Phản ứng này làm cho Nguyên Phi có cảm giác không đúng, mãnh liệt quay đầu nhìn về phía bên kia, chỉ thấy ở cửa ra vào có một người đứng ở đó, hắn mặc một bộ áo quần màu xanh, thân hình gầy gò, đứng chắp tay, đang hờ hững nhìn chằm chằm nàng.

Nàng không có khả năng không biết người này, dù sao Nguyên Phi cũng ở bên người Nguyên Sắc nhiều năm như vậy, không biết đã gặp Đại La Thánh Tôn bao nhiêu lần rồi, La Thu lại đi đến Đại Nguyên Thánh Địa không chỉ một hai lần, rất nhiều lần nàng đã gặp trực tiếp hắn, sao lại không biết được.

Chỉ một chút thôi, trái tim của Nguyên Phi đã chìm đến tận đáy cốc. Phản ứng đầu tiên của Nguyên Phi là, Nguyên Sắc bắt La Phương Phỉ, La Thu ăn miếng trả miếng bắt nàng đến đây.

Chỉ với thực lực của nàng mà muốn đối đầu với La Thu, hoàn toàn không có cơ hội chạy thoát được.

La Thu không thể nào trùng hợp ở đây được, chắc chắn đây là một cái bẫy!

Nguyên Phi lập tức hiểu rõ gì đó, nàng mạnh mẽ quay đầu lại nhìn sư đồ Quỷ Y, nghiêm nghị nói.

“Các ngươi chán sống sao?

La Thu lên tiếng.

“Không liên quan gì đến bọn họ, dù sao cũng bất đắc dĩ thôi. Đương nhiên, nếu ngươi không muốn con mắt kia nữa, ngươi có thể giết chết hai người kia, ta sẽ không ngăn cản.

Nguyên Phi quay mặt về phía hắn, hơi cúi người.

“Gặp qua Đại La Thánh Tôn. Trước đó không biết Đại La Thánh Tôn ở đây nên mới xông vào, bây giờ ta không quấy rầy mọi người nữa, xin được cáo lui trước.

La Thu không theo ý nàng, hắn xoay người vào phòng, nói.

“Nếu không muốn chết thì đi theo ta.

Không thấy người nữa, Nguyên Phi do dự đứng tại chỗ, đi qua không được, mà không đi qua cũng không được, quan trọng nhất là không thể chạy thoát nổi, xúc động khác nào tự tìm đường chết.

Điều mà nàng có thể làm lúc này là hung tợn nhìn về phía sư đồ Quỷ Y bên cạnh.

Vô Tướng dịch bước, che trước người Quỷ Y, đề phòng cao độ, với thực lực kia, Nguyên Phi chưa chắc đã là đối thủ của hắn.

Nguyên Phi quay đầu nhìn về phía ngoài đình viện, thấy Nhan Bảo Như, bây giờ nàng đã hiểu Nhan Bảo Như đi vào trong phủ thành Nam Châu để làm mồi nhử rồi.

Phát hiện đám người này muốn dụ nàng đến đây, lại muốn không làm cho Nguyên Phi nghi ngờ, có thể nói là dùng trăm phương ngàn kế, không để cho Quỷ Y đi thẳng đến, mà lại cho Nhan Như Bảo ra mặt, để cho mình tự đoán rằng Quỷ Y đến đây.

Viên Phương! Nguyên Phi hận đến nghiến răng, bây giờ nàng có thể khẳng định, tên yêu tăng kia chính là nội ứng.

Vì sao không phải là Viên Phương trùng hợp nhìn thấy Nhan Như Bảo? Vì sao không phải là trùng hợp chứ? Đáp án rất đơn giản, vì tất cả mọi chuyện từ đầu đến đuôi đều là cái bẫy, những người này đứng chờ ở đây, để cho nàng tự chui đầu vào lưới, như vậy thì phải chắc chắn rằng tin tức “Nhan Bảo Như” xuất hiện phải truyền đến tai nàng.

Vậy thì chắc chắn thế nào? Viên Phương kia chính là mắt xích quan trọng để chuyện này được chắc chắn!

Không ngờ, thật sự không ngờ đấy, Nguyên Sắc đã hứa cho tên yêu tăng kia tiền đồ rộng lớn như thế, vậy mà hắn cũng dám phản bội, đúng là chán sống rồi!

Ai đi mật báo cũng có thể làm cho Nguyên Phi nghi ngờ, dù sao trong tình hình này, nàng không dám tùy tiện ra ngoài, nhưng chỉ có Viên Phương là khác.

Nàng không thể nào nghĩ ra được, hắn phản bội Nguyên Sắc để đầu nhập vào La Thu thì có ý nghĩa gì chứ? Viên Phương làm như vậy là có nghĩa lý gì?

Trước cửa phòng lại có một người xuất hiện, đó chính là Sa Như Lai, hắn nói.

“Còn muốn ta mời ngươi vào sao?

Nguyên Phi hít sâu một hơi, cảnh giác đi vào, sau khi nàng đi vào sau mới phát hiện, trong phòng có một thông đạo bí mật xuống dưới mặt đất.

Sa Như Lai đi đến cửa thông đạo, vươn tay ra hiệu.

“Thánh Tôn đang ở bên trong chờ ngươi.

Nguyên Phi tiện tay hất nón lá cho hắn cầm, từ từ bước xuống.

Thông đạo không dài lắm, chỉ đi sâu khoảng mấy trượng là đã đến tầng hầm.

Trong phòng trống rỗng, không có vật dụng gì, cũng chẳng có gì đặc biệt, La Thu chắp tay nhìn ngọn đèn cầy đơn sơ khảm trên vách tường.

