Bị Diệp Nhược Y cười như vậy nhưng Độc Cô Cô Độc vẫn giữ vẻ lạnh nhạt như thường, Hồ Đản trông như tướng công thỏ hơi đỏ mặt, Ngũ Ngốc Ngốc chỉ cười nhẹ nhàng, còn Cửu Cửu Đạo nhịn một hồi rồi lúng túng lên tiếng:

“Có... buồn cười đến mức ấy không?”

Đồ nhị gia vỗ vai Diệp Nhược Y, cố giảm bớt ý cười của cô: “Thật ra lần đầu tiên các ngươi giới thiệu như vậy, ta cũng luôn nín cười.”

Độc Cô Cô Độc đột nhiên nói: “Có chỗ nào buồn cười?”

“Có một loại...” Đồ nhị gia híp mắt lại, nói đầy ẩn ý: “Cảm giác như kiểu người lớn thấy trẻ con nhà mình đọc sách, đặt mình vào trong nhân vật, sau đó không thoát ra được...”

Diệp Nhược Y cố nín cười: “Bêu xấu bêu xấu rồi. Chỉ do bốn vị quả thật... quá đáng yêu.”

“Đáng yêu?” Hồ Đản trông như tướng công thỏ có vẻ nhạy cảm với từ này.

Cửu Cửu Đạo ho nhẹ một tiếng: “Ngày mai huynh đỆ chúng ta sẽ tới tham dự bữa tiệc của lục hoàng tử.

Diệp Nhược Y kinh ngạc, lúc này mới hiểu ra mấy người này chính là danh sách thứ hai mà Tiêu Sắt dặn Từ quản gia và Cửu Cửu Đạo, trong lòng lập tức có cảm giác kính trọng.

Người được Tiêu Sắt để ý đương nhiên có điểm đáng kính nể.

“Bốn vị này được tôn là Thiên Khải Tứ Thiếu không phải không có lý của nó. Trong Thiên Khải thành có nhiều nơi mà quan chức không quản nổi, bọn họ lại quản được. Thương nhân phú hộ không chia được sản nghiệp đen, bọn họ lại làm được. Đại Lý Tự không tra xét được tin tức, bọn họ lại có thể giúp ngươi tìm ra manh mối.” Đồ nhị gia cười nói: “Cho dù rồng trên trời ép xuống cũng không giết nổi bọn họ.”

Cửu Cửu Đạo mắng: “Nhị gia, ngươi mắng ta là rắn bản địa, đừng tưởng ta không hiểu.”

Đồ nhị gia không buồn để ý tới hắn, quay sang nói với Diệp Nhược Y:

“Diệp cô nương, ta đã chuẩn bị tiệc rượu ổn thỏa. Ngày mai, chỉ còn xem các ngươi.”

Diệp Nhược Y gật đầu: “Cảm ơn.”

Sau giờ ngọ ngày hôm sau, tại Thiên Kim Thai.

Trong Thiên Kim Thai, những bàn đánh bạc đều đã được dời đi, đổi lại bàn gỗ lim tinh xảo. Bên trên Thiên Kim Thai treo một cái khung to, trên khung có treo thứ gì đó nhưng bị một tấm vải đỏ lớn rủ xuống che phủ, không thấy được bên trong ẩn giấu thứ gì.

Vô số gã sai vặt nhanh chóng bước đi trong đó, khẩn trương hoàn thiện nốt những bố trí cuối cùng. Hai bên là vài hộ vỆ sắc mặt lạnh băng, mang mặt nạ bằng kim loại hình đầu chó sói, trường đao bên hông rút ra một nửa, tỏa ánh sáng trắng như tuyết.

Bữa tiệc này kéo dài từ hoàng hôn tới nửa đêm, đã nhiều năm rồi Thiên Khải thành không có ai tổ chức tiệc rượu lớn như vậy.

Ngày hôm nay, ánh mắt của mọi người trong Thiên Khải thành đều tập trung về phía này, mọi hành động tại đây đều được loan truyền ra ngoài với tốc độ nhanh chóng nhất.

Tiêu Sắt và Tư Không Thiên Lạc ngồi trong phòng chính, Đồ nhị gia ngồi bên cạnh, nhưng sắc mặt mọi người đều không được tốt.

Theo quy củ mở tiệc lúc hoàng hôn của thế gia quý tộc Thiên Khải thành, hai canh giờ trước khi mở tiệc là lúc khách khứa lục tục kéo tới. Thế nhưng lúc này chỉ còn một canh giờ là bữa tiệc bắt đầu, vậy mà trong Thiên Kim Thai rộng lớn này chỉ có loe que vài người.

Đồ nhị gia nhấp một ngụm trà, cười nói: “Đám khách khứa này thật kiên nhẫn.” Tiêu Sắt mặt lạnh, không nói gì.

Tư Không Thiên Lạc nhíu mày một cái, đang định ra cửa xem lại bị Tiêu Sắt giơ tay ấn xuống. Tiêu Sắt lắc đầu một cái, lạnh nhạt nói: “Không vội.”

