô Cô Độc ngồi bên cạnh sắc mặt âm trầm, cùng với Hồ Đản và Ngũ
Ngốc Ngốc nước mắt chưa khô. Khi còn nhỏ bốnn người bọn họ xuất thân bần hàn, cùng lớn lên tại Thiên Khải thành, khi còn bé Cửu Cửu Đạo nghe
bình thư nhiều nên lôi kéo bọn họ tự xưng là Thiên Khải Tứ Thiếu. Lúc đó họ đã phải chịu không ít cười nhạo và nắm đấm vì cách xưng hô này, nhưng bốn người vẫn sống, sống thành ‘Thiên Khải Tứ Thiếu’ chân chính.
Trong bốn người, Độc Cô Cô Độc là trầm ổn nhất, phụ trách quyết định đại sự. Hồ Đản lá gan nhỏ nhất, nhưng lại thận trọng nhất, là người xuất thân thế gia duy nhất trong bốn người, phụ trách tính toán sổ sách. Ngũ Ngốc Ngốc dung mạo xĩnh đẹp, tuổi tác cũng nhỏ nhất, quán rượu mà cô quản lý được đặt tên là Lãm NguyỆt phường. Thực ra quán rượu này là một trong những chợ đen nổi tiếng nhất Thiên Khải thành, có vố số giao dịch không thể lộ ra ngoài sáng được thực hiện ở đây. Còn Cửu Cửu Đạo là người giỏi về giao tiếp với người ngoài nhất, cũng là người có mối quan hỆ rộng nhất.
Ba người khác, đại ca chất phác, Hồ Đản nhu nhược, Ngũ Ngốc Ngốc thân là nữ tử nhiều chuyỆn bất tiện, đại đa số thời điểm phải nhờ Cửu Cửu Đạo một mình bôn ba bên ngoài.
Nhưng hôm nay, hắn đã nằm xuống.
Ngay lúc này Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt bước vào. “Điện hạ.” Độc Cô Cô Độc đứng dậy chào.
Tiêu Sắt đi tới bên thi thể Cửu Cửu Đạo, vén tấm vải trắng lên. “Một đao mất mạng, đâm xuyên tim.” Độc Cô Cô Độc nói.
Tiêu Sắt cau mày: “Ta từng thấy thân thủ của Cửu gia, nếu đơn đả độc đấu thì đúng là không mạnh, nhưng muốn giữ mạng lại không khó.”
“Ta kiểm tra rồi, Tiểu Cửu đã dùng phi đao, đã rải phấn độc, hơn nữa ta khám nghiệm tử thi, động tác cuối cùng mà hắn dùng trước khi chết là thức mở đầu của ‘Yến Tử Phiên Phi’, lúc đó hắn đang chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng đối phương còn nhanh hơn hắn, chỉ dùng một đao, động tác mau lẹ, tàn nhẫn.” Độc Cô Cô Độc bình tĩnh nói.
“Có thể để ta xem thử không?” Lôi Vô Kiệt đi tới. Tiêu Sắt tránh sang một bên. Lôi Vô Kiệt cúi người xem cẩn thận vết thương rồi cau mày nói: “Ta từng gặp đao pháp này rồi. Nhưng... không thể nào.”
Hồ Đản vội vàng la lên: “Lôi công tử, ngươi từng gặp đao pháp sát hại Cửu ca ở đâu? Nếu để ta biết là ai, chắc chắn ta sẽ băm hắn thành muôn mảnh!”
Lôi Vô Kiệt quan sát cẩn thận vết thương, ngẩng đầu nhìn Tiêu Sắt: “Không sai. Là hắn, nhưng hắn đã chết, bị ngươi giết.”
Tiêu Sắt suy nghĩ một chút: “Tạ Thất Đao.”
“Đúng, là đao pháp của hắn.” Lôi Vô Kiệt kéo tấm vải trắng lại, trùm lên thi thể của Cửu Cửu Đạo.
“Nhưng nếu người tên Tạ Thất Đao kia đã chết, vì sao còn xuất hiện ở Thiên Khải?” Ngũ Ngốc Ngốc hỏi.
Tiêu Sắt nhìn Độc Cô Cô Độc: “Thi thể Cửu gia được phát hiện ở đâu?”