Việc đã đến nước này, phản kháng cũng chẳng có tác dụng gì nữa, Nguyên Phu dứt khoát không đề phòng gì nữa.

“Ngươi muốn dùng ta để đổi con gái sao?

La Thu nghiêng đầu nhìn nàng.

“Hỏi rất hay. Ngươi cảm thấy Nguyên mập mạp sẽ đồng ý đổi người sao?

Những lời này làm cho trong lòng Nguyên Phi cảm thấy không thoải mái.

“Mục đích dụ ta đến đây chẳng phải là vì như thế sao?

La Thu nói.

“Ngươi đánh giá địa vị của mình trong lòng Nguyên mập mạp quá cao rồi, hoặc là ngươi hoàn toàn không biết lý do vì sao Nguyên mập mạp lại muốn bắt cóc con gái ta, hắn sẽ không vô duyên vô cớ động đến trên đầu con gái ta, nếu hắn đã ra tay thì chắc chắn sẽ không làm việc công cốc. Bắt ngươi để đổi? Mạng của ngươi không đáng tiền như vậy đâu, Nguyên mập mạp sẽ không đồng ý. Thật ra không cần ta nói, trong lòng ngươi cũng tự hiểu được mà.

Nguyên Phi không thích nghe những lời này, nàng nói.

“Chẳng lẽ Thánh Tôn dẫn dụ ta đến đây chỉ để châm ngòi ly gián sao? Ngươi nên biết rõ, dù ngươi không thả ta ra, Thánh Tôn nhà ta cũng không thả con gái của ngươi đâu.

La Thu nói.

“Ta nói rồi, ngươi đánh giá giá trị của mình quá cao rồi đấy, Dù ta có thả ngươi hay là giết ngươi, Nguyên Sắc cũng sẽ không thả người. Cứ dây dưa vào vấn đề này thì không có ý nghĩa, chúng ta nói chuyện chính đi, từ hôm nay trở đi, ngươi đi theo ta đi.

Nguyên Phi cười.

“Ta không nghe nhầm chứ, ngài muốn đi đào góc tường Thánh Tôn nhà ta?

La Thu nói.

“Ngươi vểnh tai nghe cho kỹ đây, những gì Nguyên Sắc có thể cho ngươi, ta đều có thể cho ngươi, Nguyên Sắc không thể cho ngươi, ta cũng có thể cho ngươi.

Nụ cười của Nguyên Phi càng chân thành hơn.

“Chẳng lẽ trên tay ngài còn có Vô Lượng Quả cho ta sao?

La Thu nói.

“Nguyên Sắc không thể cho ngươi mắt được, nhưng ta có thể.

Nguyên Phi nghi ngờ nói.

“Ngươi có thể cho?

Nàng không biết đối phương có biện pháp nào để chữa lành đôi mắt cho nàng không.

La Thu nói.

“Nguyên Phi, sao đầu óc ngươi chậm chạp như thế, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra được sao? Tính mạng của sư đồ Quỷ Y nằm trên tay ta, người có thể chữa khỏi mắt cho ngươi nằm trong tay ta, có hiểu không?

Nguyên Phi hoàn toàn tỉnh ngộ, sắc mặt nàng thay đổi hẳn.

La Thu hờ hững nhìn chằm chằm nàng, nói.

“Chỉ cần ta không vui, lúc nào ta cũng có thể làm thịt sư đồ hai người đó. Giết mấy người đó, Nguyên mập mạp sẽ không nói gì, lão yêu bà họ Tuyết cũng không thèm quản, Ô Thường không quan tâm, ngay cả những người khác cũng sẽ không nói gì cả. Hai sư đồ này, ta giết cũng chẳng có vấn đề gì cả, chỉ cần xem tâm trạng của ta thế nào thôi. Ngươi nói đi, ngươi muốn ta giết, hay là không giết bọn họ?

Hơi thở của Nguyên Phi rối loạn, nàng nhìn chằm chằm đối phương, nhưng trong lòng hiểu rõ, nếu người này đã tự mình ra tay, nàng muốn cứu được sư đồ Quỷ Y từ trên tay hắn là không có khả năng.

La Thu lạnh nhạt nói.

“Vốn dĩ là một mỹ nhân xinh đẹp, nhưng lại mất một mắt, thật sự đáng tiếc.

Sắc mặt Nguyên Phi cực kỳ phức tạp, nàng tính toán cái lợi và hại trong đó, giống như đang lựa chọn một vấn đề rất khó khăn, cuối cùng cắn răng nói.

“Ngươi muốn chém giết hay róc thịt, hay muốn làm gì cũng được!

La Thu gật đầu.

“Khó trách lại được Nguyên mập mạp trọng dụng, đúng là có vài phần cốt khí, mà ta lại thích những người có cốt khí. Được, nếu như có thể chịu được việc róc xương róc thịt, không sợ chết như vậy, nếu ta chỉ dùng một con mắt để áp chế ngươi đúng là không cần thiết, ta cũng chẳng muốn làm tiểu nhân. Nếu như ngươi không muốn con mắt đó… Được, ta cũng không làm khó ngươi nữa, ngươi đi đi.

Nguyên Phi khẽ giật mình, khó có thể tin được, hắn cứ vậy mà buông tha cho nàng rồi sao? Nhưng theo lý thuyết, loại người này sẽ lật lọng không giữ lời mới đúng,

Vậy nên nàng có chút không thể tin nổi, thử hỏi.

“Ngươi thật sự chịu thả ta sao?

La Thu nói.

“Ta lừa ngươi làm gì? Muốn đi thì đi đi, muốn ở lại thì cứ việc, ngươi có thể lựa chọn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play