Ngụy Trừ nói: “Bên phía Đại tổng quản, khi nào hỏi, chúng ta tự nhiên sẽ hỏi. Bây giờ là ta đang hỏi ngươi.”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu, cũng không muốn trêu chọc người này, thoải mái trả lời: “Đại tổng quản và Vương phi đến tìm ta, thật ra cũng chỉ có một việc. Bọn họ hy vọng thúc đẩy việc giảng hòa với Dung Bình Quận vương và triều đình nước Yến.”

Hắn tất nhiên không nói ra chuyện lệnh bài. Vất vả lắm mới tống đống văn điệp kia đi, tại sao lại tìm phiền phức cho mình chứ.

Ngụy Trừ hỏi: “Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”

Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc hỏi lại: “Đây được xem là chuyện đơn giản à?”

Ngụy Trừ nói: “Chuyện hòa giải tất có sứ thần đi làm, cần chi Đại tổng quản và Ngọc vương phi thay phiên nhau đến tìm ngươi?”

Ngưu Hữu Đạo cũng không cách nào giải thích. Hạo Vân Đồ vừa phái Bộ Tầm đến đưa lệnh bài, vừa để Công chúa gấp rút đến thúc đẩy chuyện giảng hòa. Việc này ngay cả hắn còn cảm thấy mơ hồ, làm sao mà giải thích được chuyện gì đang xảy ra, đành cười khổ: “Ngụy tiên sinh, ta chỉ biết những chuyện này, ngài có hỏi thêm, ta cũng chẳng có gì để nói.”

Ngụy Trừ đứng lên, chậm rãi bước đến trước mặt hắn.

Ngưu Hữu Đạo cũng đứng lên. Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Ngụy Trừ nói: “Ngưu Hữu Đạo, nói năng lung tung, tất phải gánh hậu quả.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Cái gì biết ta cũng đã nói, nếu Ngụy tiên sinh không tin, ta cũng không còn cách nào. Nếu ngài không tin, ngài có thể tìm Đại tổng quản hoặc Vương phi để đối chất.”

Ngụy Trừ nói: “Ngươi muốn lấy Đại tổng quản ra để dọa ta sao?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Ta tuyệt không có ý này, chỉ là ta không muốn gây ra hiểu lầm gì.”

Ngụy Trừ chậm rãi đưa tay, một ngón tay đâm vào ngực Ngưu Hữu Đạo, chọc chọc mấy lần: ”Ngươi muốn đối nghịch với Vương gia sao? Ngươi đừng quên đây là chỗ nào. Ở đây là nước Tề, không phải nước Yến, không phải là chỗ mà ai cũng có thể giương oai. Ta khuyên ngươi nên nghĩ cho thông suốt.”

Xét theo trình độ nào đó, động tác này của ông ta là bất lịch sự.

Ngưu Hữu Đạo nhìn ngón tay đang đâm vào ngực mình, bình tĩnh nói: “Ngụy tiên sinh, tại hạ tuyệt đối không dám đối nghịch với Vương gia. Những gì cần nói, không cần nói, ta cũng đã thành thật khai báo.”

Ngụy Trừ dời ngón tay lên vai Ngưu Hữu Đạo, bàn tay đập vào bờ vai của hắn: “Nói như vậy, ngươi không định nói thêm chuyện gì khác?”

Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Ta cũng không thể nói hươu nói vượn lừa gạt Ngụy tiên sinh, đúng không?”

“Haha!” Ngụy Trừ bật cười, dùng sức đập lên vai Ngưu Hữu Đạo thêm mấy cái: “Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Chuyện ngảy hôm nay, ta hy vọng không có người khác biết. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả.”

Ngưu Hữu Đạo lên tiếng: “Tiên sinh nhắc nhở, ta nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.”

Ngụy Trừ lạnh lùng thả tay xuống, quay đầu bước đi.

Lệnh Hồ Thu tranh thủ thời gian đi theo.

Ngưu Hữu Đạo cũng bước ra ngoài, cầm kiếm trước người đứng dưới mái hiên, đưa mắt nhìn khách rời đi, chân mày cau lại.

Ngoài cửa lớn, xe ngựa chạy đi. Lệnh Hồ Thu chắp tay nhìn theo. Hồng Tụ, Hồng Phất đứng hai bên.

Đợi đến khi xe ngựa biến mất ngoài ngõ, Lệnh Hồ Thu chậm rãi để tay xuống, quay sang nói với Hồng Phất: “Người này phách lối vô cùng. Ngươi hãy gửi tin tức hỏi bên trên, điều tra lai lịch của Ngụy Trừ này là gì.” Nói xong, ông ta quay người vào trong.

Trở lại chính đường, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đang đứng dưới mái hiên, Lệnh Hồ Thu bước nhanh đến, cả giận hỏi: “Vửa rồi ngươi có ý gì?”

Ông ta nói chính là chuyện Ngưu Hữu Đạo cố ý lừa gạt Ngụy Trừ vừa nãy.

Ngưu Hữu Đạo còn có thể là ý gì. Nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ kéo ông ta xuống nước luôn, nhưng ngoài miệng lại hỏi ngược lại: “Huynh hỏi ta? Ta cần phải hỏi huynh là có ý gì? Huynh biết rõ bối cảnh của người này, huynh còn dẫn người ta đến gặp ta. Huynh cố ý tìm việc cho ta đúng không?”

