Nàng sở dĩ nhắc đến chuyện này là bởi vì Ngưu Hữu Đạo trước đó đã nói, chuyện của Hải Như Nguyệt cứ giao cho hắn xử lý, không cần Thương Triều Tông quan tâm.

Ngưu Hữu Đạo đứng chắp tay, quay đầu nhìn về ngọn núi đằng xa, ánh mắt hiện lên chút ý tứ, nhếch miệng cười quỷ quyệt: “Xem ra bà ta quá nôn nóng, không còn chờ được nữa.”

Thương Thục Thanh phát hiện nụ cười quỷ dị của hắn, nghi ngờ hỏi: “Nôn nóng? Không còn chờ được nữa? Vạn Động Thiên Phủ gây áp lực cho bà ta?”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, cười nói: “Nhờ Quận chúa chuyển cáo cho Vương gia, Vương gia yên tâm đi, cứ theo chuyện đã định sẵn mà làm. Chuyện liên quan đến Anh Dương Vũ Liệt Vệ, cứ tùy tiện ứng phó một chút là được. Bà ta đến không phải vì chuyện của Anh Dương Vũ Liệt Vệ, mà là vì ta, sẽ không để cho Vương gia khó xử đâu.”

Thương Thục Thanh gật đầu ghi nhớ. Nàng rất có lòng tin với Ngưu Hữu Đạo. Ngưu Hữu Đạo đã nói như vậy, nàng cũng yên tâm hơn, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Bà ta đến là vì Đạo gia?”

Ngưu Hữu Đạo chỉ cười mà không nói. Sau khi biết chuyện, người đầu tiên mà bà ta hoài nghi chính là hắn.

Mấy ngày sau, Hải Như Nguyệt dẫn đầu một đội người ngựa đi vào Kim Châu, trực tiếp tiến vào quận thành Thanh Sơn.

Không thấy được kết quả mong muốn, tránh không khỏi bỗng nhiên phát hỏa với Thương Triều Tông, để Thương Triều Tông tăng nhanh tốc độ, cũng chỉ có thể cho ra kết quả này.

Thật ra đối với cá nhân Hải Như Nguyệt mà nói, con trai khỏi bệnh rồi, tầm quan trọng của việc có được Anh Dương Võ Liệt vệ hay không đã giảm bớt, chỉ là Vạn Động Thiên Phủ tương đối chờ mong mà thôi, bà tìm lý do này, Vạn Động Thiên Phủ lập tức chấp nhận.

Không ngoài dự đoán của Ngưu Hữu Đạo, không thấy được thứ muốn thấy, hôm sau lộ trình của Hải Như Nguyệt đã đến ngoài thành bên này.

Sáng sớm hôm sau, Ngưu Hữu Đạo rửa mặt đổi mới hoàn toàn đích thân đứng ở cửa vào sơn cốc nghênh đón.

Đám người Hải Như Nguyệt xuống ngựa, bên này chỉ cho phép Hải Như Nguyệt mang theo mấy tùy tùng tiến đến, tất cả những người khác thì bị cản ở bên ngoài.

"Trưởng công chúa đang nhìn gì vậy?"

Lúc cùng đi vào sơn cốc, Ngưu Hữu Đạo thấy ánh mắt của bà cứ không ngừng nhìn về phía hắn bên này, cười hỏi một câu.

Hải Như Nguyệt đáp: "Chắc không phải ngươi không cho người khác nhìn sơn cảnh nơi này đó chứ?"

Bà đang nhìn người, tìm xem không biết có vị Minh tiên sinh kia ở đây không, nếu có, tất cả nghi ngờ tự nhiên dễ giải quyết.

Bà tin rằng, nếu chuyện này thật sự là do Ngưu Hữu Đạo làm, tuyệt đối sẽ không tùy tiện để người khác đi làm, chắc chắn phải là do thân tín của Ngưu Hữu Đạo ra tay.

"Sao dám! Xin Trưởng công chúa cứ tự nhiên." Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, rõ ràng là đang tìm người, không phải đang nhìn sơn cảnh gì đó.

Lúc đi về phía chỗ ở của Ngưu Hữu Đạo, Hải Như Nguyệt vẫy lui những người khác, không cho họ đi theo.

Gương mặt của hộ vệ tùy tùng Lê Vô Hoa có vẻ hơi bất mãn, nhưng ở ngay trước mặt rất nhiều người, ông ta cũng không tiện nói gì.

Leo lên giữa sườn vách núi, thấy một ngôi nhà tranh, Hải Như Nguyệt kinh ngạc, "Ngươi bán mạng vì Thương Triều Tông như vậy, mà lại ở cái chỗ chết tiệt thế này?"

Câu tiếp theo bèn chuẩn bị nói, có muốn suy xét đến chỗ ta bên này không?

Ngưu Hữu Đạo chỉ về phía đỉnh núi xéo ở đối diện, "Có nơi tốt, nhưng đang thi công, trong thời gian ngắn không xong được, chắc là năm nay đừng mơ vào đó ở."

Hải Như Nguyệt thuận thế nhìn lại, thấy có hình dáng đình đài lầu các ẩn hiện, thợ xây dựng đang tới lui trên núi dưới núi, gật đầu cũng không nói gì.

Ngưu Hữu Đạo đưa tay mời bà ngồi xuống trước bàn đá bày bên ngoài nhà tranh, Hắc Mẫu Đơn dâng nước trà lên.

"Chúng ta tâm sự riêng đi." Hải Như Nguyệt liếc mắt nhìn Hắc Mẫu Đơn, nhàn nhạt một tiếng.

Ngưu Hữu Đạo phất tay ra hiệu cho Hắc Mẫu Đơn lui xuống, cầm ấm châm trà cho bà, có vẻ như thuận miệng hỏi một câu, "Sức khỏe của lệnh lang vẫn còn tốt chứ?"

