Người đàn ông nói: “Ngươi kinh doanh, muốn làm gì đó là chuyện của ngươi, không phải là chuyện mà ta cần quan tâm. Bây giờ ta chỉ muốn biết, bọn họ đã nói chuyện gì?”

“Thật ra cũng chẳng có chuyện gì. Ngụy Trừ đến tìm ta, bảo ta mời Lệnh Hồ Thu đến. Ban đầu ta cũng không biết là chuyện gì, về sau nghe bọn họ mật đàm mới biết, Ngụy Trừ muốn biết hôm qua Đại tổng quản và Ngọc Vương phi đến tìm Ngưu Hữu Đạo để nói chuyện gì.” Quản Phương Nghi thành thật đem những gì mình biết nói ra.

Sau khi hỏi rõ tình huống, ba người đàn ông cũng không ở lại, quay người rời đi.

Quản Phương Nghi đứng thẫn thờ trước cửa, sau đó chậm rãi lui lại, cuối cùng ngồi phịch xuống ghế, gương mặt đau khổ. Hôm nay bà ta mới biết, cái mà bà ta tự cho rằng mình giống như cá gặp nước ở kinh thành đều là giả. Đã sớm có người nắm chặt mệnh môn của bà ta, không động đến bà ta chẳng qua chỉ khinh thường làm chuyện đó mà thôi.

Nhớ lại chuyện cũ, bà ta không khỏi rùng mình một cái. Cũng may có một số việc bà ta không tham gia. Nếu không, chỉ sợ đã chết không có chỗ chôn rồi.

Ngưu Hữu Đạo bước từ trong nhà ra, đứng dưới mái hiên duỗi lưng một cái, cầm kiếm trong tay, đầu lắc lư trái phải, hoạt động vai và cổ một chút, sau đó bước xuống bậc thang, đi đến phòng Lệnh Hồ Thu.

“Nhị ca!” Ngưu Hữu Đạo rống họng gọi Lệnh Hồ Thu, gõ mạnh chuôi kiếm vào cánh cửa một cái.

Trong phòng không có tiếng đáp lại. Thẩm Thu đột nhiên xuất hiện: “Đạo gia, ông ta ra ngoài rồi.”

Thẩm Thu chính là người Ngũ Lương Sơn phái đến kinh thành, được gọi đến tối hôm qua.

Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại, hoài nghi hỏi: “Ra ngoài?”

Thẩm Thu đáp: ”Vâng, ông ta đã ra ngoài từ sáng sớm.”

“Ngươi có biết đi đâu không?”

“Ta không biết.”

Ngưu Hữu Đạo lại hỏi: “Đi hết toàn bộ?”

Thẩm Thu đáp: “Hồng Tụ vẫn còn đang đứng canh ngoài cửa chính.”

“Để một đại mỹ nhân canh cửa, đúng là có chút uổng phí tài năng.” Ngưu Hữu Đạo cười ha hả. Ban đầu, hắn còn tưởng đám người Lệnh Hồ Thu bỏ trốn. Nhưng Hồng Tụ vẫn còn ở đây, chứng tỏ bọn họ còn chưa chạy, hắn hỏi tiếp: “Khi tập hợp tin tức ở kinh thành cho ta, ngươi có tham dự không?”

Thẩm Thu đáp: “Là ta chỉnh sửa lại.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta thấy trong tin tình báo có nói, ở đây có một người tên là Hồng Nương tu sĩ, lăn lộn rất khá ở kinh thành nước Tề.”

Thẩm Thu đáp: “Vâng.”

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Ngươi biết được bao nhiêu về người tên Hồng Nương này?”

Thẩm Thu đáp: “Ta chưa từng tiếp xúc, nhưng ta thường xuyên nghe người ở đây nhắc đến. Muốn mua bán thứ gì đều có thể nhờ bà ta tìm người. Uy tín của bà ta cũng không tệ lắm.”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu, quay người rời đi, đến chỗ cô gái đang gác cổng chính.

Hồng Tu đang đứng canh cổng lập tức bước ra chào hỏi: “Đạo gia, ngài muốn ra ngoài sao?”

