Hải Như Nguyệt nói: “Căn bệnh di truyền hai đời của cha con họ đã được chữa khỏi rồi sao? Ta làm sao cũng không thể tin được?”

Trước khi trị liệu thì ôm hy vọng, bây giờ đã được chữa khỏi, bà ngược lại có cảm giác nằm mơ, không khỏi cảm thấy có phải quá dễ dàng rồi không.

Lê Vô Hoa hiểu tâm trạng của bà: “Chữa căn bệnh này, nói khó không khó, nói không khó cũng khó, còn phải xem có dùng đúng phương pháp hay không. Có thể trùng hợp gặp được người này, chỉ có thể nói mệnh con của người còn chưa đến tuyệt lộ.”

Hải Như Nguyệt nói: “Chúng ta có nên phái một số người đi theo, nói không chừng còn có thể tìm được Quỷ Y trong truyền thuyết.”

Lê Vô Hoa nhìn bà, hiểu được bà đang nghĩ gì, nhưng vẫn có chút không yên lòng: “Quỷ Y là ai chứ? Người cũng đã chú ý nhiều năm như vậy, hẳn cũng phải hiểu rõ chút ít chứ. Phái người theo dõi đệ tử Quỷ Y? Người cảm thấy không có pháp chỉ sư môn, ta dám làm như thế không?”

Ngoài thành, Chu Thuận thấy Minh tiên sinh sắp sửa ra khỏi thành, muốn tiễn thêm vài dặm đường nữa, Minh tiên sinh không chịu.

Chu Thuận đành phải thôi, chắp tay nói: “Tiên sinh đi đường cẩn thận.”

Minh tiên sinh cầm một phong thư trong ngực, đưa cho quản gia: “Vừa rồi ta quên đưa cho Trưởng công chúa. Đây là đơn thuốc điều dưỡng, bảo Trưởng công chúa căn dặn bệnh nhân làm theo. Bút tích của ta không thể để lộ, chỉ cho phép một mình Trưởng công chúa xem. Sau khi xem xong, bà ấy nhất định phải đốt, tránh bút tích của ta bị tiết lộ ra ngoài.”

“Được, nhất định sẽ theo lời tiên sinh phân phó.” Chu Thuận tiếp nhận phong thư, cung kính nói. Ông có thể nói là cung kính thật sự. Nhìn thấy gương mặt của Thiếu gia có huyết sắc, Tiêu gia trọng chấn có hy vọng rồi.

Minh tiên sinh quất roi ngựa, lưng đeo cái hòm, dần dần đi xa dưới ánh tà dương, có chút tiêu dao thoải mái.

“Đúng là kỳ nhân.” Chu Thuận lắc đầu cảm thán một câu. Cho đến khi không còn nhìn thấy người nữa, ông mới quay về nội thành.

Trong phủ Thứ Sử, Hải Như Nguyệt đang cho con trai ăn cơm.

Trong phòng cuối cùng đã không cần chậu than, không cần đóng cửa sổ nữa. Con trai dường như cũng ăn cơm nhiều hơn. Gương mặt hồng nhuận khiến Hải Như Nguyệt cười như hoa.

Chu Thuận bước vào, dâng phong thư, nói: “Phu nhân, đây là đơn thuốc Minh tiên sinh đưa cho phu nhân, dùng cho thiếu gia điều dưỡng.” Ông nói.

Nghe Chu Thuận nói, Hải Như Nguyệt gật đầu: “Cũng xem như ông ta còn có mấy phần y đức.”

Sau khi xé mở phong thư, rút trang giấy bên trong, bà chỉ thấy bên trên trang giấy chỉ viết mấy dòng chữ: “Thuốc chính là quả Xích Dương Chu, trộm ở Đại Tuyết Sơn. Bà không được lộ ra, phải cố che giấu.”

Không xem thì thôi, sau khi xem xong, Hải Như Nguyệt biến sắc, có thể nói là dọa tâm can phát run, cả người như nằm mộng.