“Buổi sáng có một chiếc xe ngựa đỗ ở cửa Thiên mỆnh trai nhưng không ai xuống xe. Có đỆ tử tò mò tiến tới kiểm tra, sau đó thấy thi thể Tiểu Cửu nằm trong xe ngựa.” Độc Cô Cô Độc nói.
“Một ngày trước, Cửu gia đi đâu?” Tiêu Sắt hỏi tiếp.
“Tiểu Cửu nói ra ngoài hỏi về hòa thượng kia.” Độc Cô Cô Độc nói.
Tiêu Sắt ngạc nhiên, nhẹ giọng thở dài: “Độc Cô huynh, phiền huynh cho ta một danh sách. Liệt kê những nơi Cửu gia có thể tới hôm đó, ta muốn đòi lại công bằng cho Cửu gia.”
“Đã liệt kê sắn danh sách, chúng ta đang định tới thăm dò.” Độc Cô Cô Độc lấy từ trong lòng ra một tờ giấy: “Theo thói quen trong quá khứ của Tiểu Cửu, hắn sẽ đích thân tới hỏi những chỗ này.”
“Ngươi tuyỆt đối không được đi.” Tiêu Sắt nhận lấy tờ danh sách đưa cho Lôi Vô Kiệt: “Người giết Cửu gia, là Ám Hà.”
“Ám Hà?” Độc Cô Cô Độc kinh ngạc. Sao tổ chức sát thủ đỆ nhất thiên hạ lại đột nhiên hạ độc thủ với Cửu Cửu Đạo.”
“Hơn nữa đao pháp của hắn được truyền từ gia chủ tiền nhiệm của Ám Hà Tạ gia, Tạ Thất Đao, có vẻ không thua gì tên gia chủ kia. Ngay cả cao thủ
cường giả Tiêu Dao Thiên Cảnh cũng khó lòng đối phó. Mấy ngày tới các ngươi phải thật cẩn thận.” Tiêu Sắt hạ giọng nói.
Độc Cô Cô Độc do dự một chút rồi gật đầu: “Xin ghi nhớ.”
Tiếp đó Tiêu Sắt dẫn Lôi Vô Kiệt ra ngoài, sau khi ra tới cửa Thiên MỆnh trai, Tiêu Sắt nói nhỏ với Lôi Vô Kiệt: “Ngươi ở lại, mấy ngày tới để ý tới họ.”
“Để ý tới họ làm gì? Chẳng lẽ là bọn họ giết Cửu gia?” Lôi Vô Kiệt không hiểu.
“Ngu ngốc. Ngươi nghĩ với tình nghĩa giữa bọn họ và Cửu gia, chẳng lẽ lại coi như không liên quan tới việc này, để hết mọi việc cho chúng ta xử lý?”
Tiêu Sắt bất đắc dĩ nói: “Mặc dù Độc Cô Cô Độc đã đáp ứng ta nhưng chắc chắn hắn sẽ tự mình ra tay tra rõ chuyỆn này. Đến lúc đó với võ công của bọn họ, căn bản không cách nào đối phó với sát thủ đỉnh phong của Ám Hà.
Lôi Vô Kiệt gật đầu: “Cho dù ta có ngây thơ hơn nữa cũng hiểu đạo lý này.”
“Bọn chúng là thích khách trong bóng tối, khi chúng bước vào Thiên Khải, mọi thứ sẽ trở nên hỗn loạn. Chỉ cần chúng muốn, Thiên Khải thành có thể
trở thành địa ngục.” Tiêu Sắt nghiêm mặt nói.
“Ám Hà, đáng sợ như vậy thật sao?” Lôi Vô Kiệt hít một hơi lạnh.
“Thiên hạ này có pháp tắc của nó, nhưng Ám Hà chỉ làm theo pháp tắc của bọn chúng.” Tiêu Sắt lạnh nhạt nói.
Trong Thiên MỆnh trai, Hồ Đản vội vàng la lên: “Đại ca, chúng ta không nhúng tay vào việc này nữa à?”
Độc Cô Cô Độc khẽ thở dài một tiếng: “Không nhúng tay?”
