Bách Hiểu đường.
Tiêu Sắt không nói gì thêm, Cơ Tuyết nói xong những lời đó cũng không mở miệng tiếp. Ba người trong phòng đột nhiên chìm vào trầm mặc.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Tiêu Sắt lại mở miệng: “Ngươi chỉ cần nói cho ta, hoàng thúc có mưu phản thật không?”
“ChuyỆn này chỉ có một người biết.” Cơ Tuyết đáp. “Ai?” Tiêu Sắt hỏi.
“Minh Đức Đế.” Cơ Tuyết chậm rãi nói: “Sau khi Lang Gia Vương bị bắt vào tù, hắn không nói thêm lời nào, cho nên bất cứ ai cũng không biết đã xảy ra chuyỆn gì. Còn Trọc Thanh công công, sau khi ngươi rời khỏi Thiên Khải, lão ta cũng nhanh chóng mắc bỆnh chết. Cái chết của hắn rất kỳ lạ, người có thể khiến hắn chết như vậy cũng chỉ có Minh Đức Đế.”
Tiêu Sắt cau mày, không nói gì. Thái An điện.
Trong điện đốt mười mấy chậu than to to nhỏ nhỏ, ấm áp chẳng khác nào mùa xuân. Thượng úy Hổ Bí lang mặc giáp mũ chỉnh tề chỉ muốn giơ tay lên lau mồ hôi trán. Minh Đức Đế ngồi ở đầu giường, sắc mặt tái nhợt, bất đắc dĩ nói: “Các ngươi không thấy nóng à?”
Mọi người không nói gì, tất cả ngẩng đầu nhìn cô bé ngồi bên rìa giường. Cô bé tay cầm châm, ánh mắt lạnh lẽo.
Người trên giường là cầm đầu cả thiên hạ, nhưng người cầm đầu căn phòng này lại là cô bé bên rìa giường.
Thầy thuốc là vua, bốn chữ này vốn không còn thích hợp trong hoàng cung. Cứ nhìn mấy lão thái y trong Thái Y viện đang nơm nớp lo sợ là biết
làm thầy thuốc cho bậc đế vương chẳng phải chuyỆn dễ dàng gì. Nhưng cô bé này không sợ trời không sợ đất, còn trị cho Minh Đức Đế tới mức ngoan ngoãn nghe lời. Bao năm qua Minh Đức Đế từng có bốn cô con gái, hai người chết yểu, một người gả tới Nam Quyết, một người bị tật bẩm sinh, vẫn luôn ở phía nam dưỡng bỆnh, một năm cũng chẳng gặp được vài lần.
Cho nên đối với cô bé đáng yêu như búp bê sứ này, hắn cũng sinh lòng yêu mến, cô bé nói gì đều nghe nấy.
Hoa Cẩm không ngẩng đầu lên, vẫn lung lay châm bạc trên tay: “Dọn năm cái chậu than đi.”
“Nhanh lên một chút, dọn chậu than đi.” Lê Trường Thanh như được đại xá, lập tức hô lớn.
“Nhỏ giọng chút.” Hoa Cẩm bất mãn nói.
Lê Trường Thanh vội vàng cúi đầu: “Thần y, tại hạ lỗ mãng.”
Một công tử áo trắng đứng sau lưng Hoa Cẩm, phụ trách bê hòm thuốc cười nói: “Sư phụ, ngài thật uy phong.”
Minh Đức Đế ngồi trên giường nhìn vị công tử dáng vẻ phú quý nhưng chỉ
phụ trách bê hòm thuốc này, trầm giọng nói: “Tiểu thần y, tên đồ đỆ này của ngươi thật quen mắt. Họ Mộc à?”
Công tử áo trắng vội vàng đặt rương thuốc xuống hành lễ nói: “Thảo dân Mộc Xuân Phong, là đỆ tử của thần y Hoa Cẩm, vừa rồi đã báo tên với bỆ
hạ.”
Minh Đức Đế gật đầu một cái: “Ta từng gặp phụ thân của ngươi, trông ngươi rất giống hắn.”
Mộc Xuân Phong cười nói: “Hóa ra bỆ hạ từng gặp phụ thân của ta. Có điều, tạm thời thân phận của ta không phải người của Thanh Châu Mộc gia, chỉ là đỆ tử của thần y Hoa Cẩm mà thôi.”
“Sư phụ ngươi cho ngươi nói à?” Hoa Cẩm lườm hắn một cái. Mộc Xuân Phong vội vàng lui lại một bước: “Thưa không.”
“Thế thì im ngay.” Hoa Cẩm lấy một mũi châm bạc ra: “BỆ hạ, Hoa Cẩm thi châm đây.”
Minh Đức Đế cười khổ một cái: “Mấy ngày nay ngươi đã cắm không biết bao nhiêu châm lên người trẫm rồi. BỆnh của trẫm khó chữa vậy sao?”
Hoa Cẩm thở dài: “BỆ hạ, người có biết thầy thuốc chúng ta hay nói một câu không?”
“Nói gì?” Minh Đức Đế hỏi.
“Tâm bỆnh chưa trừ hết, bách bỆnh khó chữa nổi.” Hoa Cẩm buông châm xuống: “BỆ hạ có tâm bỆnh, cái này Hoa Cẩm không chữa được.”
