Tư Đồ Diệu làm việc theo ý của Ngưu Hữu Đạo, đó chính là một trong những sức ảnh hưởng không gì sánh kịp của Ngưu Hữu Đạo ở Nam Châu!

Không đợi môn phái khác nhận được chỉ lệnh của Ngưu Hữu Đạo tập kết đủ, Mông Sơn Minh nhanh chóng tách quân đội và tu sĩ trông giữ của nước Yến ra, truyền lệnh tấn công trực tiếp cho quân đội Kim Châu, chỉ chớp mắt đã xé rách thế cuộc chiến trường giữa Yến và Triệu đạt thành một năm nay, tập kích!

Hành trình bí cảnh Thiên Đô kết thúc tuy có nghĩa là chiến sự của các nước được giải đông, nhưng nước Yến ra tay chớp nhoáng như vậy vẫn là điều nằm ngoài dự đoán của nhiều người.

Nước Triệu vô cùng giận dữ, đàm phán? Đàm phán cái gì? Trông như có thành ý đàm phán hay sao?

Sau khi phẫn nộ, nước Triệu cũng có bất an và hoảng loạn. Chẳng lẽ nước Yến nhất định phải thắng được cuộc chiến này? Bằng không tại sao lại khai chiến!

Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn là thế lực đầu tiên không nhịn được, cùng nhau chạy tới Tử Kim động. Bên này tương đối bình tĩnh hơn, vẫn ngồi ở nhà.

"Ngưu Hữu Đạo muốn làm gì? Sao chưa được chúng ta đồng ý đã tự tiện khai chiến?"

Trên núi đá hiểm trở, dưới tán cây tùng xanh, có thể ngắm nhìn biển mây cuồn cuộn chung quanh, chưởng môn ba đại phái chạm trán. Mạnh Tuyên thấy người là mắng.

Long Hưu cũng trầm giọng nói:

"Ngưu Hữu Đạo này cả gan làm loạn, trong mắt nào có ba đại phái chúng ta, đã hoàn toàn không còn bị khống chế rồi!"

Cung Lâm Sách trầm ngâm. Nước Yến bây giờ căn bản không đủ quốc lực để nuốt nổi nước Triệu, ăn thua đủ với nhau, cho dù thắng được cũng sẽ khiến nước Yến tiêu hao bản thân quá độ, chỉ có thể để kẻ khác chiếm lợi. Bây giờ nước Triệu đã đưa thành ý sang đàm phán, đồng ý cùng hợp lực chèn ép nước Hàn. Ngưu Hữu Đạo lại liều mạng ra tay, rốt cuộc kẻ này muốn làm gì?

"Không đến nỗi lỗ mãng như vậy chứ? Việc này có phải hiểu lầm gì đó, có nên đi tìm hắn nói chuyện đã hay không?"

Cung Lâm Sách chần chừ hỏi.

"Hiểu lầm?"

Mạnh Tuyên trợn mắt nói:

"Tiền tuyến đã đánh oanh oanh liệt liệt, Mông Sơn Minh gây chiến trước, còn hiểu lầm cái gì?"

Long Hưu cười gằn:

"Tìm hắn nói chuyện? Mao Lư Sơn Trang truyền tin tới, nói là Ngưu Hữu Đạo chạy không còn bóng dáng. Đợi đến lúc tìm được hắn, chiến tranh không biết đã đánh thành thế nào rồi."

Cung Lâm Sách cũng đau đầu, không trách việc hai vị này giận dữ như vậy. Tu sĩ nước Yến có thể nói là không ai dám cãi lại ba đại phái. Tu sĩ nước Yến đã khống chế quân đội Mông Sơn Minh, vốn tưởng muốn khai chiến thì phải được ba phái đồng ý, không thì không đánh được, ai ngờ Mông Sơn Minh thế mà né tu sĩ nước Yến, lệnh cho Kim Châu gây chiến trước.

Ai mà ngờ, không được nước Yến đồng ý, Kim Châu dám tự mình phát động tấn công với nước Triệu!

Chờ người bên ba đại phái tìm tới Mông Sơn Minh, Mông Sơn Minh đã tỏ vẻ tùy tiện xử trí.

Mông Sơn Minh ra tay tàn nhẫn, ổn định, chính xác, vừa ra tay tập kích đã đánh cho nước Triệu đau đớn. Đối mặt với thế phản công giận dữ của nước Triệu, ngọn lửa chiến tranh đã cháy hừng hực.

Ba đại phái nước Yến tất nhiên là giận mà không làm gì được Mông Sơn Minh. Mông Sơn Minh vốn có uy tín to lớn trong quân, lại thêm sau khi rời núi đã nắm giữ binh quyền một thời gian lâu, các lộ chủ soái hầu như đều là bộ hạ cũ của Mông Sơn Minh, ai mà dám giết bậy Mông Sơn Minh? Chỉ sai một bước, quân Yến sẽ đại loạn!

Lui một bước mà nói, nước Triệu đã phản công, lúc này đổi Mông Sơn Minh đi, một khi quân Yến đại bại, nước Triệu cũng tuyệt không khách khí. Tất nhiên lúc đó nước Triệu sẽ tiếp tục chiến lược trước kia, đánh vào lãnh thổ nước Yến. Ba đại phái làm sao dám mạo hiểm như vậy?

Lửa đã bốc cháy, chỉ có thể ủng hộ Mông Sơn Minh tiếp tục đánh, dù muốn tiếp tục đàm phán với nước Triệu thì cũng phải đánh thắng trận trước rồi mới thật sự đàm phán.

Cũng phải nói, nước Yến gây chiến trước, chỉ cần có thể đánh thắng, ba đại phái lại không quá giận. Chuyện đáng giận thật sự là, quân đội nước Yến đã mất khống chế, không nghe lời họ, lại bị Ngưu Hữu Đạo bóp mũi dắt đi. Đây là điều mà ba đại phái không thể nào nhịn được!