Sau khi lấy lại tinh thần, dường như sợ người khác nhìn thấy, bà cất phong thư vào trong ngực, đứng dậy hỏi: “Thư này thật sự là Minh tiên sinh đưa cho ngươi?”

Chu Thuận ngạc nhiên: “Đúng vậy, tất cả mọi người ngoài thành đều nhìn thấy, là Minh tiên sinh tự tay giao cho ta.”

“Lửa!” Hải Như Nguyệt quả quyết nói một câu.

Chu Thuận nghe không hiểu là có ý gì: “Phu nhân nói cái gì?”

“Ta nói lửa, đem lửa đến đây cho ta.” Hải Như Nguyệt rốt ruột nói một câu.

Chu Thuận thấy bà bối rối, vội vàng ra ngoài mang lửa đến. Sau khi đốt lửa lên, chỉ thấy Hải Như Nguyệt cuộn phong thư thành ống, sau đó đốt trên ngọn lửa.

Phong thư xoắn lại, đốt sạch vị trí có chữ viết. Khi lửa chạm đến tay, bà mới thả phong thư xuống đất cho nó tiếp tục đốt.

Biểu hiện của Hải Như Nguyệt ngẩn ra.

Chu Thuận hỏi một câu: “Phu nhân, ở trên viết cái gì vậy?”

Ông ta cảm thấy nội dung trong thư có thể biến phu nhân thành dạng như vậy, khẳng định là không tầm thường, chắc chắn không phải đơn thuốc điều dưỡng.

Hải Như Nguyệt cười khổ: “Đúng là đơn thuốc điều dưỡng, là đơn thuốc bảo mệnh cho mẹ con ta.”

Mẹ con? Chu Thuận không hiểu, không biết trong thư rốt cuộc viết cái gì.

Đúng lúc này, Lê Vô Hoa tới, nhanh chân tiến vào trong nội đường, vừa thấy mặt liền hỏi: “Nghe nói Minh tiên sinh có để lại một đơn thuốc điều dưỡng, hãy cho ta xem để ta mở mang kiến thức một chút.”

Hải Như Nguyệt miễn cưỡng cười, chỉ đống tro trên mặt đất: “Trưởng lão đến chậm một bước rồi, ta vừa mới đốt xong.”

Lê Vô Hoa nghe xong, rõ ràng có chút không vui.

Hải Như Nguyệt vội an ủi: “Minh tiên sinh đã dặn không được để chữ viết của ông ấy lộ ra ngoài, xem xong là phải đốt ngay, là ta nhất thời sơ sẩy tưởng thật.”

Lê Vô Hoa hỏi: “Ông ta viết thứ gì?”

Hải Như Nguyệt đáp: “Cũng không viết cái gì, ngược lại cảnh cáo ta.”

“Cảnh cáo?” Lê Vô Hoa cau mày: “Có ý gì?”

Hải Như Nguyệt thở dài: “Vẫn giống như trước đây, bảo ta không được đem chuyện ông ấy chữa bệnh tiết lộ ra ngoài.”

Lê Vô Hoa nhìn bà, nửa tin nửa ngờ, nhưng thư thì đã bị đốt, cho dù người ta không nói thật, ông cũng không làm gì được, đành phất tay rời đi.

Nhìn Lê Vô Hoa rời đi, Hải Như Nguyệt âm thầm nghiến răng. Không phải bà không nói, mà là bà không dám nói. Nếu để cho Vạn Động Thiên Phủ biết, chỉ sợ bọn họ sẽ gi ết chết con trai bà ngay, đoán chừng ngay cả bà cũng khó mà thoát khỏi. Nguyên nhân rất đơn giản, sẽ không để lại chứng cứ dùng quả Xích Dương Chu để chữa trị.

