“Tuyết thật lớn. Bao năm rồi không thấy tuyết lớn như vậy.” Nam tử áo đen cầm dù ngửa đầu lên nhìn bầu trời.

“Chỉ có đám người phía nam các người mới che dù trong trời mưa.” Một người cao lớn cõng đao đứng bên cạnh hắn phủi nhẹ tuyết rơi trên bả vai:

“Tuyết của phía bắc không như phía nam, rơi xuống đất là tan, không cần che dù.”

Nam tử áo đen vẫn cầm dù, lắc đầu một cái: “Quen rồi.”

Gã cao lớn cõng đao cười vài tiếng, khoanh hai tay trước ngực: “Nói đến chuyỆn này thì ta cũng từng là người miền nam, có điều ở Thiên Khải thành đã nhiều năm, dần dần coi mình thành người miền bắc.”

“Đao trong tay có cùn không? Ngươi từng là đỆ tử mà Tạ gia mong đợi nhất.” Nam tử áo đen cúi đầu, quay sang nhìn hắn.

Gã cao lớn vẫn toét miệng cười, tuy hắn không còn trẻ nhưng lúc mỉm cười vẫn như một thiếu niên: “Trị an trong Thiên Khải thành rất tốt, đã rất lâu rồi ta không dùng đao.”

“Có dùng hay không dùng cũng chẳng sao, chỉ cần không quên mài đao, đao sẽ không cùn.” Nam tử áo đen giơ tay, ngắm những bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay: “Đúng là không giống tuyết miền nam.” Nam tử áo đen đột nhiên nắm chặt tay, rồi lại mở ra, bỗng thu dù lại. Hắn vung tay lên, rút từ trong cây dù ra một lưỡi kiếm nhỏ, đâm thẳng về phía gã cao lớn cầm đao.

Chỉ trong chớp mắt, gió tuyết nhiễu loạn.

Gã cao lớn híp mắt lại, trường đao che trước mặt, chặn lưỡi đao nhỏ đó lại.

Gã thở dài: “Nhiều năm không gặp, Tô gia chủ hiếm khi lắm mới đến Thiên Khải một lần, đến cái lại muốn thử đao của ta, không được hay lắm nhỉ?”

“Ngươi là đỆ tử mà Tạ Thất Đao coi trọng nhất, ông ấy đã chết, ta tới giúp ông ấy thử đao của ngươi.” Nam tử áo đen lạnh nhạt nói.

Gã cao to thở dài, ngửa đầu lên nhìn trời một hồi: “Lúc trước nghe tin còn cho là giả, bây giờ nghe gia chủ Tô gia chính miệng nói, không thể không tin được rồi.”

“Ngươi cũng tự lừa gạt bản thân ư?” Nam tử áo đen hỏi.

Gã cao to cúi đầu: “Đã lâu lắm rồi không giết ngươi, ta còn tưởng mình thật sự là thợ rèn.” Gã nhắm hai mắt lại, đột nhiên rút thanh đao cắm trên mặt đất vung mạnh lên, làm tuyết dưới đất bắn tung khắp nơi.

Tuyết rơi mịt mù, một kiếm đâm ra, đặt ngay cổ họng của gã. Đao của gã cao to kia cũng gác trên bả vai của nam tử áo đen.

Hai người đồng thời thu vũ khí, nam tử áo đen cắm kiếm về dù, giơ dù lên nhìn bầu trời, cứ như chuyỆn vừa rồi chưa từng xảy ra.

“Lần này ngươi tới Thiên Khải định tham gia đoạt ngôi à?” Gã cao lớn hỏi. Nam tử áo đen gật đầu một cái: “Ngươi đoán được à?”

Gã cao to cười một tiếng: “Tiêu Sở Hà về kinh, Minh Đức Đế bỆnh nặng, không khí trong Thiên Khải thành càng lúc càng căng thẳng. Các ngươi tới Thiên Khải thành ngay lúc này, như vậy chỉ có một nguyên nhân. Chỉ có điều chúng ta luôn sinh sống trong góc tối, sao phải nhúng tay vào chuyỆn như vậy, sao phải bại lộ trước mắt mọi người trong thiên hạ?”

“Có ai muốn sống mãi trong bóng tối?” Một giọng nói nhẹ nhàng yêu kiều vang lên, gã cao to quay đầu, phát hiện một cô gái mặc váy màu đỏ sậm đang ngồi trên mái hiên, vung vẩy đôi chân dài.

“Mộ Vũ Mặc.” Gã cao to cau mày: “Hai vị gia chủ tới Thiên Khải. Xem ra đại gia trường quyết tâm làm bằng được chuyỆn lần này.”

“Ngươi sai rồi, không phải hai vị gia chủ, là ba vị.” Mộ Vũ Mặc vung tay, một cuộn sách rơi vào tay gã cao to: “Ta cầm thư tay của đại gia trường tới, bây giờ ngươi là gia chủ Tạ Gia. Tạ Cựu Thành.”

“Đúng là tin tức xấu.” Gã cao to được gọi là Tạ Cựu Thành lắc đầu một cái.

“Trong Thiên Khải còn bao nhiêu người của Tạ gia?” Nam tử cầm dù đương nhiên là gia chủ Tô gia, Tô Mộ Vũ.

