Nguyên Phi chậm rãi lùi về sau hai bước, chắp tay nói.

“Thánh Tôn nhân từ, tiểu nhân không thể sánh bằng, Nguyên Phi cảm ơn Nguyên Tôn đã tha, ta xin lui ra trước.

Nàng nói xong thì quay người rời đi, cùng lúc đó, giọng nói của La Thu vang lên ở sau lưng.

“Ta quên nhắc nhở ngươi một chuyện, ta có thể tha cho ngươi, nhưng sư đồ Quỷ Y thì không được.

Nguyên Phi dừng bước, hơi quay đầu lại nói.

“Được Thánh Tôn giơ cao đánh khẽ, ta đã vô cùng cảm tạ, còn về hai sư đồ bọn họ, ta không cứu nổi, ai bảo bọn họ xui xẻo rơi vào tay Thánh Tôn chứ?

La Thu nói.

“Ta cũng sẽ không giết bọn họ, chỉ giam lại, sau đó nói cho Nguyên mập mạp biết, người có thể trị khỏi mắt cho ngươi ở trên tay ta, chỉ như vậy thôi.

Một mắt của Nguyên Phi trừng lớn mấy phần, cả người run lên, giống như bị sét đánh ngang tai, nàng từ từ quay người, gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, trong ánh mắt Nguyên Phi có sự bi phẫn tột cùng.

La Thu lạnh nhạt nói.

“Phản ứng lớn như vậy làm gì? Đúng rồi, Nguyên mập mạp là loại người gì, ngươi đi theo hắn nhiều năm như thế, chắc hẳn cũng biết một chút. Ngươi có thể nói là ngươi không phản bội hắn, dù chết cũng không muốn chữa con mắt kia, ta đây tận mắt nhìn thấy, nên ta tin, nhưng Nguyên mập mạo tin sao?

Hắn hơi lắc đầu, nói tiếp.

“Có lẽ hắn sẽ tin. Nhưng người có thể khôi phục sắc đẹp mỹ lệ của ngươi đang ở trên tay ta, ai biết lỡ như lúc nào đó ngươi thay đổi ý định thì sao? Người nằm cạnh trên một giường, sao có thể chịu nổi khi ẩn giấu một mối nguy hiểm tiềm ẩn như vậy chứ? Sau này Nguyên mập mạp sẽ đối xử với ngươi thế nào, ta có thể đoán được đại khái. Tất nhiên Nguyên mập mạp sẽ cẩn thận đề phòng ngươi, nhanh chóng đá ngươi ra khỏi trung tâm quyền lực của Đại Nguyên Thánh Địa, ngươi không thể tiếp tục làm tâm phúc của hắn nữa, muốn đến gần hắn thôi cũng khó.

“Có phải như vậy không thì trong lòng ngươi tự hiểu rõ. Ngươi đã mất đi quyền lực trong tay, ở Đại Nguyên Thánh Địa không còn được phong cảnh như ngày xưa nữa, người vừa thế chỗ ngươi sẽ phải đề phòng ngươi quay lại, cuộc sống sau này của ngươi sẽ rất gian nan, sợ là được sống yên lành thôi cũng là may mắn rồi

“Nguyên Phi, ngươi là người thông minh, bán mạng vì loại người này, đối phương còn không cảm ơn ngươi, ngươi cảm thấy có đáng giá không?

Sự bi phẫn trên mặt Nguyên Phi không thể giấu nổi nữa.

“Đây chính là buông tha mà ngươi gọi sao?

La Thu nói.

“Ta đang giúp ngươi đấy, nếu muốn chữa khỏi mắt cho ngươi một cách nhanh nhất, theo lời của Quỷ Y, muốn tìm người có độ tương xứng để cấy mắt không dễ dàng như thế. Quỷ Y còn nói, con mắt của chính ngươi mới là con mắt có độ xứng đôi hoàn mỹ nhất, mà con mắt ngươi mất đi đang ở trong hốc mắt của Nguyên Sắc, ta chỉ muốn lấy về giúp ngươi mà thôi.

Nguyên Phi chấn kinh, nói.

“Ngươi muốn giết hắn?

Sự tình rất rõ ràng, không giết Nguyên Sắc làm sao có thể từ Nguyên Sắc trong mắt đào ra ánh mắt kia đến?

La Thu nói.

“Không đáng để ngạc nhiên, chẳng lẽ hắn không muốn giết ta sao? Chỉ là không có cơ hội thôi. Nguyên Phi, một người cứng rắn móc mắt của ngươi ra, có xứng đáng để ngươi bán mạng không? Mà bây giờ sư đồ Quỷ Y ở trên tay ta, chỉ cần lấy được mắt, ngươi có thể lập tức được điều trị ngay, ngươi sẽ nhanh chóng khôi phục lại như ban đầu. Chuyện cho đến bây giờ, lựa chọn thế nào ngươi còn phải suy nghĩ nữa sao?

Nguyên Phi bi phẫn nói.

“Nếu hắn dễ dàng bị người khác giết như vậy, sao có thể sống đến bây giờ được chứ?

La Thu nói.

“Vì vậy mới phải tìm đến ngươi, mọi chuyện bên người hắn đều do ngươi sắp xếp, muốn ra tay thế nào, cái này phải xem bản lĩnh của ngươi. Có người làm nội ứng, chuyện mà ta muốn làm sẽ dễ dàng hơn nhiều.

“Ngươi cũng không cần lo lắng ta qua cầu rút ván, ta sẽ cam kết cho ngươi có cảm giác an toàn.

