Vĩnh An vương phủ.
Tiêu Sắt cởi áo lông cáo ra, đổi thành mãng bào màu xanh, hai tay khoanh trong áo nhìn tuyết rơi trên trời, không biết đang nghĩ điều gì.
Lôi Vô Kiệt đứng bên cạnh hắn, giơ tay nắn vuốt quần áo mới của Tiêu Sắt:
“Bọn họ một người tên là Bạch Vương luôn mặc áo trắng. Một người tên Xích Vương thích mặc áo đỏ. Ngươi thích mặc áo xanh như vậy, sao không phong ngươi làm Thanh Vương?”
“Cuộn sách đang ở đâu đây?” Tiêu Sắt lạnh nhạt nói.
“Còn nghĩ tới cuộn sách?” Lôi Vô Kiệt phủi tuyết rơi trên người mình, hắn vẫn mặc cái áo mỏng màu đỏ như lần đầu gặp Tiêu Sắt: “Sau khi lấy được cuộn
sách, ngươi định làm gì?”
“Chúng ta làm gì sau khi lấy được cuộn sách không quan trọng, quan trọng là những người khác sẽ làm gì sau khi lấy được cuộn sách.” Diệp
Nhược Y đi từ trong nhà ra: “Bây giờ bỆ hạ đang bỆnh nặng, cuộn sách sắc phong này xuất hiện có lẽ sẽ trở thành một lý do để kẻ khác ép vua thoái vị.
Ngày hôm qua tổng quản chưởng ấn Cẩn Ngôn công công tới phủ
tướng quân. Sau khi hắn đi, phụ thân cũng rời khỏi Thiên Khải. Ta nghi ngờ có lẽ hai chuyỆn này có liên hỆ gì đó.”
“Chẳng phải đại tướng quân đứng về phía chúng ta à?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
“Diệp Khiếu Ưng là một người rất có dã tâm.” Tiêu Sắt gọi thẳng tên húy nói: “Còn bây giờ ông ấy cũng đã nhận ra, ta không phải người dễ khống chế.”
Lôi Vô Kiệt thấy sắc mặt của Diệp Nhược Y không hề thay đổi, suy nghĩ lại lời của Tiêu Sắt rồi gật đầu một cái: “Thiên Khải thành này đúng là phiền phức hơn giang hồ nhiều.”
“Có gì phiền phức?” Tư Không Thiên Lạc cầm trường thương nhảy qua mái hiên, từ ngoài lao vào, làm bụi đất dưới đất bắn tung. Cô vung trường thương một cái: “Một người tới thì đánh một người, mười người tới thì đánh mười người, một vạn người tới thì đánh một vạn người, có gì phải sợ?”
“Thiên Lạc sư tỷ, có lúc ta thật hâm mộ ngươi.” Lôi Vô Kiệt cười nói. Tư Không Thiên Lạc không hiểu: “Hâm mộ ta cái gì?”
“May mà có sư tỷ, ta mới không thành kẻ không có đầu óc nhất.” Lôi Vô Kiệt nói.
“Ngươi muốn chết à!” Tư Không Thiên Lạc cầm trường thương đuổi tới, Lôi Vô Kiệt vội vàng xách kiếm lên chạy.
“Hình như Thiên Lạc rất thích ngươi.” Diệp Nhược Y nói đầy ẩn ý. Tiêu Sắt thần sắc không đổi: “Có mà Lôi Vô Kiệt rất thích ngươi ấy.”
Khóe miệng Diệp Nhược Y hơi nhếch lên: “Không ngờ người như ngươi cũng lảng tránh đề tài này.”
Tiêu Sắt hơi cúi đầu: “Chẳng qua ta cảm thấy ngươi nói không đúng.” “Hả?” Diệp Nhược Y ngạc nhiên.
“Ta cảm thấy cô ấy không phải là ‘hình như thích ta’, cô ấy thích ta, không có hình như.” Tiêu Sắt thản nhiên nói.
Diệp Nhược Y hét lớn: “Tiêu Sắt. ngươi đổi tên nhưng chẳng đổi cái tính không biết xấu hổ hồi bé.”
“Còn về Lôi Vô Kiệt, hình như hắn nghĩ ngươi thích ta.” Tiêu Sắt nhìn Lôi Vô Kiệt đang bị Tư Không Thiên Lạc đánh đuổi còn không quên quay đầu ngó sang bên này.
Diệp Nhược Y lắc đầu: “Còn không biết xấu hổ hơn khi bé.”
“Nhưng ta biết ngươi cũng thích hắn, hôm ngươi nhảy với hắn trong Tuyết NguyỆt thành, ta đã biết ngươi thích hắn.” Tiêu Sắt cười một tiếng. “Ngươi biết mà, ta nhìn người rất chính xác.”
“Vậy ngươi nhìn mình có chính xác không? Ngươi có thích Thiên Lạc không?” Diệp Nhược Y hỏi.
“Trong tình huống Thiên Khải thành có thể thay mưa đổi gió bất cứ lúc nào như vậy, chúng ta lại ngồi đây bàn chuyỆn tình cảm. Nói ra đúng là khiến người khác cười chê.”
“Ngươi lại đổi đề tài rồi.” Diệp Nhược Y thở dài.
“Nếu ta là loại người ưa phong nguyỆt như vậy, bốn năm trước đã nạp phi rồi, ngươi đừng coi thường ta.” Tiêu Sắt bất đắc dĩ nói.