Lệnh Hồ Thu bị lời nói của Ngưu Hữu Đạo chặn lại. Tuy ông ta là người không trọng nghĩa khí trước, nhưng ngoài miệng vẫn than thở: “Ta cũng không muốn gây sự từ việc không đâu. Ngươi cũng biết ông ta có bối cảnh gì mà. Sáng nay, ông ta đột nhiên đến tìm ta, nhất định phải nghe ngóng cho bằng được chuyện hôm qua, ngươi nói ta còn có thể làm sao?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Huynh nói huynh không biết chẳng phải xong sao, cần chi phải mang đến gặp ta?”

Lệnh Hồ Thu nói: ”Không phải là ta muốn dẫn đến, là ông ta bắt ta dẫn đến, ta có thể từ chối sao?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Huynh nói ta không có ở nhà chẳng phải là xong à?”

Lệnh Hồ Thu mắt trợn trắng: “Ngươi đang nói mò gì đấy? Người ta ngay cả ngươi gặp người nào cũng biết, ngươi có ở nhà hay không, chẳng lẽ ông ta không biết sao?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Cho nên huynh bán đứng ta?”

Lệnh Hồ Thu kêu oan: “Sao có thể nói là bán đứng ngươi được? Ta không biết ngươi đã nói chuyện gì với đám người Bộ Tầm, ngay cả lừa gạt cho qua cũng sợ mắc phải sai lầm. Chính ngươi cũng biết nếu lừa gạt, hậu quả sẽ như thế nào. Ta không cách nào từ chối, chỉ có thể dẫn ông ta đến đây. Được rồi, chuyện này đáng cho huynh đệ chúng ta tức giận với nhau sao?”

Ông ta vung tay lên, muốn cho qua việc này, ai cũng đừng truy cứu ai nữa: “Đúng rồi, khi đi, sắc mặt của Ngụy Trừ rất khó coi, hình như ông ta không quá tin tưởng lời nói của ngươi. Vừa nãy, ngươi nói với ông ta là giả hay thật vậy?”

“Là thật!” Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu nhìn trời, biểu hiện chưa nguôi giận.

Lệnh Hồ Thu cũng nhìn lên trời, thấy chẳng có cái gì cả, lại hỏi: “Tại sao ta lại có cảm giác giống như ngươi đang lừa gạt. Có cái gì đáng cho Bộ Tầm lẫn Vương phi phải thay phiên nhau đến tìm ngươi?” Ông ta cũng nghi ngờ giống như Ngụy Trừ.

Ngưu Hữu Đạo thầm oán trong lòng. Quả nhiên ông ta không tin, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Thỉnh thoảng lại chạy đến một người, bảo ta nói cái gì, ta phải nói cái đó sao? Huynh ngốc hay là ta ngốc vậy? Nhị ca, quan hệ của huynh rộng, chắc huynh cũng biết tình huống của Ngụy Trừ.”

Quả nhiên là lừa gạt! Lệnh Hồ Thu thở dài: “Ta sẽ đi nghe ngóng chuyện của Ngụy Trừ. Lão đệ, ngươi và đám người Bộ Tầm rốt cuộc đã nói chuyện gì, tại sao lại tỏ ra thần bí như vậy? Ta nói cho ngươi biết, tuyệt đối đừng cuốn vào mấy chuyện tranh đoạt ngôi vị Thái tử, phía sau nó không chỉ liên quan đến hoàng quyền thế tục, mà còn dính đến lợi ích của rất nhiều tu sĩ. Phiền phức này ta không thể trêu vào. Xa không nói, ngươi cũng biết Thượng Thanh tông rồi đấy. Ninh vương mất đi đại vị, ngươi cũng nhìn thấy được kết cục của Thượng Thanh tông.”

Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại, nghiêm túc nói: “Nhị ca, không nói cho huynh biết chính là muốn tốt cho huynh. Về sau, huynh tất nhiên sẽ biết.”

Ặc! Hỏi mãi không ra, Lệnh Hồ Thu cũng lười hỏi nữa, biết người này đang có tính toán khác, liền chuyển sang chủ đề khác: “Nghe Hồng Tụ nói, ngươi đang hỏi thăm Hồng Nương? Tại sao ngươi lại biết ta đi gặp Hồng Nương?”

Ngưu Hữu Đạo sững sờ: “Huynh đi gặp Hồng Nương?”

Lệnh Hồ Thu kinh ngạc: “Ngươi không biết?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Huynh không nói với ta, ta làm sao biết. Huynh gặp người đó để làm gì?”

Lệnh Hồ Thu cười ha hả, tự giễu: “Không phải ta đi gặp bà ta, là bà ta tự đến tìm ta, dụ ta đến Phù Phương Viên. Đến đó, ta mới biết bà ta bắc cầu dắt mối cho Ngụy Trừ. Ta cũng là bị bà ta lừa gạt. Nhưng ta có thể thông cảm tình cảnh của bà ta, bị Kim vương phủ tìm đến, cũng là thân bất do kỷ.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Nếu nói như vậy, huynh quen với Hồng Nương?”

Lệnh Hồ Thu đáp: “Cũng xem là người quen cũ. Ngươi quan tâm đến bà ta làm gì?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Khi ta tìm hiểu tình huống của kinh thành nước Tề, người phụ nữ này cũng khá thú vị, ta tương đối có hứng thú với bà ta. Nhưng tin tức của ta về bà ta lại không nhiều. Nhị ca, nếu huynh đã quen, huynh không ngại nói cho ta nghe một chút, người này như thế nào?”

Lệnh Hồ Thu lắc đầu: “Có nhiều thứ, biết người biết mặt mà không biết lòng. Ta biết cũng không nhiều, chỉ vài ba chuyện bên ngoài, cũng không kết giao quá sâu.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Vậy huynh hãy nói những gì mà huynh biết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play