"Vậy các ngươi có ý gì khác?" Cung Lâm Sách hỏi.

Mạnh Tuyên:

"Tuyệt đối không thể giữ lại Ngưu Hữu Đạo kia, nhất định phải giải quyết. Còn cả đám Thương Triêu Tông kia nữa, nhất định phải thanh tẩy sạch sành sanh!"

Cung Lâm Sách hiểu ý Mạnh Tuyên. Ba đại phái không còn có thể chịu đựng chuyện như vậy tiếp tục. Đám người Nam Châu kia đã triệt để đạp lên điểm mấu chốt của ba đại phái. Ông ta chần chừ nói:

"Ra tay lúc này không ổn lắm?"

Long Hưu:

"Lúc này tất nhiên không thể. Trước tiên không nên đánh rắn động cỏ, để mặc cho chúng đánh đã. Chờ đánh gần đủ rồi, nước Triệu không còn dám manh động, nước Hàn lại đang tranh cao thấp với nước Tống, hoàn cảnh bên ngoài đã ổn định, tạm thời không lo ngoại xâm, chúng ta mới có đủ không gian tiến hành thanh tẩy thế lực Nam Châu!"

Mạnh Tuyên:

"Có một số việc mọi người cùng ngầm hiểu, giải quyết cái gai Nam Châu này đi cũng được. Như thế, ba phái chúng ta cũng đỡ phải tranh cướp lẫn nhau, cũng có thể ổn định gốc rễ của nước Yến."

Đây chính là mục đích đến lần này của hai người.

Muốn bắt đầu mưu tính thanh tẩy thế lực Nam Châu, chỉ cần ba phái không nội chiến gây cản trở lẫn nhau, trong lãnh thổ nước Yến không còn thế lực nào có đủ thực lực chống lại ba đại phái. Bằng vào lực khống chế của ba đại phái tại nước Yến, chung tay giải quyết việc này vốn không thành vấn đề.

Cung Lâm Sách có thể nói cái gì? Phản đối sao? Không tìm ra lý do để phản đối, cũng không thể nói là Tử Kim động ngầm cấu kết với Ngưu Hữu Đạo chứ?

Sự việc quyết định như thế. Nhìn theo Long Hưu và Mạnh Tuyên rời đi, Cung Lâm Sách đứng trên đỉnh ngọn núi, dưới tán tùng xanh, cau mày không nói, cũng có phần nóng giận. Đổi lại Ngưu Hữu Đạo trước đây chắc chắn không dám làm như vậy, không biết có phải là vì có Tử Kim động làm chỗ dựa hay không?

Ông ta đoán không sai. Nếu không phải đã quyết định gia nhập Tử Kim động, Ngưu Hữu Đạo sẽ không dám làm như vậy. Từ lúc ra quyết định kia, có thể nói là hắn buông tay buông chân làm việc. Ngay cả trưởng lão Tiêu Dao cung được phái đi Nam Châu mật đàm mà hắn còn dám xuống tay độc ác, từ đó có thể thấy được.

"Người đâu, mời Nghiêm trưởng lão tới đây một chuyến!" Cung Lâm Sách quay lại quát.

Nghiêm Lập nhanh chóng chạy tới, chào hỏi:

"Hai vị kia tới là vì chuyện Ngưu Hữu Đạo?"

"Gặp phải chuyện lớn như vậy, không đến vì thế thì vì cái gì?"

Cung Lâm Sách thuật lại đại khái ý đồ của hai vị kia, sau đó dặn dò:

"Ngươi quen thuộc với Ngưu Hữu Đạo, nghĩ cách liên lạc với hắn làm rõ tình hình. Nếu việc này hắn dám làm xằng, đừng trách Tử Kim động ta cũng không khách khí với hắn!"

Nghiêm Lập lắc đầu:

"Chưởng môn, theo ta thấy, việc này không đơn giản như vậy. Chẳng lẽ hắn lại không biết làm như vậy là phạm tối kỵ, là phải chết? Ngài cảm thấy hắn là kẻ muốn chết vậy sao? Theo như hiểu biết của ta với hắn, đó không phải kẻ thích làm bậy, thủ đoạn không hề tầm thường. Ta đã tự mình chứng kiến. Hắn dám làm như vậy, khả năng cao là vì đã để lại hậu chiêu. Ba phái chúng ta không chắc đã có thể dễ dàng xử lý được hắn. Kẻ này không dễ giết chết!"

Cung Lâm Sách trầm mặc một lát, chậm rãi nói:

"Tìm hắn trước rồi hãy nói!"

...............

Bên ngoài Tề kinh, một đội xe ngựa từ cửa thành nối đuôi nhau đi ra, tiến về phía Đông.

Thời điểm tới thảo nguyên mênh mông, đằng sau đột nhiên có tiếng sấm dậy cuồn cuộn. Mẹ con Trang Hồng trong ngựa giật mình nhìn nhau.

Trong một chiếc xe ngựa khác, Ngọc Thương cũng giật mình, cấp tốc đánh mắt cho đệ tử Độc Cô Tĩnh.

Độc Cô Tĩnh lập tức chui ra cửa xe, đứng trên càng xe truyền đạt chỉ thị đề phòng cho hộ vệ đi theo.

"Ngọc Thương tiên sinh, Ngọc Thương tiên sinh, xin dừng bước!"

Một tướng lĩnh phi nhanh tới, mỉm cười cất cao giọng nói với Ngọc Thương trong xe:

"Được biết tiên sinh rời đi, thượng tướng quân và tổng quản Bộ Tầm tới đưa tiễn!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play