“Vẫn không chịu trả lời ta à?” Diệp Nhược Y vẫn bám chặt không tha.
Tiêu Sắt phủi tuyết rơi trên bả vai: “Tới miền nam nhiều năm như vậy rồi vẫn không có thói quen che dù.”
Diệp Nhược Y nhìn Tư Không Thiên Lạc lên lên xuống xuống trên nóc nhà, lẩm bẩm: “Eo nhỏ chân dài, ngực to mặt nhỏ, da trắng mặt xinh, còn mang chút tự do phóng khoáng, cũng coi như cực phẩm nơi trần thế.”
“Giọng điệu của ngươi chẳng khác gì mấy tên lưu manh nhìn hoa khôi trong Túy Mộng lâu.” Tiêu Sắt bất đắc dĩ nói.
Diệp Nhược Y gõ ngón tay lên cằm: “Ngươi còn trốn tránh câu hỏi của ta nữa thì ta chỉ có thể hiểu theo suy nghĩ thứ hai.”
“Suy nghĩ nào?” Tiêu Sắt hỏi.
“Người ngươi thích là..” Diệp Nhược Y chỉ bộ áo đỏ trên mái hiên. “Hắn!” “Ta nhổ vào!” Tiêu Sắt tức giận chửi một tiếng: “Diệp Nhược Y, ngươi sỉ nhục ta.”
“Vậy ngươi có thích Tư Không Thiên Lạc không?” Diệp Nhược Y lại hỏi. Tiêu Sắt đột nhiên ngửa đầu, quát lên một tiếng: “Thích!”
Tuyết trên mái hiên bị tiếng quát này làm cho rơi mất vài lớp.
Tư Không Thiên Lạc và Lôi Vô Kiệt cùng quay đầu lại nhìn Tiêu Sắt. Tư Không Thiên Lạc không hiểu: “Ngươi thích cái gì cơ?”
Lôi Vô Kiệt lại nhìn về phía Diệp Nhược Y, thầm nghĩ: Chắc là Diệp cô nương và Tiêu Sắt thổ lộ?
Tiêu Sắt kinh ngạc, gương mặt hơi ửng đỏ.
Diệp Nhược Y ở bên cạnh cười tới run rẩy cả người.
Cảnh tượng này vào mắt Tư Không Thiên Lạc lại là Tiêu Sắt hét lớn một câu ‘Thích’, sau đó Diệp Nhược Y đứng bên cạnh cười không kìm được, tiếp đó Tiêu Sắt đỏ mặt không nói được thành lời. Trong lòng cô dâng lên cảm giác đố ky, xách trường thương lên nhảy xuống.
“Bây giờ đại sư huynh không còn, ta là sư tỷ của các ngươi. Gần đây các ngươi luyỆn công ra sao? Ta phải kiểm tra mới được!” Tư Không Thiên Lạc không nói hai lời, nỆn thẳng một thương về phía Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt vội vàng cầm Vô Cực côn lên ngăn cản, bị một thương mang đầy tức giận này đánh lui mười mấy bước, hai chân vừa thăng bằng lại cảm thấy một luồng sóng nhiệt ập tới sau lưng. Hắn vội vàng quay đầu, chỉ
thấy Lôi Vô Kiệt xuất kiếm chém tới, vội vàng né tránh, lại lui mười mấy bước, lảo đảo suýt ngã.
Lôi Vô Kiệt hơi chậm lại, nhưng vẫn giơ kiếm chém tới: “Ngươi nói mà không giữ lời này!”
Diệp Nhược Y hiểu rõ mọi chuyỆn, đứng đó che miệng cười.
Trong Thiên Khải thành sát cơ bốn bề, vẫn luôn có những thời khắc đơn thuần, thời khắc chỉ thuộc về thiếu niên.
Xích Vương phủ.
Tiêu Vũ nhìn mỹ nhân tuyỆt thế trước mặt, chậm rãi thở dài nói: “Lần đầu tiên khi ngươi gặp ta, ta đã bị ngươi mê hoặc. Thế nhưng trong lòng ngươi chỉ có tên thô lỗ kia, khiến ta vô cùng tiếc nuối.”
Thần sắc mỹ nhân trước mắt hắn hơi đờ đẫn, nhìn Tiêu Vũ với vẻ mê mang.
“Vẫn như vậy, có mỹ mạo khi đó nhưng không có thần vận khi đó. Long Tà, bảo Dạ thần y cố gắng thêm một chút. Ta muốn nàng ấy quên hắn nhưng nhớ được mọi chuyỆn khác chứ không phải một con rối như vậy.”
Tiêu Vũ giơ tay vuốt ve gương mặt tinh tế của mỹ nhân: “Ta muốn con người nguyên bản của... NguyỆt Cơ.”
Long Tà vội vàng gật đầu: “Dạ thần y nói hắn sẽ cố gắng hêt sức.”
“Vẫn không có tin gì về tên thô lỗ kia à? Quyết định lúc đó đúng là sai lầm.” Giọng nói của Xích Vương toát lên vẻ hung ác.
“Ngay cả Xích Vương điện hạ cũng khó qua cửa mỹ nhân à?” Trong phòng, một vị khách đột nhiên xuất hiện từ lúc nào chẳng hay.
Xích Vương cười một tiếng, vẫn nhìn NguyỆt Cơ: “Không thì, cần gì thiên hạ này chứ?”