“Hồng Nương, tên thật là Quản Phương Nghi. Người phụ nữ này nên nói như thế nào nhỉ? Khi còn trẻ, quan hệ nam nữ của bà ta có chút loạn, nhưng bà ta lại rất xinh đẹp, tuyệt sắc hiếm có. Bà ta không có bối cảnh môn phái, không bị quản thúc và ràng buộc, dung mạo lại xinh đẹp, tránh không được những cám dỗ khác nhau, tất sẽ dễ dàng sa ngã.”
“Người phụ nữ này, ở núi rừng sơn dã sao có thể được người ta thổi phồng và nịnh nọt như ở chốn phồn hoa. Bà ta không chịu giới luật thanh quy ước thúc, nên dễ dàng lưu luyến chốn hồng trần phồn hoa. Vì thế, bà ta đã đến kinh thành nước Tề.”
“Khi bà ta còn trẻ tuổi, còn xinh đẹp, đàn ông bên cạnh bà ta rất nhiều, có thể nói là rất phong quang. Rất nhiều người vì tranh giành bà ta mà gây sự với nhau, thậm chí còn vì bà ta mà mấy lần gây ra án mạng. Nghe nói, năm đó bà ta cũng muốn gả cho nhiều người, nhưng thanh danh quá thối, đàn ông vây chung quanh bà ta chơi đùa thì được, nhưng ai dám cưới bà ta chứ?”
“Nghe nói trước kia bà ta cũng đã từng gặp được những người đàn ông mà bà ta rất thích, đã từng đòi sống chết vì người ta. Kết quả, bà ta thiếu chút bị người trong môn phái của những người đó đánh chết, cuối cùng vẫn không gả thành. Nói đi thì phải nói lại, đệ tử danh môn chân chính, tu sĩ có địa vị làm sao có thể lấy bà ta được? Còn tán tu bình thường thì bà ta lại không chịu, cứ như vậy mà kéo đến giờ.”
“Về sau tuổi tác càng lớn, nhan sắc cũng không còn như trước, người vây chung quanh bà ta cũng giảm dần. Nhưng người phụ nữ này cũng xem như có chút đầu óc, không rơi vào kết cục bi thảm như những ả đàn bà có sắc mà không có não. Bà ta lợi dụng những mối quan hệ mà bà ta đã tạo ra được khi còn trẻ, mới dần dần trở thành “Hồng Nương” có tiếng ở kinh thành nước Tề này. Thành công này của bà ta, người khác cũng khó mà bắt chước được.”
Lệnh Hồ Thu đem những gì mà ông ta biết về Quản Phương Nghi nói ra.
Sau khi nói xong, nhìn thấy vẻ mặt hứng thú của Ngưu Hữu Đạo, ông ta không khỏi hỏi: “Lão đệ, ngươi có hứng thú với bà ta là có ý gì? Không phải khẩu vị của ngươi nặng như thế chứ?”
Ông ta hoài nghi, bất luận là Hắc Mẫu Đơn hay là Hồng Tụ, Hồng Phất bên cạnh ông ta, tuổi tác của người phụ nữ này đều lớn hơn rất nhiều. Khẩu vị của Ngưu Hữu Đạo đúng là nặng, huống chi trước kia hắn cũng đã từng thừa nhận qua.
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Tu vi của bà ấy là gì?”
Lệnh Hồ Thu đáp: “Ta không rõ lắm. Theo lý, tu vi của bà ta nhất định là Kim Đan cảnh. Trước kia, bà ta không thiếu tài nguyên tu luyện bởi vì không biết có bao nhiêu người chắp tay dâng cho bà ta. Nghe nói trước kia, có người còn bỏ ra trăm vạn kim tệ chỉ vì muốn có được một nụ cười của bà ta.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Tình huống của bà ta có phải chỉ là ngoài mặt thôi không, thật ra phía sau bà ta còn có thế lực khác?”
Lệnh Hồ Thu đáp: “Không thể nào. Nếu thật sự như vậy, chắc chắn là triều đình nước Tề.”
“Ồ, tại sao huynh lại nói như vậy?” Ngưu Hữu Đạo hỏi.
Lệnh Hồ Thu giải thích: “Rõ ràng, khi bà ta còn trẻ, bà ta sống quá loạn, động một chút là đi khiêu khích, bên cạnh lại có một đống người thất loạn bát tao, làm gì đều có người nhìn vào, thế lực nào đứng đằng sau loại người như bà ta không phải tự tìm phiền phức sao? Với tình huống của bà ta bây giờ và những chuyện mà bà ta làm, cộng thêm việc bà ta đã sống một thời gian dài ở kinh thành nước Tề, mà chỗ này lại là trọng địa của nước Tề, triều đình nước Tề không để bà ta vào diện giám sát mới là lạ, thế lực nào dám đứng đằng sau bà ta chứ? Người phụ nữ này từ đầu đến cuối đều quá lộ liễu, không thích hợp làm những chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng.”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, giơ kiếm trong tay lên: “Từ lúc ta đến kinh thành nước Tề vẫn chưa có cơ hội đi dạo lần nào. Nhị ca, đi, thuận tiện dẫn ta đến làm quen với vị Hồng Nương này.”
“Ngươi đụng vào bà ta để làm gì? Ngụy Trừ trở về Kim vương phủ, còn chưa biết như thế nào. Ngươi hãy nên nghĩ biện pháp ứng phó thì hơn.”