Lần đầu Độc Cô Cô Độc gặp Cửu Cửu Đạo, hắn mới là một thiếu niên mười một tuổi, khi đó Cửu Cửu Đạo chín tuổi, hắn hỏi Độc Cô Cô Độc:
“Ngươi tên là gì?”
Độc Cô Cô Độc lắc đầu một cái: “Ta không có tên.”
“Vậy ta đặt cho ngươi một cái nhé.” Cửu Cửu Đạo cười nói: “Ta thấy ngươi mỗi ngày ngồi một mình ở đó, trông rất cô độc. Ta đặt cho ngươi là Độc Cô Cô Độc nhé? Cái tên như vậy trong bình thư nhất định là đại hiệp uy phong lẫm liệt.”
“Vậy ngươi tên là gì?” Độc Cô Cô Độc lạnh lùng nhìn hắn.
“Ta tên Cửu Cửu Đạo, vì sau này chín chín tám mươi mốt con đường tại Thiên Khải thành đều có tên của ta.” Cửu Cửu Đạo nhếch miệng cười: “Ta không muốn làm đại hiệp, chỉ muốn là một người nổi tiếng.”
Lần đầu tiên Hồ Đản gặp Cửu Cửu Đạo, đó là ngày phụ thân mắc bỆnh chết, hắn là con của tiểu thiếp nên bị đại công tử trong phủ đuổi ra khỏi nhà. Năm đó hắn mười hai tuổi, một mình ôm bụng đói đi trong gió lạnh, cuối cùng hôn mê bất tỉnh. Cửu Cửu Đạo và Độc Cô Cô Độc nhặt được hắn ở ven đường. Khi tỉnh lại,hắn phát hiện mình đang trong một căn phòng nhỏ cũ nát nhưng ấm áp, Cửu Cửu Đạo nhìn hắn chẳng chút ý tốt: “Dáng dấp cũng khá lắm, không biết nếu bán vào trong mấy thanh lâu, đám quan nhân kia sẽ trả bao nhiêu tiền.”
Lúc đó Hồ Đản sợ tới phát khóc.
Cửu Cửu Đạo vừa thở dài vừa cười mắng: “Nhát gan như vậy khác nào cái trứng chứ. Ngươi họ gì?”
"Ta họ Hồ."
“Sau này ngươi tên Hồ Đản.” Cửu Cửu Đạo cười nói.
“Ta không tên Hồ Đản, Ta tên Hồ Hàn Lâm.” Hồ Đản lau nước mắt nói. Cửu Cửu Đạo đạp hắn một cái lộn tùng phèo: “Hồ Đản!”
Ngày Ngũ Ngốc Nốc trở thành Ngũ Ngốc Ngốc, đúng là cô đang ngây ngốc. Nhưng dáng vẻ khi ngây ngốc của cô rất đẹp, cho nên Cửu Cửu Đạo nhìn suốt một buổi chiều không hề chớp mắt. Sau đó Ngũ Ngốc Ngốc bất đắc dĩ hỏi hắn: “Huynh đang làm gì thế?”
Cửu Cửu Đạo cười nói: “Đang nhìn muội ngây ngốc, không thì, ta đổi tên cho muội nhé.”
Khi đó Ngũ Ngốc Ngốc đã quen biết với Cửu Cửu Đạo nhiều năm,bất đắc dĩ nói: “Sao huynh cứ thích đặt tên cho người khác vậy? Nghe bình thư
nhiều quá rồi đấy.”
“Dáng vẻ muội khi ngây ngốc rất đẹp, sau này gọi muội là Ngũ Ngốc Ngốc nhé, hợp với Cửu Cửu Đạo.”
“Sao lại là Ngũ?”
“Vì trong sách nói cửu ngũ chí tôn. Bình thư nói, củu ngũ, phi long tại thiên, lợi kiến đại nhân, rất xứng đôi.” Cửu Cửu Đạo vẻ mặt say mê: “Ngũ
Ngốc Ngốc, chờ sau này muội trưởng thành, ta huynh muội nhé?”
Nếu không có Cửu Cửu Đạo, chắc chắn không có bọn họ ngày hôm nay.
Độc Cô Cô Độc trầm giọng nói: “Thù của chúng ta, đương nhiên phải do chúng ta tự báo!”