Nhan Bảo Như và Vô Tướng xách các túi thuốc đi vào trong nhà.
Cái gì gọi là thân bất do kỷ? Trong lòng ba sư đồ cảm nhận được sâu sắc, ở chỗ này giả vờ giả vịt chính là thân bất do kỷ đấy,
Đi đến một cách quỷ dị, làm việc quỷ dị, trong lòng bất an, tâm thần bất định...
Bên phía Mao Lư Sơn Trang có người quay về, trực tiếp tìm Nguyên phi, đứng bẩm báo dưới một gốc cây.
“Đã tìm được người, mục tiêu ở ngoài thành, sư đồ Quỷ Y cũng ở đó…
Hắn kể rõ ràng tình hình nhìn thấy, căn cứ việc tìm hiểu từ miệng các thôn dân, hình như Quỷ Y đi đường tắt đến nơi này.
“Cứ chờ trước đã.
Nguyên Phi xua tay, nàng lui về sau, cuối cùng cũng rơi vào trầm mặc.
Trước đó nghe được tên Nhan Bảo Như, nàng đã cảm thấy kỳ lạ, không phải Nhan Bảo Như đi theo sư đồ Quỷ Y sao? Vì sao lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ sư đồ Quỷ Y cũng ở chỗ này?
Ngược lại nàng đã nhận được tin tức từ trước, biết Quỷ Y đã rời khỏi Dược Cốc. Mà có chuyện Nguyên Phi cần quan tâm, nên nàng luôn chú ý tình huống của sư đồ Quỷ Y ở dược cốc.
Vì để xem xét tình hình, Nguyên Phi phái người điều tra, cuối cùng phát hiện đúng là vậy, có Nhan Bảo Như ở đây, sư đồ Quỷ Y cũng ở trong Nam Châu này, vậy mà bọn họ đi đến trong thôn xem bệnh sao? Không lo tìm kiếm đồ vật mà nàng muốn, chạy đến chỗ này khám cái quỷ gì vậy?
Bây giờ tạm thời nàng không thể làm gì cả, đợi đến lúc Nguyên Sắc ăn cơm xong, sau đó sắp xếp tốt mọi thứ, Nguyên Phi mới chui vào một chiếc xe ngựa.
Đánh xe là người quay về báo tin, bọn họ rời khỏi Mao Lư Sơn Trang từ cửa sau.
Trong một lầu các, Quản Phương Nghi đứng bên cửa sổ, nhìn chằm chằm qua khe cửa, tận mắt nhìn thấy xe ngựa rời đi, nàng thở phào nhẹ nhõm, tính toán của Đạo Gia đã thành công, nhưng ở một trình độ nào đó mà nói thì việc này không phải do Đạo Gia bố trí.
Trước mắt, trong toàn bộ Mao Lư Sơn Trang này, chỉ sợ Quản Phương Nghi nàng là người duy nhất biết toàn bộ tình hình.
Nguyên Sắc bắt La Phương Phỉ tạo ra một ván cờ, giống như có mưu đồ không nhỏ. Mà chuyện trước mắt là ván cờ mà La Thu tạo ra, chỗ đó cũng không hề đơn giản. Mà phía sau Đạo Gia cũng tạo ra một ván cờ, cũng không phải là dạng ăn chay. Chỉ là Nguyên Sắc và La Thu không biết ván cờ của nhau, mà Đạo Gia lại là người tác động lên bố cục của cả ba người, thậm chí còn biết rõ quân cờ của cả ba ván cờ khác nhau.
Ba bên, người đến ta đi, đều đang bày ra âm mưu, Nguyên Sắc xem La Thu là quân cờ của mình, La Thu cũng xem Nguyên Sắc ở trong bàn cờ, mà Đạo Gia lại là người điều khiển cả ba thế cục. Nhìn chung tất cả, Nguyên Sắc và La Thu đều đứng ngoài sáng, chịu thiệt thòi, còn Đạo Gia thì đứng sau màn, không bị ai để mắt đến, xem như đang đi trước một bước.
Mao Lư Sơn Trang nho nhỏ này, một góc nhỏ trong phủ thành Nam Châu, nhìn qua như rất bình tĩnh, nhưng dưới đáy ngầm lại sóng to gió lớn.
Phía sau sự bình lặng là vòng xoáy hung hiểm, giống như có thể thôn phệ tất cả mọi thứ, nếu như có chuyện không may gì xảy ra, mặc kệ là người phương nào, đều bị chơi chết không toàn thây.
Nhưng trong ba nhà, chẳng có nhà nào hiền lành cả, mặc kệ hiểm ác cỡ nào, nếu đã dính lên chuyện này, chắc chắn sẽ trở thành thư hùng.
Quản Phương Nghi may mắn mình là người biết chuyện, nếu không đã bị thủ đoạn của ba bên đùa cho hoa cả mắt rồi, nếu đổi lại là nàng, dù đối mặt với nhà nào cũng không thể chịu đựng nổi, chắc chắn sẽ bị chơi chết lúc nào không hay.
Trên thực tế thì bây giờ nàng chỉ biết được vài thứ đại khái, bởi vì không thường xuyên ở bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, nên không rõ lắm ba nhà đang chơi trò gì, chỉ biết rằng bây giờ mình đang làm một quân cờ trong ván cờ âm thầm giao tranh của ba nhà.
Vương Phủ sát bên cạnh chiếm đoạt địa bàn chiến lược rộng lớn, Quản Phương Nghi có thể thấy rõ được, vương phủ sát vách nhìn như đang nằm trong chiến lược lớn, mà trong Mao Lư Sơn Trang nho nhỏ nhìn qua như bình thường này, thật ra có một trận chiến âm thầm đang diễn ra, ngay cả vương phủ cũng không thể so sánh được.