Mí mắt Hải Như Nguyệt giật giật, bà đang không biết phải mở miệng nói chuyện này thế nào, nhỡ đâu không phải gia hỏa này làm, vạch trần ra quả thực là tự nhiên đưa nhược điểm lên cho người ta nắm.

Bà đến đây chính là vì muốn xác minh chuyện này, chuyện này không thể coi thường, khiến bà như nghẹn nơi cổ họng, trằn trọc, ngày đêm không được yên bình, trong lòng không chắc mà nói, thường xuyên nơm nớp lo sợ, nếu không cũng sẽ không vội vàng chạy đến.

Vì thế, bà nghĩ đủ mọi cách để Vạn Động Thiên Phủ bên kia giúp đỡ giữ bí mật, giữ kín bí mật chuyện bệnh nan y của con trai mình đã được trị lành.

Thật đúng là theo như nội dung viết trên tờ giấy kia vậy: Chớ lộ ra, tự mình che giấu!

Loại cảm giác bị người nắm mũi dắt đi trong lúc vô hình này, rất khó chịu.

Từ từ bưng trà, hừ lạnh một tiếng, nói: "Nhờ hồng phúc của ngươi, rất tốt!" Có ý riêng.

Ngưu Hữu Đạo cười, chợt lại thở dài: "Chuyện Xích Dương Chu Quả, ta rất xin lỗi, có điều ta thật sự đã cố gắng đến Băng Tuyết các, chắc hẳn bà cũng biết sơ qua tình huống rồi, xém chút là xảy ra chuyện, thất bại tan tác mà quay trở về, không mặt mũi đến gặp trưởng công chúa."

"Phốc… Khụ khụ…" Hải Như Nguyệt bị sặc nước trà liên tục ho khan, bà còn muốn hỏi việc này, ai ngờ còn chưa kịp mở miệng, gia hỏa này đã trực tiếp phủ nhận.

Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: "Trưởng công chúa uống từ từ, nếu cảm thấy trà này dễ uống, chỗ này của ta còn có một ít, quay đầu đưa cho trưởng công chúa mang về là được."

Buông chén trà xuống, Hải Như Nguyệt lấy một cái khăn tay từ trong tay áo ra lau môi, sau khi hơi thở đều đặn trở lại, đưa mắt nhìn hắn, nhìn chằm chằm rất lâu.

Đối phương trực tiếp phủ nhận việc này, càng khiến bà thấy hoài nghi, mới mở miệng bèn hỏi đến sức khỏe của con trai bà, tiếp đó còn phủ nhận chuyện Xích Dương Chu Quả, liên quan như này, kêu bà không nghi ngờ cũng khó.

Ngưu Hữu Đạo sờ lên mặt mình, "Đẹp ư?"

Hải Như Nguyệt gật đầu: "Rất đẹp, không bằng ngươi theo ta đi, làm trai lơ cho ta cũng tốt."

Ngưu Hữu Đạo cười hì hì nhìn bà, biết đối phương như đùa giỡn mà cũng không phải đùa giỡn.

Từ khi hiểu rõ về chuyện trong cung của bên này về sau mới biết được, sau khi công chúa các quốc gia lấy chồng rồi, khó nhịn cô đơn đặc biệt nuôi trai lơ mua vui chỉ là chuyện rất bình thường, quả thực là bí mật công khai, tục truyền có công chúa còn không chỉ nuôi một trai lơ thôi.

Dưới tình huống bình thường, cũng không có nhiều nam nhân có thể so sánh được với bối cảnh gia thế và quyền thế của công chúa, người làm chồng đều phải nhìn sắc mặt, nào dám quản, thêm nữa áo cơm không lo, lại không có chuyện gì làm, bụng no thì nghĩ đến XX cũng rất bình thường, bên cạnh cũng có nhiều nam nhân khom lưng nịnh nọt tính toán vuốt mông ngựa, củi khô gặp lửa, cùng nhau lăn giường là chuyện rất bình thường.

Chỉ cần không đi quá giới hạn, cũng sẽ không có ai la hét vạch trần.

Đương nhiên, nếu gả cho người chồng tay cầm quyền cao thì tình hình sẽ khác, chắc chắn phải hơi thu liễm lại.

Mà bây giờ Tiêu gia là do vị này cầm quyền, không bị quản thúc gì, thêm nữa còn thủ tiết, có thể nói thẳng ra lời này cũng không tính là kỳ quái.

"Ta còn trẻ, không thích hợp." Ngưu Hữu Đạo trêu chọc đáp lời.

Hải Như Nguyệt thấy thẹn quá hóa giận, bà tự nhận mình bảo dưỡng cũng tạm được, đối phương rõ ràng là muốn nói tuổi tác bà quá lớn.

Nhìn về một bên xì một tiếng, lại tiếp tục trở lại chủ đề chính: "Cám ơn ngươi mấy ngày trước đã phái người đến chỗ ta."

Ngưu Hữu Đạo vô cùng ngạc nhiên: "Phái người? Phái ai cơ? Ta không có phái người nào cả!"

Hải Như Nguyệt thầm cắn răng, cười lạnh nói: "Ngươi cũng đừng giả bộ hồ đồ, trừ ngươi ra còn có thể là ai chứ.”

Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: "Trưởng công chúa, ta ngược lại càng nghe càng hồ đồ rồi, cuối cùng là xảy ra chuyện gì vậy?”

Hải Như Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, hỏi như vậy kêu bà mở miệng trả lời thế nào, vẫn là câu nói kia, nhỡ đâu thật không phải tên gia hỏa này làm, nói ra là tự tìm rắc rối cho mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play