Minh tiên sinh cười thầm trong lòng. Gã đúng là không nhìn đó là chỗ nào sao, là phủ Thứ Sử Kim Châu đấy. Chỉ bỏ có hai vạn, không khỏi keo kiệt quá rồi.

Hai người trước đó đã giao ước lừa hai vạn, sau khi xong việc sẽ chia đôi. Bây giờ ông ta giữ lại tám vạn, chỉ đưa một vạn cho Đoạn Hổ.

Nhưng ông ta cũng có lý do của mình. Mạo hiểm cũng là ông ta gánh, ông ta tất nhiên phải kiếm thêm một chút.

“Được, như ngươi đã nói, quả Xích Dương Chu giả đó chỉ có thể áp chế được bảy tám ngày. Thời gian trôi qua nhanh lắm, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây.” Minh tiên sinh khoát tay, chuẩn bị nhảy lên ngựa rời đi.

Đoạn Hổ giữ ông ta lại: “Chỉ cần đưa thư cho Hải Như Nguyệt, đem quả Xích Dương Chu ra hù bà ta, bà ta không dám làm loạn đâu. Quan trọng là, ngươi không để bại lộ chứ? Nếu bại lộ, chúng ta đừng làm quan nữa, chuẩn bị chạy đến hoang sơn dã lĩnh để trốn đi.”

Minh tiên sinh nói: “Ngươi yên tâm đi, nếu làm theo kế hoạch của chúng ta, chắc chắn sẽ không xảy ra sơ hở. Ta có thể nắm chắc điều này. Đi nhanh thôi, tìm đối tượng kế tiếp. Ngươi có nhắm được đối tượng kế tiếp là ai không?”

Đoạn Hổ cười nói: “Nếu không phải ngươi còn nhớ đến đối tượng kế tiếp, Vạn huynh ngươi còn đến tìm ta sao? Chỉ sợ ngươi đã sớm một mình ôm hết tiền chạy mất rồi.”

“Này, ta là loại người như vậy sao?” Minh tiên sinh làm bộ tức giận, chợt ngẩn người, hoài nghi hỏi: “Ý của ngươi là không có đối tượng tiếp theo?”

Đoạn Hổ gật đầu: “Có, còn cách đây không xa, đã có sẵn tài lộ.”

Ánh mắt Minh tiên sinh sáng lên: “Là ai vậy? Ngươi nói ta nghe một chút đi. Trên đường đi chúng ta cũng có thể mưu tính trước.”

Đoạn Hổ gằn từng tiếng: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”

Minh tiên sinh nhìn chằm chằm Đoạn Hổ, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, ý thức được đối phương muốn đen ăn đen, vội lắc mình một cái, nhanh chóng bay đi.

Trong lúc ông ta không kịp đề phòng, một bóng người xuất hiện phía trước, một đạo kiếm khí bổ tới, chính là Lôi Tông Khang.

Minh tiên sinh kinh hãi, lúc này mới hiểu ra Đoạn Hổ không hành động một mình, mà đã sớm thiết lập một cái bẫy chờ ông ta.

Ông ta thật sự hối hận, hận vì mình tham tài, sau khi đắc thủ ở thành Kim Châu, ông ta phải lập tức rời đi mới đúng.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu không tham tài, ông ta tội gì phải đến phủ Thứ Sử Kim Châu gánh nguy hiểm lớn như vậy. Đây chính là một cái bẫy đã được thiết kế tỉ mỉ từ trước.

Đoạn Hổ rút kiếm chém tới.

Bên cạnh lại có một bóng người nhảy ra tham chiến, chính là Ngô Tam Lưỡng.

Nhìn thấy nguy hiểm khó mà chống đỡ được, Minh tiên sinh lớn tiếng nói: “Các vị, không phải các ngươi chỉ cần tiền thôi sao? Bao nhiêu tiền trên người ta cho các ngươi hết. Các ngươi giơ cao đánh khẽ, cho ta một con đường sống.”