“Nhị ca đã ra ngoài rồi à?”

“Vâng!”

“Huynh ấy đi đâu?”

Hồng Tụ làm ra vẻ hồ đồ: “Ngài ấy không nói cho ta biết.”

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Ngươi có biết người tên Hồng Nương tu sĩ ở kinh thành này không?”

Trong lòng Hồng Tụ đánh bộp một cái. Chẳng lẽ người này biết hướng đi của tiên sinh? Tại sao tin tức của hắn lại linh thông như vậy?

Nàng ta giả bộ suy nghĩ, sau đó đáp: “Ta đã từng nghe nói qua người này nhưng không quen lắm.”

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Khi nào thì Nhị ca trở về?”

Hồng Tụ đáp: ”Ta cũng không rõ nữa, ngài ấy không nói với ta.”

Vừa mới dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa. Hồng Tụ nhanh chóng bước ra cửa, từ cửa sổ nhỏ nhìn ra ngoài, sau đó vội vàng mở cửa ra.

Lệnh Hồ Thu bước xuống bậc thang, vừa lúc nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo cầm kiếm đứng ngay cửa, hơi ngạc nhiên một chút.

Ngưu Hữu Đạo nhìn chiếc xe ngựa ngoài cổng, hỏi: “Nhị ca định đi đâu à?”

Lệnh Hồ Thu vội mời hắn vào phòng: “Huynh đệ, ta có chuyện cần nói với ngươi một chút.”

Nhưng người trong xe ngựa lại không chịu phối hợp. Thừa lúc trên đường không có ai chú ý, Ngụy Trừ trong trong xe ngựa vọt ra, lách mình vào trong cánh cửa, đến bên cạnh hai người. Sau đó, một số người khác chạy đến, bao vây chỗ này lại.

Ngưu Hữu Đạo cầm kiếm trước người nhìn chung quanh, xê dịch chuôi kiếm đến chỗ thuận tay, hỏi: “Nhị ca, đây là ý gì?”

Ngụy Trừ hất cằm lên.

Lệnh Hồ Thu lập tức cười nói với Ngưu Hữu Đạo: “Huynh đệ, nơi này không phải là chỗ để nói chuyện. Chúng ta vào trong hãy nói.”

Mọi người vừa dời bước, Hồng Tụ đã kêu lên: “Tiên sinh.”

Lúc này, Lệnh Hồ Thu ra lệnh cho Hồng Phất dẫn người vào phòng, còn mình thì đứng lại.

Đợi mọi người đi xa, Hồng Tụ thấp giọng nói: “Vừa rồi Ngưu Hữu Đạo đột nhiên chạy đến hỏi thuộc hạ có biết tình huống của Hồng Nương hay không?”

Lệnh Hồ Thu kinh ngạc hỏi: “Hắn biết ta đến gặp Hồng Nương?”

Hồng Tụ đáp: “Thuộc hạ cũng không biết chuyện gì xảy ra. Đang nói chuyện thì ngài trở về.”

Khi đám người Ngưu Hữu Đạo bước vào chính sảnh, Lệnh Hồ Thu cũng rất nhanh quay lại, vội vàng cho người dâng trà.

“Đừng khách sáo, vẫn nên nói chuyện chính thì hơn.” Ngụy Trừ đưa tay cản lại, ra hiệu không cần dâng trà, sau đó phất tay ra hiệu người của mình ra ngoài canh gác.

Ngưu Hữu Đạo vẫn quan sát hành vi và lời nói của người này.

Lệnh Hồ Thu giới thiệu: “Huynh đệ, vị này là Ngụy Trừ Ngụy tiên sinh của Kim vương phủ, ông ấy có chuyện muốn hỏi ngươi.”

“Nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu.” Ngưu Hữu Đạo chắp tay nói. Thật ra, hắn chưa từng nghe nói qua người này, cũng không rõ ý đồ đến đây của ông ta. Đầu tiên là Bộ Tầm, sau đó là Công chúa, bây giờ lại toát ra một Kim vương phủ. Sự việc liên tiếp nhau như vậy, hắn cũng không biết có phải người này là do Bộ Tầm gọi đến hay không.