“Mười một người.” Tạ Cựu Thành đáp. “Mười năm trước có mười tám người theo ta vào Thiên Khải, năm người chết, một người bị phế, một người mất tích.”

“Ba ngày tới sẽ có thêm mười hai người của Tạ gia vào Thiên Khải, Tô gia sẽ có mười ba người, Mộc gia cũng có mười người.” Tô Mộ Vũ nói.

“Đại gia trường dọn nửa cái Ám Hà tới Thiên Khải đấy à?” Tạ Cựu Thành cười một tiếng bất đắc dĩ.

“Thật ra đại gia trường còn tới trước cả chúng ta. Đã tới lúc Thiên Khải thành đổ máu rồi.” Giọng nói của Mộ Vũ Mặc mang chút ý cười dịu dàng quyến rũ.

Tạ Cựu Thành nhìn đao trong tay: “Ám Hà ủng hộ ai? Vĩnh An Vương Tiêu Sở Hà?”

“Hắn là lựa chọn tốt nhất, nhưng cũng là người người khó hợp tác làm đồng minh nhất.” Tô Mộ Vũ nói.

“Bạch Vương Tiêu Sùng?” Tạ Cựu Thành lại hỏi. Tô Mộ Vũ nhìn tuyết bay: “Có lẽ vậy.”

“Xích Vương Tiêu Vũ? Hắn đúng là loại khiến người khác căm ghét.” Tạ Cựu Thành bĩu môi.

Mộ Vũ Mặc cười một tiếng, vẫn đong đưa đôi chân.

Tô Mộ Vũ xoay nhẹ cán dù, từng bông tuyết rải rác xung quanh. Tạ Cựu Thành gõ đao trong tay một cái: “Ta hiểu rồi.”

Bạch Vương phủ.

Cửu vương tử Tiêu Cảnh Hà ngồi trong phòng sưởi ấm, Bạch Vương Tiêu Sùng khoác áo lông hổ lẳng lặng ngồi trên ghế bên cạnh.

“Ta nhận được tin, kẻ giết Đường Liên, đúng là sát thủ của Ám Hà.” Tiêu Cảnh Hà chậm rãi nói.

Lăng Thiệu Hàn lắc đầu một cái: “Lúc đó ta chỉ truyền tin cho Vô Song thành, không thông báo cho Ám Hà.”

“Đúng. Trong Lôi gia bảo, Ám Hà đột nhiên ra tay với Đường môn, trước đó cũng không nói với chúng ta. ChuyỆn này khiến cho Đường môn và Tuyết NguyỆt thành đều đứng ở phía đối lập với chúng ta. Ngươi nói nghi ngờ Ám Hà bên ngoài là ủng hộ ta, thực chất có mục đích khác?” Tiêu Sùng mở miệng hỏi.

“Lần này Ám Hà giết sư huynh của Tiêu Sở Hà, hắn sẽ ghi thù lên người chúng ta.” Lăng Thiệu Hàn buồn bã nói: “Tâm địa của Ám Hà quả thật khó lòng suy đoán.”

“Hơn nữa, bây giờ bọn họ đang tiến vào Thiên Khải.” Tiêu Cảnh Hà giơ tay ra sưởi ấm: “Gần đây có rất nhiều người đi tới Thiên Khải, ta nghi ngờ trong số họ có những kẻ là sát thủ của Ám Hà. Thế nhưng đến giờ bọn họ vẫn không tới gặp chúng ta.”

“Đai sư phụ còn chưa về Thiên Khải à?” Tiêu Sùng đột nhiên hỏi.

“Nộ Kiếm Tiên... Chúng ta thực sự không khống chế được.” Lăng Thiệu Hàn thở dài.

“Nhị sư phụ thì sao?” Tiêu Sùng lại hỏi.

“Mấy ngày trước Cẩn Ngọc tổng quản đã tới, ông ấy nói vị tiểu thần y kia đúng là y thuật như thần, bỆnh của hoàng đế bỆ hạ đã gần khỏi. Nhưng cùng lúc có bỆnh khó chữa khác phát tác, ông ấy nghi ngờ có kẻ cản trở từ

phía trong.” Lăng Thiệu Hàn đáp.

“Y thuật như thần ư?” Tiêu Sùng gõ nhẹ tay lên lưng ghế.

“Ý vương gia là?” Lăng Thiệu Hàn cau mày: “Mời vị thần y kia tới...”

Tiêu Sùng không nói gì nhưng mọi người ở đây đều hiểu ý. Bao năm qua Bạch Vương Tiêu Sùng chưa từng buông bỏ việc chữa trị cho đôi mắt mình. Bây giờ có một vị thần y tới Thiên Khải, đương nhiên không thể bỏ

qua cơ hội này.

“Bên cạnh cô ấy lúc nào cũng có tổng quản chưởng kiếm Cẩn Uy công công bảo vỆ, Lan NguyỆt Hầu kia có vẻ cũng rất để ý tới cô ấy, thường đi theo canh chừng. Hơn nữa có vẻ tam công tử của Mộc gia đã bái cô ấy làm thầy.” Lăng Thiệu Hàn nói.

“Bảo nhị sư phụ nghĩ cách.” Tiêu Sùng nói.

Tiêu Cảnh Hà gật đầu một cái: “ĐỆ đi nói với Cẩn Ngọc công công.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play