Đoạn Hổ cười lạnh: “Chúng ta chẳng có hứng thú đối với tiền, chúng ta chỉ cảm thấy hứng thú với cái mạng nhỏ của ngươi mà thôi.”

Sau khi theo Ngưu Hữu Đạo, khẩu khí nói chuyện của đám người này cũng thay đổi. Trước kia, nếu đen ăn đen, nhất định bọn họ sẽ nói tiền cũng muốn mà mạng cũng muốn, làm gì có cái chuyện không có hứng thú với tiền.

Ba người vây quanh Minh tiên sinh ác chiến một trận, cây cối rầm rầm ngã xuống, theo đó còn có Minh tiên sinh.

“Họ Đoàn kia, lão tử có làm quỷ cũng không tha cho ngươi, ta…”

Ngã trên mặt đất, Minh tiên sinh gào lên, nhưng lời còn chưa dứt, ông ta đã bị một kiếm của Lôi Tông Khang đâm xuyên qua tim, cất lên một tiếng nghẹn ngảo dưới họng kiếm.

Lôi Tông Khang dùng chân đá văng thanh kiếm của Minh tiên sinh, sau đó rút thanh bảo kiếm đẫm máu của mình ra, quay đầu lại hỏi Ngô Tam Lưỡng: “Lão Ngô, ngươi không sao chứ?”

Trước ngực Ngô Tam Lưỡng là một vết máu thật dài, thiếu chút nữa là bị chém, lắc đầu nói: “Không sao đâu, chỉ cần chệch một chút là hỏng ngay.” Gã cắm kiếm trên mặt đất, chậm rãi c ởi quần áo ra.

Lôi Tông Khang tra trường kiếm vào bao, giúp gã xử lý vết thương.

Đoạn Hổ ngồi xuống bên cạnh thi thể Minh tiên sinh, tiến hành lục soát, rất nhanh tìm được một xấp kim phiếu mệnh giá lớn: “Các ngươi nhìn xem, xấp kim phiếu này chắc chắn là của ông ta. Con số này chưa phải là số cuối. Ừm, tám tờ, đoán chừng ông ta đã đòi mười vạn. Ông ta nhanh chóng đưa cho ta một vạn, ta liền biết tên này không rộng rãi như vậy, nhất định là có giữ làm của riêng. Đúng là không ngoài sở liệu.”

Sau đó, mọi người đào một cái hố, chôn thi thể Minh tiên sinh xuống, tránh để bại lộ quá sớm.

Ngô Tam Lưỡng đã xử lý xong vết thương, thay bộ quần áo khác. Ba người nhanh chóng biến mất trong rừng sâu.

Một buổi sáng của mấy ngày sau, ba người đã đứng bên ngoài một sơn cốc ở quận Thanh Sơn.

Bên trong một gian nhà tranh, Ngưu Hữu Đạo mở cửa bước ra, nhìn thấy ba người liền mỉm cười: “Các ngươi trở về rồi sao?”

“Đại gia.” Ba người cùng nhau chắp tay chào hỏi.

Ngưu Hữu Đạo cười hỏi: “Mọi việc làm như thế nào rồi?”

“Chúng ta đã theo phân phó của Đạo gia mà làm, cũng không xảy ra sự cố, rất thuận lợi.” Đoạn Hổ nhẹ gật đầu, sau đó lấy ra một tờ kim phiếu đưa lên: “Số tiền này hẳn là của họ Vạn, ngoài ra còn có mười vạn nữa, chắc là của Hải Như Nguyệt, tổng cộng mười vạn ba ngàn.”

Bọn họ không có dự định nuốt số tiền này, huống chi cũng khó mà nuốt. Ngày nào Đạo gia và Hải Như Nguyệt cũng nói chuyện, rất có thể hắn sẽ biết.

Ngưu Hữu Đạo cũng không nhận: “Mọi người vất vả rồi, số tiền này mọi người cứ giữ đi.”

