Thiên Khải Tứ Thủ Hộ.
Phương vị phía đông, Thanh Long sứ, Lôi Vô Kiệt. Phương vị phía nam, Chu Tước sứ, Tư Không Thiên Lạc. Phương vị phía tây, Bạch Hổ sứ, Cơ Tuyết.
Phương vị phía bắc, Huyền Vũ sứ, Đường Liên.
Truyền nhân của bốn vị Thiên Khải Tứ Thủ Hộ cuối cùng đã hiện thân toàn bộ.
Năm xưa Lang Gia Vương tập trung bón vị cường giả tuyỆt thế
hợp thành Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, giúp Minh Đức Đế đăng cơ, sau đó trước khi chết lại bí mật ước định với Tứ Thủ Hộ, truyền nhân của bọn họ
sẽ bảo vỆ người thừa kế ngôi vị hoàng đế. Còn người hắn lựa chọn lúc đó chính là Tiêu Sắt. Sau đó Lang Gia Vương gặp án mưu phản nên bị bỏ tù, cuối cùng tự vẫn trên pháp trường, Tứ Thủ Hộ lần lượt rời khỏi Thiên Khải thành, thế nhưng bọn họ chưa bao giờ quên ước định này.
Vài năm sau, cuối cùng họ cũng tập trung. Tiếc là có người đã không thể
gặp lại họ.
“Ta sẽ giúp ngươi cưỡi lên long vị.” Cơ Tuyết ngạo nghễ nói.
Lôi Vô Kiệt dùng cùi chỏ huých Tiêu Sắt một cái: “Tiêu Sắt, lại có một cô nương muốn giúp ngươi leo lên long vị. Cảm giác thế nào? Đến lúc đó có thu cả vào hậu cung không...” Lôi Vô Kiệt còn chưa nói hết câu, một cây gậy đã đặt ngay cổ họng hắn. Hắn lúng túng cười với Cơ Tuyết: “Đùa thôi.
Đùa thôi mà.”
Tiêu Sắt không buồn động mí mắt: “Cô nương này không dễ trêu đâu, khi còn bé ta từng gặp cô ấy, khi đó cô ấy là con báo nhỏ, một khi lên cơn là ta cũng chẳng đánh nổi.”
Cơ Tuyết thu Vân Khởi côn: “Bây giờ ta có thể trả lời những vấn đề mà ngươi muốn hỏi. Liên quan tới chuyỆn xảy ra trong đêm hôm đó.”
“Đêm hôm đó đã xảy ra chuyỆn gì?” Lôi Vô Kiệt không nhịn được cười một cái.
Cơ Tuyết lại giơ côn lên.
Nhưng Tiêu Sắt không muốn đùa giỡn nữa: “Nói đi, rốt cuộc là ai.”
Cơ Tuyết gật đầu: “Thời điểm ngươi rời Thiên Khải vốn là một bí mật, nhưng vẫn bị người ta tra xét được tin. Bạch Vương phủ mời một trong Ngũ Đại Kiếm Tiên, Nộ Kiếm Tiên - Nhan Chiến Thiên chặn giết ngươi,
đúng là ngươi suýt nữa chết trong tay hắn. Nhưng cuối cùng phụ thân chạy tới, với thực lực của Nhan Chiến Thiên năm đó, muốn vào nhóm thứ
tư trong Quan TuyỆt bảng còn miễn cưỡng. Lúc đó võ lực của phụ thân ta đang lúc toàn thịnh, Nhan Chiến Thiên không phải đối thủ của ông ấy. Hai người giao chiến một lúc lâu, cuối cùng Nhan Chiến Thiên bị đánh lui.
Nhưng ngay lúc đó, người thứ hai chạy tới.”
“Lúc đó ta không địch nổi Nhan Chiến Thiên, bị đánh ngất rất nhanh. Cho nên đêm hôm đó ta chỉ thấy Nhan Chiến Thiên, không thấy người thứ
hai.” Tiêu Sắt nói.
“Đúng. Người thứ hai còn đáng sợ hơn Nhan Chiến Thiên nhiều. Hắn tính chính xác thời cơ, cũng biết Nhan Chiến Thiên sẽ tới, phụ thân ta cũng sẽ
tới. Ngay khi Nhan Chiến Thiên bị đánh lui, sức lực phụ thân ta cạn kiệt, hắn xuất hiện. Lúc đó trong Thiên Khải rất ít người ngăn được kẻ đó, phụ
thân ta có lẽ coi như một người. Nhưng ông ấy vừa đánh một trận, khó khăn lắm mới giữ bảo vỆ được bản thân và ngươi không chết.”
“Ai? Trong Thiên Khải thành lấy đâu ra cường giả như vậy? Quốc sư Tề
Thiên Trần? Không thể nào, tuyỆt đối không thể là hắn.” Tiêu Sắt lắc đầu.
“Ngươi quên trong hoàng lăng ở Thiên Khải thành có một người khiến toàn bộ triều đình không rét mà run. Hắn hầu như không nhúng tay vào giang hồ, nhưng lại được liệt vào Thiên Hạ Tứ Đại Ma Đầu cùng với Nhan Chiến Thiên.”
“Đại tổng quản tiền nhiệm, Trọc Thanh công công.” Tiêu Sắt gằn từng chữ một.
“Không sai. Trọc Thanh công công. Luận võ lực thậm chí hắn không dưới giáo chủ Ma giáo Diệp Đỉnh Chi. Trong đêm hôm đó, hắn âm thầm rời khỏi hoàng lăng, tham gia chặn giết ngươi. Cuối cùng phụ thân ta cứu được ngươi nhưng cả ông ấy và ngươi đều bị Miên Sát chưởng của hắn đả
thương. Ngươi trúng một chưởng, thành ra bộ dáng đó.”
Tiêu Sắt nhíu mày một cái, nhớ lại cảm giác đau đớn không cách nào tả được lúc đó.
“Phụ thân ta trúng tổng cộng mười sáu chưởng.” Cơ Tuyết nói tiếp.
Lôi Vô Kiệt hít một hơi lạnh, lúc trước hắn còn rất nghi hoặc, vì sao ngay cả người có cảnh giới cao như Mạc Y cũng không cách nào chữa khỏi cho Cơ Nhược Phong, bây giờ thì hắn đã hiểu. Tiêu Sắt chỉ trúng một chưởng đã bị
thương nghiêm trọng như vậy, Cơ Nhược Phong trúng mười sáu chưởng, sống được đã coi là một kỳ tích.
“Vì sao?” Tiêu Sắt chỉ hỏi hai chữ.
“Ngươi nghĩ mấy lão già trong hoàng lăng đó không muốn ra à? Chẳng qua vì không đủ mạnh, bao năm qua chưa xuất hiện một ai dám khiêu chiến quy tắc thôi. Nhưng Trọc Thanh quá mạnh, hơn nữa hắn có thủ
đoạn, lại tàn nhẫn, còn có thứ quyết định được thế cục triều đình.” “Thứ gì?” Tiêu Sắt hỏi.
Cơ Tuyết lại không trả lời trực tiếp: “Năm xưa Lang Gia Vương bình định loạn Nam Quyết, cứu toàn bộ Bắc Ly trong lúc nguy nan. Nơi hắn đi qua, bách tính Bắc Ly không ai không quỳ xuống lễ bái, hô thiên tuế. Trong triều đình, tất cả quan viên tâm phục khẩu phục hắn, thanh quan kính nể, tham quan kính nể. Còn Minh Đức Đế, tuy miễn cưỡng tính là một vị minh quân, thế nhưng so với chiến công của Lang Gia Vương, hầu như kiếm không ai thấy được thành tựu của Minh Đức Đế. Lúc đó toàn bộ triều đình đều có một suy nghĩ.”
“Vì sao Lang Gia Vương không trực tiếp làm hoàng đế?” Tiêu Sắt cau mày: “Ý ngươi là?”
“Thứ đó có thể giúp Minh Đức Đế leo lên đế vị.” Cơ Tuyết chậm rãi nói.
“Vô liêm sỉ!” Tiêu Sắt nổi giận gầm lên: “Lang Gia Vương thúc trước nay chưa từng nghĩ tới chuyỆn làm hoàng đế!”
“Đúng, nhưng bách tính trong thiên hạ muốn hắn làm hoàng đế, văn võ bá quan muốn hắn làm hoàng đế. Hắn không muốn làm, nhưng tất cả mọi người đều ép hắn làm.” Cơ Tuyết nhìn Tiêu Sắt: “Cũng như ngươi từng muốn sống nốt cuộc đời trong quán trọ kia, nhưng luôn có thứ gì đó xuất hiện, đẩy ngươi về phía trước, khiến ngươi quyết định!”
————————————————————
Hoàng lăng.
Ba lão thái giám ngồi quây quần một chỗ, im lặng nhìn cuộn sách trên bàn.
Cuộn sách đó được chế bằng vải kim tuyến cực đẹp. Đầu cuộn sách được điêu khắc một hình đầu rồng phun lửa. Miệng rồng há to cắn vào cuối cuộn sách, khóa toàn bộ cuộn sách lại.
Khi Bắc Ly vừa khai quốc, hai vị thái tử liên tiếp mất mạng, người sáng suốt đều nhận ra có người cố ý mưu hại. Sau đó Bắc Ly lập quy định mới, không lập thái tử. Hoàng đế đương triều sẽ viết tên người kế vị vào trong một cuộn sách, ngày hoàng đế về trời, cái tên trên cuộn sách đó sẽ là đế
vương kế nhiệm. Cuộn sách có hình rồng phun lửa khóa chặt lại, bên trong cất giữ cái tên chân long tương lai, cho nên gọi là cuộn sách Long Phong.
Vào ngày tế lễ hàng năm, một cuộn được giao cho Ngũ Đại Tổng Quản bảo quản, gọi là truyền đế mỆnh; một quyển giao cho Khâm Thiên giám cất giữ, gọi là truyền thiên ý.
Đến nay Minh Đức Đế vẫn không ban cuộn sách Long Phong này xuống, còn cuộn sách cũ sẽ được hỏa thiêu tế trời khi hoàng đế mới đăng cơ, cho nên trên thế gian này vốn không còn cuộn sách Long Phong. Nhưng cuộn sách mà Thái An Đế đời trước lưu lại, một đã bị Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong xé nát tại chỗ. Cuộn sách còn lại đã biến mất trên đường đưa về Khâm Thiên giám.
Trên đời này nếu còn cuộn sách Long Phong, vậy chỉ có thể là quyển đó...
Trọc Tâm công công giơ tay kéo cuộn sách ra, trên cuộn sách thêu một hình kim long hết sức sống động cùng với một cái tên.
Tiêu Nhược Phong.