Ngụy Trừ nói: “Đừng dài dòng nữa, ngươi hỏi đi.” Ông ta nghiêng đầu ra hiệu với Lệnh Hồ Thu.

Lệnh Hồ Thu đưa tay lên miệng ho khan một tiếng, sau đó cười nói: “Huynh đệ, chính là như vầy, Ngụy tiên sinh muốn biết hôm qua Đại tổng quản và Ngọc vương phi đến tìm ngươi đã nói những chuyện gì.”

Trong lòng Ngưu Hữu Đạo liền dâng lên sự cảnh giác.

Lập tức hắn có hai phán đoán. Ngụy Trừ này hoặc là giả, là một người nào đó Lệnh Hồ Thu tìm đến để dò xét ngọn nguồn của hắn.

Còn nếu là thật, hắn tình nguyện đó là giả. Nếu là thật, ngược lại có chút phiền phức. Người bình thường sẽ không đi hỏi mấy chuyện này. Đối phương đại diện cho ai đến, không cần hỏi cũng biết.

Trong đầu Ngưu Hữu Đạo chuyển động, làm ra vẻ kinh ngạc: “Nhị ca, chẳng lẽ chuyện này mà huynh cũng không biết? Tại sao lại đi hỏi ta? Huynh cứ trực tiếp nói cho Ngụy tiên sinh nghe, chẳng phải xong rồi sao.”

Hồng Phất đang lắng nghe lập tức mắt trợn tròn, không thể tin được nhìn Ngưu Hữu Đạo. Hắn chính là mở to mắt mà bịa đặt.

Gương mặt Ngụy Trừ sầm xuống, nhìn chằm chằm Lệnh Hồ Thu.

Lệnh Hồ Thu chấn kinh, nghẹn họng nhìn trân trối Ngưu Hữu Đạo, có cảm giác muốn bóp chết hắn cho rồi. Ông ta đứng phắt dậy, tức giận nói: “Lão Nhị ta từ lúc nào biết được chuyện này? Hôm qua ta hỏi ngươi, ngươi đâu có chịu nói, tại sao bây giờ lại biến thành ta biết?”

Ngưu Hữu Đạo nhìn phản ứng của Ngụy Trừ, phát hiện không giống như giả bộ, trong lòng thầm than, sợ là khả năng thứ hai mà hắn không muốn nhìn thấy rồi.

Lại nhìn về phía Lệnh Hồ Thu, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ. Ngưu Hữu Đạo chợt đưa tay vỗ trán: “Ồ, ta nhớ rồi, ta nhớ rồi, là ta nhớ nhầm. Nhị ca, huynh thật sự không biết. Lúc đó ta không có nói cho huynh biết, là ta hồ đồ rồi.”

Lệnh Hồ Thu run lên, rất muốn hỏi hắn, đã thừa nhận ông ta không biết, tại sao hắn còn làm ra vẻ bừng tỉnh như thế, giống như ông ta và hắn thông đồng, đây chẳng phải có chủ tâm khiến người ta hiểu lầm sao?

Quả nhiên, Ngụy Trừ cười giễu: “Hừ, hai người định đem ta ra đùa giỡn à? Lệnh Hồ Thu, ta mặc kệ các ngươi đang diễn kịch gì, các ngươi hãy nói chuyện ngày hôm qua đi.” Ý nói ông ta không có thời gian chơi cùng bọn họ.

Ngưu Hữu Đạo hất cằm với Lệnh Hồ Thu: “Bảo huynh nói kìa.”

Lệnh Hồ Thu nổi giận: “Ta cái gì cũng không biết, ngươi bảo ta nói cái gì?”

Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại hỏi Ngụy Trừ: “Ngụy tiên sinh, nếu ngài là người của Kim vương phủ, việc này cứ trực tiếp đến hỏi Đại tổng quản Bộ Tầm chẳng phải xong rồi sao, cần chi phải làm khó chúng ta?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play