“Đệ tử Lục Chi Trưởng của ta đang trên đường đến đây, hắn còn chưa lập gia đình, sau khi đến đây sẽ đường đường chính chính cưới ngươi làm vợ. Sau này tình cảm hai vợ chồng thế nào, ta không thể đảm bảo, phải dựa vào chính ngươi rồi. Mà bây giờ ta cho ngươi một danh phận bảo hộ, La Thu ta không đến mức giết chết thê tử của đệ tử mình. Sau này đến Đại La Thánh Địa, có lẽ ngươi không còn quyền thế như ngày xưa, nhưng cơm gạo thì chẳng phải lo, ít nhất là không phải lo lắng về tính mạng của mình, mà sắc đẹp của ngươi cũng đã phục hồi lại.

Nguyên Phi cắn răng nói.

“Ta là nữ nhân của Nguyên Sắc, mọi người ai cũng biết, sao Lục Chi Trưởng có thể chịu được chứ?

La Thu nói.

“Ngươi lo lắng quá rồi, có thể chiếm được nữ nhân của Nguyên Sắc, hắn không thấy mất mặt đâu. Đợi đến lúc hắn cưới ngươi, ngươi lại ra tay, có gì không yên lòng chứ?

Ở trong sơn động trên núi, mật thư được gửi đến, sau khi Ngưu Hữu Đạo đọc xong, hắn thở phào nhẹ nhõm, thuận tay đưa cho người bên cạnh, nói.

“Xong rồi!

Lữ Vô Song nhìn xong cũng gật đầu, nói.

“Nếu không chắc chắn thì La Thu sẽ không tùy tiện ra tay, chuyện này nằm trong dự đoán.

Vân Cơ là người đưa mật thư đến, nên đã nhìn nội dung trên đó từ trước, nàng âm thầm cảm thán, phát hiện mình lo lắng quá mức rồi, La Thu chỉ dùng một chiêu “Không giết cũng không thả” này, đã làm cho Nguyên Phi không có lựa chọn này khác nữa, tùy tiện phá hủy đường lui của Nguyên Phi.

Không khó khăn như trong tưởng tượng của nàng, chuyện được giải quyết một cách đơn giản, lại dùng cách mà nàng chưa bao giờ nghĩ đến, đúng là làm người khác phải mở rộng tầm mắt.

Vân Cơ cũng phát hiện, mình ở chung với những người này thì học được không ít điều bổ ích.

Ngay lúc này, Viên Cương bước nhanh vào, Lữ Vô Song nghiêng đầu nhìn thấy hắn, ánh mắt kia không biết là có ý gì.

Ánh mắt của Viên Phương chỉ nhìn trúng nàng một cái, rồi nhanh chóng né tránh đi, hắn hơi sợ nữ nhân này, không có cách nào khác, mỗi lần gặp mặt phải gọi “phu nhân” đúng là không mở miệng nổi.

Từ ngày cãi nhau phân thắng thua, trong vô tình hắn đều thấp hơn một phần lúc ở trước mặt Lữ Vô Song.

”Bên phía Cung Lâm Sách gửi thư khẩn cấp.

Thư khẩn cấp? Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng nhận lấy rồi đọc, Lữ Vô Song ở bên cạnh cũng xích lại gần để xem.

Đúng là có thể nói là sợ cái gì thì đến cái đó, bên phía Phiêu Miểu Các đã chú ý đến tung tích của Vân Cơ và Vương Khiếu rồi, bọn họ ra lệnh cho Tử Kim Động cưỡng chế hai người nhanh chóng quay về Mao Lư Sơn Trang.

Bên Cung Lâm Sách không từ chối nổi nữa, chỉ có thể dùng lý do không có tọa kỹ phi hành, nên muộn mấy ngày nữa mới quay về kịp.

Ngưu Hữu Đạo nói.

“Xem ra đây là bút tích của người Đại Nguyên Thánh Địa ở trong Mao Lư Sơn Trang.

Lữ Vô Song nói.

“Chuyện này cũng trong dự đoán, từ lúc bọn họ đi vào đó, các ngươi từ đầu đến cuối không hề lộ mặt, dần dần cũng làm cho người khác cảnh giác, đám người bên người Nguyên Sắc chưa bao giờ lơ là cảnh giác, chắc chắn phải nhanh chóng thấy được các ngươi để xác minh.

“Ngưu Hữu Đạo nói.

“Đi từ Độ Vân Sơn đến đây, lại còn bắt chúng ta nhanh chóng quay về, nói cách khác, nhiều nhất chúng ta có thể kéo dài được năm ngày nữa. Nếu bên La Thu không ra tay kịp, vậy thì sẽ rất phiền phức, phải thúc giục Sa Như Lai một chút, để hắn thổi gió bên tai La Thu, xem có thể nhanh chóng hành động không.

Lữ Vô Song nói.

“Sợ là không được, La Thu thường khó ra tay, nếu ra tay thì phải chắc chắn nắm chắc, hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Ngay khi bên này nghĩ kế sách, ngày tiếp theo Sa Như Lai đã tự mình chạy đến.

Ba bên đấu sức ở vùng Phủ Thành Nam Châu, cách nhau cũng gần, vì vậy muốn gặp mặt cũng không khó khăn. Vì liên quan đến chuyện quan trọng, không thể nói rõ trong thư được, nên phải gặp mặt bàn bạc một chút.

Vân Cơ tự mình đi đón người, dùng cách địa độn dẫn theo Sa Như Lai đến đây, tránh cho người khác truy tung.

Sa Như Lai không dùng khuôn mặt thật để đi vào sơn động gặp người, hắn đeo mặt nạ, chào hỏi Ngưu Hữu Đạo một tiếng, nhưng thấy được Lữ Vô Song ngồi bên canh, không nhịn được ngây người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play