Cảnh tượng Đại tổng quản Băng Tuyết Các Hàn Băng đích thân đến như thế nào, bà vẫn còn nhớ rõ mồn một trước mắt. Chuyện có thể kinh động đến Hàn Băng, mức độ nghiêm trọng là có thể nghĩ.

Vạn Động Thiên Phủ nào dám mạo hiểm, tất sẽ ra tay hạ sát hai mẹ con bọn họ. Chỉ khi nào con trai bà chết đi, mới không tồn tại cái gọi là dùng quả Xích Dương Chu để chữa bệnh, mà đã giết con trai của bà rồi, sao có thể để bà sống chứ, sẽ bí mật mai táng bà cùng một chỗ.

Nhìn con trai đang ăn uống ngon lành, Hải Như Nguyệt không còn cười nổi nữa. Bà quay lại chỗ ngồi, đống tro tàn theo tà váy lay động mà bay đi.

Bà đang nghĩ rốt cuộc là ai đã làm, đã muốn trị bệnh cho con trai của bà, nhưng lại không chịu bại lộ thân phận.

Mục tiêu đầu tiên mà bà nghĩ đến chính là Ngưu Hữu Đạo. Lời đồn kinh động đến Hàn Băng cũng chỉ có Ngưu Hữu Đạo mà thôi, mà Ngưu Hữu Đạo đích thật đã đến Đại Tuyết Sơn.

Nếu là Ngưu Hữu Đạo, bà quả thật không thể tưởng tượng được hắn có thể lấy được quả Xích Dương Chu. Băng Tuyết Các là chỗ nào chứ? Tại sao hắn lại trộm được quả Xích Dương Chu? Điều này không quá tin cậy rồi.

Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, bà lại không có bất kỳ bằng chứng nào.

Bây giờ bà rất muốn phái người đuổi theo Minh tiên sinh, muốn tìm hiểu xem người đứng đằng sau là ai, nhưng bà lại không dám. Đuổi theo Minh tiên sinh đồng nghĩa với việc trị liệu bị bại lộ, nguy hiểm và phiền phức cũng sẽ đến. Bà thật sự tiến thoái lưỡng nan trong chuyện này.

Ngoài thành, Minh tiên sinh vọt vào khu rừng cách nội thành hơn mười dặm. Ông ta leo xuống ngựa, cởi cái hòm đằng sau lưng, tiện tay ném xuống đất rồi quan sát chung quanh.

Chờ một lát, một bóng người từ sâu trong rừng chạy ra, không phải ai khác, chính là Đoạn Hổ. Gã hớn hở chào một tiếng: “Vạn huynh.”

Minh tiên sinh nhảy xuống, lắc đầu nói: “Việc này thật nguy hiểm. Ta sợ không qua được.”

Đoạn Hổ cười nói: “Vạn huynh là lão làng trong việc lừa gạt, còn sợ cái này sao?”

Minh tiên sinh hừ một tiếng: “Ngươi khen ta hay là mắng ta đấy? Hai việc này giống nhau sao? Đó là phủ Thứ Sử Kim Châu, trong phủ còn có không ít cao thủ của Vạn Động Thiên Phủ, mấy người bình thường trước có thể so với bọn họ được sao? Ngươi có quan sát đằng sau không có ai theo chứ?”

Đoạn Hổ nói: “Đã quan sát, không có ai theo dõi. Ngươi yên tâm đi, chỉ cần bọn họ xem ngươi là đệ tử Quỷ Y, thuốc phát huy được công dụng thì đã có thể chấn nhiếp được bọn họ. Bọn họ không dám làm loạn đâu.”

Minh tiên sinh lấy hai tờ kim phiếu trị giá một vạn, đưa cho Đoạn Hổ: “Ta đã lấy được hai vạn, trước đó chúng ta đã nói xong việc mỗi người một nửa, ta đã đủ thành ý chưa?”

Đoạn Hổ kiểm tra một chút, sau đó cất vào trong ngực, cười nói: “Phát tài rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play