“Kim vương phủ muốn động ta, trước tiên cần phải cân nhắc đến Bộ Tầm bên kia. Ít ra ở kinh thành nước Tề này, hắn ta còn chưa dám đụng đến ta.”
Ngưu Hữu Đạo thản nhiên nói một câu. Nhưng lời hắn nói là thật. Sau khi Kim vương phủ xác minh tin tức xong, tất sẽ hiểu rõ.
“Chiến mã thì sao? Vất vả lắm mới giải quyết xong phiền phức, chẳng lẽ ngươi không lo đến chuyện chiến mã?”
“Chuyện này không vội được đâu. Cứ ở chỗ này mãi, tìm ra đâu cơ hội chứ. Với lại, đi ra ngoài mới có thể tìm được cơ hội.”
Ngưu Hữu Đạo thật sự không nóng lòng giải quyết chuyện chiến mã. Trong tay hắn đang nắm giữ một con át chủ bài. Một vạn chiến mã có thể xuất cảnh bất cứ lúc nào. Hiện tại, cái mà hắn quan tâm nhất chính là sau khi chiến mã xuất cảnh. Chỉ là hắn không tiện nói việc này cho đối phương biết mà thôi.
Đại nội hoàng cung, Bộ Tầm nhẹ nhàng bước vào cung điện, đến bên cạnh Hạo Vân Đồ đang phê duyệt công vụ, phất tay bảo các Thái giám khác lui xuống, còn mình thì khoanh tay im lặng.
Hạo Vân Đồ cũng không ngẩng đầu lên: “Có việc gì thì nói đi.”
Bộ Tầm hơi hạ thấp người: “Kim vương phái thuộc hạ Ngụy Trừ đến tìm Hồng Nương của Phù Phương Viên mời Lệnh Hồ Thu đến, sau đó cùng với Lệnh Hồ Thu lặng lẽ đến tìm Ngưu Hữu Đạo.”
Động tác của Hạo Vân Đồ ngừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Bộ Tầm muốn nói rồi lại thôi. Chuyện của Hoàng tử, ông ta vốn không nên nói xấu ai, bởi vì nó rất dễ khiến cho Hoàng đế hiểu lầm khuynh hướng của ông ta. Đứng về phía một đội nào là điều tối kỵ của tâm phúc bên cạnh Hoàng đế, nhưng ông ta sợ người nào đó sẽ làm hỏng việc, như vậy việc ông ta và Ngọc vương phi đến chẳng phải phí công sao? Cho nên, cuối cùng ông ta vẫn phải nói rõ: “Chuyện lão nô và Ngọc vương phi đi tìm Ngưu Hữu Đạo, Kim vương đã phái người tìm hiểu, muốn biết chúng ta đã nói gì với Ngưu Hữu Đạo.”
Hạo Vân Đồ nghiến răng, đột nhiên vỗ bàn một cái rồi đứng dậy, tức giận mắng to: “Đúng là không có tiền đồ!”
Sau đó ông ta bước ra khỏi bàn, đi tới đi lui trong điện, biểu hiện rất giận dữ.
Bộ Tầm cúi đầu, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn xem.
Ông ta có thể hiểu tâm trạng của Hoàng đế lúc này. Việc khác thì dễ nói, nhưng chuyện liên quan đến con cái, vẫn dễ khiến cho cha mẹ phải tức giận.
Hạo Vân Đồ chợt dừng bước, đứng trước mặt ông ta, gằn giọng hỏi: “Nó muốn biết thì tại sao không dám đường đường chính chính đến đây hỏi? Có thể nói cho Ngưu Hữu Đạo biết, quả nhân lại không dám nói cho nó biết sao? Vì sao lại phải lén lút như vậy? Ngay cả chút đảm lược đó, Trưởng hoàng tử nước Tề cũng không có sao?”
Bộ Tầm tranh thủ giải thích: “Có lẽ ngài ấy cảm thấy chút chuyện nhỏ này không cần làm phiền bệ hạ, xem ra cũng là hiếu tâm.”
“Ngươi ít nói mò với quả nhân đi. Ngươi biết rõ tình huống như thế nào mà. Hiếu tâm? Ta thấy là tư tâm thì có.” Hạo Vân Đồ phất tay, cả giận nói: “Đừng để nó gây ra chuyện xấu, lập tức truyền lại lời của quả nhân cho nó biết.”
Ông ta chỉ ngón tay lên trời, khí thế hào hùng: “Có ý chí như ánh sáng chói chang của mặt trời, mới có thể đẩy lui bóng tối. Nếu chỉ có ý chí âm u như mặt trăng, cũng chỉ khiến cho yêu ma quỷ quái sinh sôi trong bóng đêm mà thôi. Hùng ưng nên bay lượn trên trời cao, sao có thể bò dưới mặt đất được?”
Giọng nói của ông ta vô cùng tức giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đối với đứa con trai này.
Vì đó là Trưởng tử của ông ta.
“Vâng!” Bộ Tầm hạ thấp người vâng lệnh.
Kim vương phủ, nghe Ngụy Trừ bẩm báo xong, Hạo Khải nghiêm mặt, chắp tay suy nghĩ một lát, sau đó hỏi: “Giảng hòa? Tìm Ngưu Hữu Đạo để bàn chuyện giảng hòa, một mình Bộ Tầm còn chưa đủ sao? Tại sao lại còn cần đến Bộ Tầm và Ngọc vương phi thay phiên nhau đến tìm hắn? Ngươi cũng tin vào chuyện hoang đường này sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT