Ngụy Trừ đáp: “Thuộc hạ cũng đưa ra câu hỏi này, nhưng hắn chết cũng khăng khăng chỉ có bấy nhiêu. Thuộc hạ không dám hành động thiếu suy nghĩ với hắn.”

Hạo Khải dừng bước, quay lại hỏi: “Ngươi có nói với hắn về Bổn vương hay không?”

Ngụy Trừ đáp: “Thưa có. Hắn nói hắn tuyệt không dám đối nghịch với Vương gia ngài, nhưng hắn vẫn thay đổi lời nói của mình.”

“Bên trong nhất định có điều bất thường. Hắn đang che giấu bổn vương chuyện gì đó.” Hạo Khải tức giận nói.

Đúng lúc này, một Thái giám chạy vào, bẩm báo: “Vương gia, thánh chỉ trong cung đến.”

Mặt Hạo Khải nghiêm lại, không dám chậm trễ, nhanh chóng ra ngoài cửa nghênh đón.

Hạo Khải gặp ba vị Thái giám đến tuyên thánh chỉ trong đình viện, vội hạ lệnh cho mọi người cùng tiếp chỉ.

Thái giám dẫn đầu vội ngăn lại: “Vương gia, là khẩu dụ.”

Hạo Khải vội chắp tay: “Nhi thần cung thính.”

Thái giám truyền chỉ nói: “Vương gia, bệ hạ muốn hỏi Vương gia trước một việc.”

Hạo Khải đáp: “Nhi thần xin biết gì nói nấy.”

Thái giám truyền chỉ đường đường chính chính hỏi: “Bệ hạ hỏi Vương gia, có phải ngài đã phái thuộc hạ ra ngoài điều tra chuyện Bộ tổng quản Bộ Tầm và Ngọc vương phi đến gặp người khác vào hôm qua đúng không?”

Sắc mặt Ngụy Trừ và Hạo Khải đều thay đổi. Hầu kết Hạo Khải tuột lên tuột xuống, cuối cùng chắp tay, khó khăn đáp: “Đúng!”

Thái giám truyền chỉ nói tiếp: “Tốt, bây giờ là khẩu dụ của Bệ hạ, Vương gia hãy nghe cho kỹ.”

Hạo Khải cung kính nói: “Vâng!”

Sắc mặt Thái giám truyền chỉ trở nên ngưng trọng: “Có ý chí như ánh sáng chói chang của mặt trời, mới có thể đẩy lui bóng tối. Nếu chỉ có ý chí âm u như mặt trăng, cũng chỉ khiến cho yêu ma quỷ quái sinh sôi trong bóng đêm mà thôi. Hùng ưng nên bay lượn trên trời cao, sao có thể bò dưới mặt đất được?”

Từng câu từng chữ lọt vào trong lỗ tai. Ngụy Trừ đứng bên cạnh vừa kinh ngạc vừa khó hiểu.

Sắc mặt Hạo Khải vô cùng khó coi, ánh mắt tràn ngập thấp thỏm lẫn lo âu.

Ý của Hạo Vân Đồ, còn có khẩu dụ này, chính là muốn nhắc nhở y nên làm đúng vai trò của một Trưởng hoàng tử, nhưng lọt vào tai y, y lại cho rằng đó là sự bất mãn, giận dữ và mắng mỏ của Phụ hoàng đối với y. Phụ hoàng cho rằng y chính là yêu ma quỷ quái sinh sôi dưới ánh mặt trăng, là hùng ưng bò trên mặt đất...

Thái giám tuyên chỉ xong, thấy y vẫn không phản ứng, liền nhắc nhở: “Vương gia, khẩu dụ đã truyền xong.”

“Vâng.” Lúc này Hạo Khải mới lấy lại tinh thần: “Nhi thần tuân chỉ.”