Ba người nhìn nhau cười một tiếng. Bọn họ cũng biết cách làm người của Đạo gia. Đạo gia đã cho, bọn họ cũng không cần khách sáo.

Đúng là một khoản thu nhập không nhỏ. Mặc dù trước kia bọn họ cũng thường xuyên làm chuyện đen ăn đen, nhưng chưa từng có thu hoạch lớn như thế. Sau khi theo Đạo gia, mọi chuyện đã khác, động tay một chút đều tính bằng tiền vạn.

Đầu tiên, đối tượng ra tay cũng không giống trước kia. Trước kia, bảo bọn họ ra tay với phủ Thứ Sử Kim Châu, đánh chết bọn họ cũng không dám.

Còn bây giờ, ngay cả Băng Tuyết Các mà bọn họ còn lừa qua, còn chuyện gì dám hay không dám nữa. Gan lớn, bọn họ khinh thường làm mấy chuyện cỏn con. Có Đạo gia sau lưng, bọn họ cũng có được sức mạnh.

Chỉ cần Đạo gia còn, cho dù thất thủ bại lộ, bọn họ tin rằng Hải Như Nguyệt sẽ không làm gì bọn họ. Đây chính là lực lượng.

“Sắc mặt của lão Ngô không ổn, ngươi bị thương à?” Ngưu Hữu Đạo nhìn mặt Ngô Tam Lưỡng, hỏi một câu.

Ngô Tam Lưỡng cười khổ: “Bị một vết ngoài da, cũng không có gì đáng ngại.”

Đoạn Hổ nói: “Chúng ta đã đánh giá thấp họ Vạn. Không nghĩ đến ba người chúng ta liên thủ vây công, vẫn để cho ông ta đã thương được lão Ngô. Lão Ngô thiếu chút nữa bị một kiếm của ông ta giế t chết, đúng là quá mạo hiểm.”

“Về sau, các ngươi nên cẩn thận chuyện này một chút, có thể không mạo hiểm thì tận lực đừng mạo hiểm. Được rồi, mọi người cũng đã vất vả, mau trở về nghỉ ngơi đi.” Ngưu Hữu Đạo phất tay nói.

“Rõ!” Ba người chắp tay cáo lui.

Dạo gần đây ba người không có ở đây vì bị Ngưu Hữu Đạo phái đi làm việc. Chuyện này cũng không tiện giao cho người khác, chỉ cần đi xử lý người trộm quả Xích Dương Chu, cũng không nên mở rộng phạm vi.

Ngưu Hữu Đạo chậm rãi dạo bước đến vách núi, đưa mắt nhìn mấy người xuống núi.

Đúng lúc này lại có người đến, là Thương Thục Thanh.

Hai người gặp nhau, Thương Thục Thanh bước đến bên cạnh hắn, giọng nói vẫn êm tai như cũ: “Đạo gia.”

Đó là một gương mặt thật xấu xí. Khi không ra ngoài, nàng sẽ không mang khăn che mặt. Dung mạo của nàng thật sự khiến cho người ta không dám lấy lòng, gương mặt lúc ẩn lúc hiện khiến cho người ta không dám nhìn thẳng nhưng cũng không thể né tránh, sợ nàng suy nghĩ nhiều.

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Quận chúa có việc gì sao?”

Thương Thục Thanh nói: “Ta mới từ quận thủ phủ trở về, nghe anh ta nói, anh ta nhận được tin tức của Hải Như Nguyệt, nói muốn đích thân xem tình huống của Danh Dương Vũ Liệt Vệ. Bà ấy dường như đã xuất phát, đang trên đường đến đây. Anh Dương Vũ Liệt Vệ còn chưa bắt đầu, đến lúc đó không có đồ cho người ta xem, sợ là không dễ nói chuyện. Anh ta bảo ta đến hỏi ý của Đạo gia ngài một chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play