Ngoài cửa Thiên Kim Thai, Lôi Vô Kiệt mặc áo đỏ và Diệp Nhược Y mặc áo lục đang đứng ngoài đó đón khách. Thế nhưng họ đứng suốt một canh giờ

vẫn không có khách khứa nào tới. Lôi Vô Kiệt lau mồ hôi trên trán: “Diệp cô nương, cô nói xem... có phải hôm nay chúng ta mặc đồ không hợp không, đỏ phối với lục thì...”

“Có lẽ vậy.” Diệp Nhược Y mỉm cười đáp.

“Hay là cô vào trước nghỉ ngơi chút đi.” Lôi Vô Kiệt nói: “Để mình ta chờ ở đây là được.”

“Không sao, ngươi xem kìa, có khách tới.” Diệp Nhược Y ngẩng đầu lên nói: “Cửu gia.”

Cửu Cửu Đạo cùng ba huynh muội của hắn xuất hiện ngoài cửa.

Người hầu của Thiên Kim Thai cầm danh sách khách mời lập tức cao giọng báo cáo: “Minh chủ của Tam Môn Thập Cửu Phủ, Độc Cô Cô Độc tiên sinh, đến!”

“Phó minh chủ, Hồ Đản, đến!”

“Đại chưởng quỹ của Lãm NguyỆt Phường, Ngũ Ngốc Ngốc, đến!” “Đại chưởng quỹ của Thiên MỆnh Trai, Cửu Cửu Đạo, đến!”

Lôi Vô Kiệt nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao tên những người này lại kỳ quái vậy?”

Diệp Nhược Y lại không còn kinh ngạc: “Bốn vị, hôm nay các vị là người tới sớm nhất đấy.”

Cửu Cửu Đạo thở dài: “Thật ra chúng ta không muốn đến sớm như vậy, nhưng chúng ta nhận được tin, nói một canh giờ rồi không có khách khứa nào tới.

Chúng ta sợ tin tức loan truyền sẽ ảnh hưởng tới buổi tiệc, cho nên đến đây ngay.”

Diệp Nhược Y thầm cảm kích, nói từ tận đáy lòng: “Xin cảm ơn trước.” “Tiểu Cửu, đặt lễ vật xuống, chúng ta vào trước.” Độc Cô Cô Độc mở miệng.

Cửu Cửu Đạo gật đầu một cái, đưa hộp quà trong tay cho người hầu của Thiên Kim Thai rồi dẫn ba người còn lại vào.

Tin tức này nhanh chóng truyền tới các phủ quý tộc. Xích Vương phủ.

Tiêu Vũ gỗ lưng ghế suy tư: “Tam Môn Thập Cửu Phủ, Lãm NguyỆt Phường, Thiên MỆnh Trai?”

Long Tà cúi đầu nói: “Đều là những môn phái trong hạ ngũ đường tại Thiên Khải thành, nhưng người trong phái rất đông, nhân duyên rất tốt.

Chúng ta đã cố lôi kéo nhiều lần, nhưng đều bị uyển chuyển từ chối. Trước

đó chúng ta nghi bọn họ đã bị Bạch Vương thu dưới trướng, bây giờ xem ra, chắc là năm xưa đã giao hảo với Tiêu Sở Hà rồi.”

“Tiêu Sở Hà trước nay luôn như vậy, thích kết giao với hạng đầu đường xó chợ. Ba môn phái này đúng là không có gì nổi bật, nhưng không thể khinh thường.” Khóe miệng Tiêu Vũ nhếch lên cười nhạt: “Nhưng bọn chúng tới còn tốt hơn là không tới.”

Bạch Vương phủ.

Lăng Thiệu Hàn nghe người hầu báo cáo tình hình Thiên Kim Thai xong, cười một tiếng nói: “Không tỆ.”

“Trước đó không muốn cho ai tới tham gia bữa tiệc này, nhưng bây giờ có người phá lớp băng đó rồi. Mà những người này, chúng ta không khống chế được, thậm chí còn không biết Tiêu Sở Hà làm sao kết giao với bọn họ, sao lại nói là không tỆ.” Tiêu Sùng hỏi.

“Không ai tham gia là tốt, nhưng chỉ có những người này tham gia lại càng tốt. Hắn kết giao được những người này là bản lĩnh của hắn, nhưng nếu hắn chỉ kết giao được những người này, vậy chứng minh bây giờ vị hoàng tử này chỉ có thể ra lỆnh cho đám đầu đường xó chợ. Như vậy những người này chỉ có thể chứng minh thế yếu của hắn chứ không thể mang tới chút uy danh nào!”

Thiên Kim Thai.

Thiên Khải Tứ Thiếu ngồi xuống, sắc mặt cũng hơi lúng túng. Thật sự quá phô trương.

Đúng là quá ít người.

Tiêu Sắt gõ nhẹ lên chén trà trước mặt. Từng cái, từng cái một, mãi tới khi hắn đột nhiên ngừng lại.

Ngoài cửa có tiếng ngựa hí.

“Tới rồi.” Tiêu Sắt nâng chén trà, uống một hơi cạn sạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play