Cho người tiễn Thái giám tuyên chỉ đi, gương mặt Hạo Khải hiện lên sự lo lắng, trong đó xen lẫn chút bi phẫn, nhìn chằm chằm Ngụy Trừ: “Đều là chuyện tốt của ngươi cả. Ngươi đi gặp Ngưu Hữu Đạo, làm cách nào Phụ hoàng lại có thể nhanh chóng khẳng định ngươi đi tìm hiểu chuyện Bộ Tầm và Ngọc vương phi? Chẳng lẽ ngươi không căn dặn Ngưu Hữu Đạo?”

Ngụy Trừ vội vàng giải thích: “Vương gia, thuộc hạ đã dặn dò Ngưu Hữu Đạo, hắn cũng đã đồng ý, nói không dám đối nghịch với Vương gia.”

Hạo Khải hỏi: “Thế thì ai đã để lộ tin tức? Là Phù Phương Viên sao?”

Ngụy Trừ lắc đầu: “Phù Phương Viên không có khả năng tiết lộ chuyện này đâu. Thuộc hạ nói chuyện với Lệnh Hồ Thu trong một gian mật thất, bên ngoài còn có người của chúng ta canh gác, người ngoài không thể nào nghe được chúng ta nói chuyện. Người biết được việc này có thể đếm trên đầu ngón tay.”

“Người trong cung có thể báo cáo lại với Phụ hoàng trong thời gian ngắn như vậy cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Như vậy, người báo lại tin tức cho Phụ hoàng biết có thể là ai chứ? Phù Phương Viên thì không có vấn đề. Trong thời gian ngắn như vậy có đến trước mặt Phụ hoàng, ngoại trừ Bộ Tầm đến tìm Ngưu Hữu Đạo thì không còn ai khác.” Hạo Khải oán giận nói một câu: “Bổn vương đã biết tặc tử Ngưu Hữu Đạo có chỗ giấu diếm bổn vương, quả nhiên hắn không để bổn vương vào mắt. Trải qua việc này, bổn vương biết hắn và lão Nhị nhất định cấu kết với nhau, cho nên mới không chờ nổi mà bỏ đá xuống giếng. Cẩu tặc, ngươi đúng là khinh người quá đáng, ngươi cho rằng bổn vương không dám đụng đến ngươi hay sao?”

Ngụy Trừ im lặng. Việc này ông ta cũng không dám khẳng định có phải Ngưu Hữu Đạo tiết lộ hay không.

Hạo Khải bỗng nhìn về phía ông ta: “Một tu sĩ nho nhỏ của nước Yến lại dám chạy đến nước Tề giương oai với bổn vương. Ngươi hãy nghĩ cách xử lý hắn đi.”

Ngụy Trừ giật mình, vội vàng khuyên: “Xin Vương gia nghĩ lại. Ngưu Hữu Đạo rõ ràng có quan hệ với Bộ Tầm. Một khi Ngưu Hữu Đạo xảy ra chuyện ở kinh thành, sợ rằng khó thoát khỏi bị Giáo Sự Đài điều tra.”

Hạo Khải nói: “Làm cũng không được, không làm cũng không được. Vậy ngươi nói xem, bổn vương nuôi ngươi có tác dụng gì?”

Ngụy Trừ cũng hiểu tính tình của y, vội nói: “Vương gia, ý của thuộc hạ là, Ngưu Hữu Đạo không thể nào cứ ở mãi kinh thành mà không ra ngoài. Một khi hắn rời khỏi kinh thành, đến lúc đó ra tay cũng không muộn. Ngưu Hữu Đạo đắc tội nhiều người như vậy, chỉ cần chúng ta làm bí mật một chút, ai biết ai là người giết hắn chứ? Chúng ta đừng để lại chứng cứ, ai cũng không dám nói là Vương gia làm. Thuộc hạ cũng chỉ suy nghĩ cho Vương gia mà thôi, không thể để cho Ngọc vương có cơ hội bỏ đá xuống giếng.”

Hạo Khải nghiêm mặt nói: “Đừng để xảy ra sơ hở gì về bổn vương đấy nhé.”

Ngụy Trừ lập tức cam đoan: “Xin Vương gia cứ yên tâm. Thuộc hạ sẽ giết tên cẩu tặc này xả giận cho Vương gia.”