“Tâm bỆnh chưa trừ hết, bách bỆnh khó chữa nổi...” Minh Đức Đế hạ giọng lẩm bẩm: “Lời của thần y, trẫm hiểu.”
“Hiểu cũng vô dụng, quan trọng là phải chữa được. Muốn cởi chuông phải do người buộc chuông, ai là người cởi chuông cho tâm bỆnh của bỆ hạ?”
Hoa Cẩm hỏi.
Minh Đức Đế thở dài: “Hắn chết rồi.” Hoa Cẩm kinh ngạc: “Chết rồi?”
Minh Đức Đế nằm trên giường, gật đầu một cái: “Hắn là huynh đỆ tốt nhất của ta.”
Lê Trường Thanh và Cẩn Tuyên đại tổng quản nhìn nhau, không hẹn là cùng lui ra ngoài phòng. Cái tên Lang Gia Vương là cấm ky, người ngoài không được nói, còn khi bỆ hạ nói, người khác cũng không được nghe.
“Khi còn rất nhỏ, mẫu hậu của chúng ta đã mất, trước đây bà vốn không được sủng ái, sau khi chết càng không có người nhớ tới. Cho nên họ cũng không nhớ tới chúng ta. Tuy chúng ta thân là hoàng tử nhưng không được sủng ái mấy, ngay những thái giám có chút thế lực cũng dám ức hiếp chúng ta. Ta có một em trai, năm đó hắn mới sáu tuổi, bị phong hàn rất
nặng, chữa rất lâu vẫn không khỏi, cuối cùng khi sắp chết mới có một thái y với y thuật hơi khá chạy qua. Nhưng hắn chỉ vội vội vàng vàng nhìn qua một lượt rồi định bỏ đi, còn bảo là không chữa được cho em trai ta.”
“Em trai ngài mất vào hôm ấy à?” Hoa Cẩm hỏi.
Minh Đức Đế lắc đầu: “Ngày hôm đó hắn không chết. Lời đồn bên ngoài nói đêm đó tuyết rơi, ta quỳ ngoài cửa, khổ sở cầu khẩn tên thái y kia hai canh giờ. Cho dù là hoàng tử không được sủng ái nhưng tên thái y kia cũng không chịu nổi quỳ lạy như vậy. Hắn bất đắc dĩ buộc phải chữa cho em trai ta, cuối cùng kéo em trai ta từ Quỷ Môn quan trở về.”
“BỆ hạ trọng tình trọng nghĩa.” Hoa Cẩm cúi đầu nói.
“Nhưng đó là giả.” Minh Đức Đế lắc đầu. “Đó là chuyỆn ta bảo hắn nói.
ChuyỆn thật là ta rút trường kiếm mà mẫu thân lưu lại cản ở cửa. Ta nói nếu hắn ra khỏi đây, ta sẽ cho một kiếm giết chết hắn. Ban đầu hắn không tin, thật sự đi thêm một bước. Hắn bước chân phải, ta bèn đâm thủng chân phải của hắn.”
“Từ ngày đó trở đi, ta thề tuyỆt đối không làm một hoàng tử không ai hỏi đến nữa, tuyỆt đối không để người khác đặt dưới chân nữa, ta muốn cùng em trai ta leo lên đỉnh Thiên Khải, khiến tất cả mọi người không dám cúi đầu nhìn ta! Sau đó ta trở thành hoàng đế, hắn trở thành đại đô hộ của Bắc Ly. Đừng nói Thiên Khải, cho dù toàn bộ Bắc Ly hay toàn bộ thiên hạ đều sợ hãi chúng ta. Thế nhưng, hắn vẫn chết.”
“Hơn nữa còn do ta giết.”
“Khi không có cái gì, không là là cái gì cả, ta lại nguyỆn cầm kiếm lên bảo vỆ tính mạng của hắn, cho dù vì vậy mang tội cũng chẳng hề hối tiếc. Sau này, ta trở thành quân vương của quốc gia này, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn tự vẫn chết ngay trước mặt ta, đơn giản vì bản thân không có dũng khí, sợ mất đi những thứ hư ảo trên tay mình.” Minh Đức Đế vén chăn, đứng lên.
Hoa Cẩm vội vàng tiến tới đỡ hắn. Minh Đức Đế hạ giọng nói: “Không cần thi châm vội, ta muốn ra ngoài một lát.”
“Không sao.” Hoa Cẩm nhẹ giọng nói.
Minh Đức Đế cứ thế được Hoa Cẩm đỡ ra ngoài. Bên ngoài Thái An điện tuyết lớn đầy trời. Minh Đức Đế nhìn tuyết rơi buồn bã nói: “Năm đó, cũng là một đêm tuyết như vậy. Ta cầm kiếm đứng ở cửa, hắn chữa mất bao lâu, ta đứng bấy lâu.”
“BỆ hạ, sao người không tự xưng ‘trẫm’ nữa?” Hoa Cẩm do dự hỏi. (Nguyên văn: xưng ‘cô’)
Minh Đức Đế kinh ngạc, như giờ mới phát hiện ra chi tiết lơ đãng này, hắn suy nghĩ một chút rồi than nhẹ: “Có lẽ mỗi khi ta nhớ tới Nhược Phong, ta không coi mình là một hoàng đế.”
“Mà là một ca ca. Khi có đỆ đỆ, ca ca chưa bao giờ cô đơn.”