Cuối cùng cũng có khách tới, nhưng là hai tốp người ngựa.

Một người cưỡi một con tuấn mã màu trắng, mặc áo vàng kim hoa mỹ, hông đeo trường đao, mặt mũi tuấn tú như vầng trăng sáng trên bầu trời.

Kim Y Lan NguyỆt Hầu.

“Khách tới!” Người hầu của Thiên Khải thành hưng phấn hô to: “Giám quốc đại nhân, Lan NguyỆt Hầu gia đến!”

“Lan NguyỆt Hầu? Đây là nhân vật quyền cao chức trọng đấy.” Đồ nhị gia nói đầy ẩn ý.

Tiêu Sắt cười một tiếng, cũng đáp đầy ẩn ý: “Dù sao cũng là người thân trong nhà.”

“Tham kiếm hầu gia.” Ngoài cửa Thiên Kim Thai, Diệp Nhược Y cung kính hành lễ với Lan NguyỆt Hầu.

Lan NguyỆt Hầu vỗ trường đao bên hông: “Hôm nay phụ thân ngươi không thể tới được, bổn hầu vương tới trước cướp phần thưởng đây.”

“Nhưng đã là khách dù sao cũng phải tặng quà. Hầu gia hai tay trống trơn, chẳng lẽ định tặng thanh đao tốt này cho Tiêu Sắt à?” Diệp Nhược Y nói đùa.

“Bổn hầu có phải loại thô tục vậy đâu. Lễ vật mà bổn hầu mang tới phải là thứ quý giá nhất.”

Đó là một cỗ kiệu rất hoa lỆ, trên cỗ kiệu có khắc hình một con tiên hạc muốn giương cánh bay lượn.

Nhưng cỗ kiệu đó đi rất chậm, như đang sợ làm người trong kiệu xóc nảy.

Lan NguyỆt Hầu tới được một lúc lâu thì cỗ kiệu kia mới chậm rãi đi tới, như chẳng hề lo tới chuyỆn làm trễ nải vị hầu gia quyền thế khá lớn này.

Nhưng Lan NguyỆt Hầu lại chẳng hề tức giận mà từ từ bước tới, tự tay vén rèm kiệu lên, đắt người trong kiệu xuống.

Là người ra sao mà đáng để Lan NguyỆt Hầu đích thân tới dắt?

Người trong kiệu chậm rãi bước xuống. Rất rõ ràng, đó là một ông lão mái tóc hoa râm, nếp nhăn trên gương mặt như đao khắc, thế nhưng đôi mắt vẫn trong veo.

Người hầu của Thiên Kim Thai vội vàng lật danh sách khách khứa. Hắn ở

Thiên Kim Thai đã gần mười năm, theo lý mà nói vương công quý tộc, văn võ bá quan, có ai mà hắn không nhận ra? Thế nhưng ông lão mà Lan NguyỆt Hầu cung kính đỡ xuống này, hắn có làm thế nào cũng không nhớ

nổi đó là ai.

Đương nhiên Lôi Vô Kiệt không nhận ra, chỉ có điều hắn cảm thấy ánh mắt người trước mặt nhìn về phía mình mang theo cảm xúc hiền hòa; cứ như

một ông lão đang nhìn con cháu của mình. Hắn khẽ cúi đầu, mỉm cười lễ phép.

Ông lão kia cười nói: “Lúc ngươi còn bé, ta từng bế ngươi.”

Lôi Vô Kiệt ngạc nhiên. Đúng là khi còn bé hắn từng ở Thiên Khải thành một thời gian, nhưng trí nhớ về lúc đó quá mơ hồ, tới bây giờ chỉ nhớ

loáng thoáng một số chi tiết, nhưng không nhớ ra được ông lão này. Nhưng Diệp Nhược Y lại nhận ra ông ta.

Nguyên lão tam triều.

Tấm gương của nho sinh trong thiên hạ. Cũng là người đứng đầu văn võ bá quan!

Làm quan suốt năm mươi năm, công chính liêm minh, không kết bè kết đảng, không kết giao quyền quý, dựa vào tài hoa của bản thân và chính khí vì dân vì nước đứng sừng sững trong triều đình, dựa vào một đôi tay mà nâng đỡ cả Bắc Ly. Thiên hạ rộng lớn, thanh quan kính hắn, tham quan sợ

hắn. Khi hoàng đế nói chuyỆn với hắn, hoàng để ngồi trên ghế rồng, hắn cũng có một cái ghế hạc, được ngồi chung với hoàng đế, không cần quỳ cũng không cần đứng.

“Khách tới!” Diệp Nhược Y cao giọng nói. “Giám quốc Bắc Ly, thái sư Đổng Chúc đại nhân, đến!”

Thái sư Đổng Chúc, hiện tại đang là giám quốc cùng Lan NguyỆt Hầu, thật sự là sống lưng của cả quốc gia!

Đổng Chúc mỉm cười nhìn Diệp Nhược Y: “Ngươi rất có phong thái của phụ thân ngươi.”

Diệp Nhược Y vội vàng kính cẩn ôm quyền nói: “Thái sư quá khen.”

Trong Thiên Kim Thai, chén trà trong tay Đồ nhị gia lung lay một cái, suýt nữa văng khỏi tay: “Thái sư Đổng Chúc? Làm sao ngươi mời được người này tới?”

“Tình cảm. Bất luận Lang Gia Vương hay trụ quốc đại tướng quân, thái sư

Đổng Chúc đều có một chút tình cảm.” Tiêu Sắt lạnh nhạt nói> “Nhưng Đổng Chúc đại nhân không phải người luôn nói tình cảm, cho nên bữa tiệc lần này coi như dùng hết chỗ tình cảm đó rồi.”

“Tình cảm của Đổng Chúc đại nhân đúng là rất quý giá, có tình cảm như vậy mà chỉ để mời ông ấy ăn một bữa cơm à?” Đồ nhị gia hỏi.

“Không phải để mời ông ấy mà là mời văn võ bá quan.” Tiêu Sắt gõ nhẹ lên bàn.

Tin tức tại Thiên Khải thành nhanh chóng truyền tới các phủ. Phủ thượng thư bộ hộ.

Lý Nhược Trọng nghe người dưới thông báo xong bèn hạ giọng nói: “Lan NguyỆt Hầu?”

“Phụ thân, Lan NguyỆt Hầu đang làm giám quốc trong triều, hắn còn tới, chúng ta...” Lý Bách Tùng lo âu nói.

“Lan NguyỆt Hầu tuy là giám quốc nhưng thực tế không tham gia nhièu vào chuyỆn trong triều. Sau án mưu phản của Lang Gia Vương, hoàng đế

bỆ không cho các huynh đỆ khác thực quyền quá lớn. Chẳng qua Lan NguyỆt Hầu dù sao cũng bất đồng. Để ta suy nghĩ một chút.” Lý Nhược Trọng gõ nhẹ lên bàn, cuối cùng lắc đầu một cái: “Án binh bất động!”

“Được!” Lý Bách Tùng gật đầu nói.

“Đại nhân! Đại nhân!” Lại có một người đi nghe tin lao vào trong phòng. “Hốt hoảng cái gì?” Lý Bách Tùng mắng; “Xảy ra đại sự gì?”

“Đại sự, đại sự!” Thuộc hạ này mồ hôi đầy đầu, hai chân đến giờ vẫn đang run rẩy: “Sau Lan NguyỆt Hầu, lại có một người đến.”

“Ai?” Lý Nhược Trọng cau mày. “Thái sư Đổng Chúc!” Thuộc hạ hô.

“Cái gì?” Lý Nhược Trọng nhảy bật dậy

Hai vị giám quốc cùng tới tiệc còn tên thượng thư là hắn lại đang nhởn nhơ uống trà trong phủ?

“Chuẩn bị kiệu!” Lý Nhược Trọng quát lên. “Không! Chuẩn bị ngựa, chuẩn bị ngựa! Cưỡi ngựa tới!”

“Sao thái sư lại tham gia loại tiệc rượu như vậy? Ngay cả quốc yến thái sư cũng nói bị bỆnh thoái thác mà.” Lý Bách Tùng không hiểu nổi.

“Đây không đơn giản là thái sư tham gia tiệc rượu mà còn là một cái bẫy do lục hoàng tử kia bố trí, ép tất cả mọi người chúng ta đều phải tới!” Lý Nhược Trọng mắng.

“Vậy bên phái Bạch Vương điện hạ thì sao?” Lý Bách Tùng do dự rồi nói.

Lý Nhược Trọng hừ lạnh một tiếng: “Không lo được nhiều tới vậy. Nếu hắn vẫn án binh bất động được, đó là bản lĩnh của hắn!”

Bạch Vương phủ.

Tiêu Sùng thở dài não nề: “Thiệu Hàn à, xem ra mưu kế của ngươi thất bại rồi.”

Lăng Thiệu Hàn lau mồ hôi trên trán, cúi đầu nói: “Bạch Vương điện hạ, là ta thất sách. Ta không ngờ thái sư Đổng Chúc lại đích thân tham gia.”

“Đợi một chút vậy.” Tiêu Sùng thở dài: “Hai vị giám quốc, tiếp đó là văn võ bá quan. Khí thế như vậy cũng khá lớn rồi, nhưng nếu Tiêu Sở Hà nghĩ

chỉ như vậy đã ép được chúng ta vào khuôn phép, vậy thì quá coi thường chúng ta rồi.”

“Chúng ta?” Lăng Thiệu Hàn nghi hoặc nói.

“Xích Vương Tiêu Vũ, hắn cũng sẽ không tới.” Tiêu Sùng lạnh nhạt nói. Xích Vương phủ.

Tiêu Vũ cười một tiếng, kéo căng dây cung. “Kéo cung.”

Đột nhiên thả tay. “Bắn tên!”

Một mũi tên ghim trúng hồng tâm.

“Đã nghĩ Lan NguyỆt Hầu sẽ tới rồi, không ngờ cả Đổng Chúc đại nhân cũng tới. Hai tên tự xưng không dính vào chuyỆn tranh đấu bè phái lại tham gia một bữa tiệc như vậy, đúng là khiến người ta phải suy nghĩ.”

Tiêu Vũ cười nói: “Có điều... bọn họ có thể ép văn võ bá quan tới, nhưng những đại phú hộ nắm giữ mạch máu kinh tế của Thiên Khải thành sẽ

không nể mặt hai rường cột của nước nhà này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play