Kinh thành phồn hoa, đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, chẳng khác nào trong mấy quyển cổ họa.

Đến kinh thành nước Tề lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Ngưu Hữu Đạo ra ngoài dạo chơi. Không bị đám tu sĩ kia dây dưa, đúng là thoải mái hơn nhiều.

Về chuyện chiến mã, hắn không giải quyết nữa. Hắn xem như đã lĩnh giáo sự nguy hiểm ở cái nơi sóng gió tụ họp xoay vần này. Đi làm cái việc mà nhiều người đang nhìn vào chằm chằm, chẳng khác nào cửu tử nhất sinh, quá nguy hiểm rồi.

Huống chi, bây giờ trong tay hắn đang nắm giữ hai con át chủ bài. Một là lệnh bài Bộ Tầm cho hắn, còn có hải đảo kia nữa.

Quan trọng là, hắn biết người của Hiểu Nguyệt các đang để mắt đến hắn. Con rắn độc đang trốn đằng sau này không biết khi nào sẽ nhảy ra cắn cho hắn một cái.

Hắn biết rõ thực lực của hắn không thể cạnh tranh với nhiều thế lực cùng một lúc.

Khi đi ngang qua quán hậu hũ ven Minh hồ, Ngưu Hữu Đạo chỉ liếc nhìn một cái mà thôi.

Nơi cuối cùng mà hắn đến chính là Phù Phương Viên.

Trong một gian nhà nhỏ bên trong Phù Phương Viên, Quản Phương Nghi ngồi trước bàn trang điểm, thỉnh thoảng than nhẹ, ngón tay vuốt nhẹ nếp nhăn nơi khóe mắt.

Tinh thần chán nản.

Lão đầu gác cổng gõ cửa bẩm báo.

Sau khi nghe xong, Quản Phương Nghi giật mình, quay sang hỏi: “Lệnh Hồ Thu đã đến, lại còn đi cùng với Ngưu Hữu Đạo?”

Lão đầu gác cổng đáp: “Người kia tự xưng là Ngưu Hữu Đạo, chứ thuộc hạ thật sự không biết.”

Suy nghĩ một chút, Quản Phương Nghi nói: “Ngươi ra ngoài bảo ta không có ở đây.”

“Vâng.” Lão đầu gác cửa vội vàng ra ngoài.

Bà ta đặt cái lược xuống bàn rồi đứng lên, trong lòng có chút lo lắng. Việc Ngưu Hữu Đạo đến khiến bà có chút lo sợ, bất an.

Bà ta không phải sợ Ngưu Hữu Đạo và Lệnh Hồ Thu, mà là sợ Ngưu Hữu Đạo có liên quan đến Bộ Tầm, nói một cách chính xác là sợ thế lực tu hành đằng sau Bộ Tầm.

Việc bà ta nghe lén nội dung câu chuyện giữa Lệnh Hồ Thu và Ngụy Trừ đã bị Giáo Sự Đài biết. Mà lão tổ tông của Giáo Sự Đài chính là Bộ Tầm. Ngưu Hữu Đạo đột nhiên đến đây, có phải là Bộ Tầm đã biết chuyện gì hay không?

Không phải Ngụy Trừ đã đi tìm Ngưu Hữu Đạo sao? Ngụy Trừ có biết ông ta đã bị bà ta bán đứng hay không?

Xét theo khía cạnh nào đó, chỉ cần tuân thủ quy củ ở kinh thành này, Bộ Tầm hoàn toàn không đáng sợ. Bộ Tầm chỉ là người đứng đằng sau giữ gìn quy củ cho kinh thành mà thôi.

Bà ta lăn lộn nhiều năm ở kinh thành nước Tề, biết rõ người nào không thể trêu chọc. Vị ở Kim vương phủ tuyệt đối được xem là một trong số đó. Đó là một người có thù tất báo. Một khi để cho y biết được y bị bà ta bán đứng, y tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play