Ba bên giao thoa, giao phong ở chỗ này, mặc kệ ai bị thua, đều phải góp vào rất nhiều mạng người, nhưng nàng đã có thể cảm nhận thời gian biết được thắng hay thua, không còn xa nữa!
Ra khỏi lầu các, Quản Phương Nghi có vẻ như nhàn hạ thoải mái, nhưng thật ra nàng phải nhanh chóng truyền tin đi, bên phía Đạo Gia phải biết rõ sự thay đổi của ván cờ này.
...
Sau khi xe ngựa ra khỏi thành, nhanh chóng bị ném ở trong một chỗ vắng vẻ, Nguyên Phi cũng chui ra khỏi xe ngựa, trốn vào núi với mã phu, hai người nhanh chóng bay vào sâu trong núi, đi về phía mục tiêu.
Phải nhanh chóng mới được, Nguyên Sắc còn đợi ở bên kia, Nguyên Phi không thể rời đi quá lâu được.
Lần này nàng đến đây chỉ muốn nhìn xem Quỷ Y đang làm gì, hắn có đặt chuyện của nàng ở trong lòng hay không? Thuận tiện nhắc nhở thúc giục Quỷ Y làm việc.
Nguyên Phi không nóng lòng không được, bây giờ khuôn mặt nàng đã xấu như quỷ, cả ngày phải đội nón lá, ngay cả bình thường cũng chẳng dám đeo mặt ra ngoài. Mặt nạ khó mà che được hết, nhất là Nguyên Phi lại không có một con mắt nên không thể che khuất bằng mặt nạ được.
Bởi vì đội nón lá không lộ mặt, nên bây giờ Nguyên Phi chẳng muốn trang điểm luôn, trước đây nàng đi ra ngoài thì phải trang điểm cực kỳ xinh đẹp mới được.
...
Trong sơn động trên núi, Quản Phương Nghi đưa tin đến, Ngưu Hữu Đạo nhìn xong rồi đưa cho Lữ Vô Song bên cạnh.
“Cá đã cắn câu, bây giờ phải trông vào La Thu.
Vân Cơ đưa tin đến, nói.
“Muốn dựa vào cái này để nắm chắc Nguyên Phi, có được không vậy? Vì sao ta có cảm giác không ổn chút nào.
Ngưu Hữu Đạo chỉ cười không nói.
Lữ Vô Song nhìn qua nội dung trong thư, nói.
“Vân Cơ, ngươi quá xem thường La Thu rồi, trước đây có không ít tu sĩ Nguyên Anh, vậy mà La Thu lại có thể trở thành một trong số những người sống sót, hắn không phải là kẻ ăn chay đâu. Nắm được sơ hở thế này, nếu La Thu không giải quyết nổi Nguyên Phi, vậy hắn lăn lộn bấy lâu nay đúng là uổng công rồi. Cứ nhìn mà xem, Nguyên Phi không phải là đối thủ của La Thu đâu, nàng chắc chắn sẽ thần phục, sợ là Nguyên Sắc xong rồi.
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói với Vân Cơ.
“Chú ý tin tức bên phía Sa Như Lai truyền đến.
...
Mục Sơn thôn, Nguyên Phi đi đến đây.
Không có dẫn người khí thế rào rạt vào thôn, cũng không muốn tạo ra động tĩnh gì lớn, chỉ để cho người khác đứng trên núi chờ, một mình nàng đi vào thôn.
Thật ra dù nàng có đưa nhiều người đến, cũng không thể thay đổi được kết quả được.
Đội nón lá đi vào, Nguyên Phi đi đến gần đình viện, thấy được bên ngoài cửa có người chuẩn bị dọn quán, nàng ngăn một thôn dân lại hỏi thăm, mới biết được bây giờ Quỷ Y đã tạm thời đi nghỉ ngơi, đợi qua giấc nghỉ trưa, trời bớt nắng thì sẽ tiếp tục khám chữa bệnh.
Nàng đi đến gần đó, thấy được Quách Mạn và Nhan Bảo Như đang thu dọn đồ đạc ở trong sân, bốc lên dược liệu vừa mua được xuống xe.
Thấy có người lại gần, Quách Mạn lập tức nghênh đón, nói.
“Tiên sinh đang nghỉ ngơi, nếu muốn cầu xem bệnh thì mời giờ Thân ngày mai lại đến.
Nguyên Phi không nói lời nào, nàng nhấc tay lên, trực tiếp nhấc nón đội, cho hai người nhìn thấy mặt mình.
Hai người lập tức nhận ra người đến là ai, muốn hành lễ, nhưng bị Nguyên Phi cản lại, nói.
“Hắc Ly ở đâu?
“Đang nghỉ ngơi trong phòng.
Quách Mạn nhỏ giọng trả lời.
Nguyên Phi lập tức quay người đi vào phòng, Quách Mạn và Nhan Bảo Như đứng phía sau liếc nhau, cả hai đều ý thức được, sợ rằng người trong phòng đang chờ vị này đến.
Trong phòng, ba sư đồ người đừng người ngồi đều quay đầu nhìn về phía khách không mời mà đến.
Nguyên Phi vừa đi vào đã tháo nón lá xuống, khuôn mặt không biểu tình, nhưng bỗng nhiên nở nụ cười, nói.
“Tiên sinh đến đây lúc nào?
Ba sư đồ Quỷ Y đều đứng ngay ngắn, không ai trả lời, bọn họ đều dùng ánh mắt liếc nhìn về một bên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT