Ngọc Thương à một cái, chỉ thấy Độc Cô Tĩnh đứng trên càng xe cúi người gật đầu với ông ta, biểu thị đối phương không nói sai, quả thực Hô Diên Vô Hận và Bộ Tầm tới.
"Đỗ xe!" Ngọc Thương lúc này hạ lệnh.
Đoàn xe dừng lại, Ngọc Thương đi ra khỏi xe ngự, rất nhiều kỵ binh đã dừng lại chung quanh đoàn xe. Hô Diên Vô Hận và Bộ Tầm cưỡi ngựa đi tới.
Ngọc Thương nhảy xuống xe, mấy người bên Hô Diên Vô Hận cũng xuống ngựa.
Quản gia phủ Hô Diên là Tra Hổ cảnh giác chung quanh, từng bước theo sát bên cạnh Hô Diên Vô Hận, mắt lạnh lùng theo dõi nhóm người bên Ngọc Thương.
"Sao dám làm phiền thượng tướng quân và Đại tổng quản đến tiễn."
Ngọc Thương khách khí chắp tay.
Hô Diên Vô Hận chắp tay đáp lễ:
"Cớ gì tiên sinh ra đi không lời từ biệt?"
Ngọc Thương:
"Thượng tướng quân và Đại tổng quản đều là người bận bịu, ta bôn ba tứ phương, đi đi về về, không cần phải quấy rối."
"Tiên sinh đúng là hào hiệp."
Bộ Tầm cười cợt, vung tay về phía sau ra hiệu.
"Bệ hạ biết tiên sinh rời đi nên đã lệnh cho lão nô đến tiến đưa thay người. Đây là một chút lòng thành nho nhỏ của bệ hạ."
Phía sau có người dâng tới một tráp quà, Ngọc Thương liên tục nói lời khách khí, dưới tình huống thịnh tình không thể chối từ đành bảo đệ tử tiếp nhận.
Độc Cô Tĩnh nhận tráp mở ra kiểm tra, phát hiện tráp đầy kim phiếu, rồi mới đưa sư phụ xem.
Ngọc Thương thấy mà kinh ngạc:
"Bệ hạ cớ gì phải đưa nhiều tài vật như vậy?"
Bộ Tầm cười nói:
"Không phải biếu tặng, mà vốn là của tiên sinh. Được biết tiên sinh tìm người để bán Phù Phương Viên, bệ hạ đã mua lại. Bệ hạ đã nói, Phù Phương Viên giữ lại cho tiên sinh, ngày khác nếu tiên sinh rảnh rỗi trở về, tiên sinh có thể về thẳng Phù Phương Viên ở lại."
Ngọc Thương tự nhiên cảm ơn liên hồi, lòng cảm thấy dở khóc dở cười.
Ông ta bán Phù Phương Viên là vì bên nước Triệu sắp khởi binh, cần dùng rất nhiều tiền của, chuẩn bị thêm ít tiền xài không bao giờ thừa. Một nguyên nhân khác là sớm muộn gì sự việc cũng bại lộ, đến lúc đó Phù Phương Viên chắc sẽ bị nước Tề thu không, không bằng đổi thành tiền mang đi. Thật không ngờ, Hạo Vân Đồ lại mua về.
Song phương hàn huyên, đang lúc Hô Diên Vô Hận hỏi khi nào trở về, đằng sau có người nhận được kim sí đưa tin, bước nhanh đến chỗ Bộ Tầm thì thầm nói mấy câu.
Bộ tầm phất tay ra hiệu lui ra sau, nói:
"Ngọc Thương tiên sinh, sợ rằng không thể tiễn đưa xa hơn. Vừa rồi ta nhận được tin tức, nước yến khai chiến với nước Triệu, bệ hạ triệu hồi gấp Thượng tướng quân và lão nô quay về."
Điều này không phải bí mật gì, sớm muộn người trong thiên hạ đều sẽ biết, nói ra cũng không sao.
Ngọc Thương à một tiếng tỏ vẻ đã biết, trong mắt liên lục lóe sáng, vội hỏi:
"Đã đủ xa rồi, không cần tiễn nữa, quốc sự quan trọng, quốc sự quan trọng!"
Đến vội vã, đi vội vàng. Thiết kỵ ầm ầm rời đi, Ngọc Thương vuốt râu nhìn theo, chợt bên này cũng có kim sí từ trên trời đáp xuống.
Độc Cô Tĩnh tiếp nhận kim sí đưa tin, đến cạnh Ngọc Thương, nhỏ giọng nói:
"Không sai, nước Yến quả thực khai chiến với nước Triệu. Châu Kim đã khởi sự trước!"
Ngọc Thương như trút được gánh nặng ngửa mặt lên trời, có phần kích động nói:
"Ngưu Hữu Đạo quả thật là người giữ chữ tín, không phụ lòng kỳ vọng của lão phu, không uổng công chúng ta trả giá lớn như vậy, đáng giá!"
Độc Cô Tĩnh có thể hiểu được tại sao sư phụ kích động như vậy. Y cũng rất phấn chấn.
Lúc trước bên này cũng nhận được tin, nước Yến đang đàm phán hòa bình với nước Triệu. Không được ba đại phái nước Yến đồng ý, triều đình nước Yến khẳng định sẽ không thể quyết được việc này. Bên Ngọc Thương rất lo lắng, vì ba đại phái nước Yến dù sao cũng đã khống chế quân đội nước Yến, ai ngờ chiến sự vẫn không bị ba đại phái khống chế. Bây giờ xem ra, Ngưu Hữu Đạo quả nhiên không để bọn họ thất vọng!
Không ở lại lâu nữa, cả nhóm tăng tốc tiến lên, phòng ngừa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Khi đi tới nơi không người, vài con phi cầm giáng xuống, chở nhóm Ngọc Thương đi trước.
“Theo như tin tình báo, Ngưu Hữu Đạo đã bất ngờ xuất hiện trong buổi hoà đàm giữa hai nước, chẳng lẽ hắn không sợ ba phái lớn của nước Yến sẽ xử lý mình sao?”
Trong điện, Tề Hoàng Hạo Vân Đồ bồi hồi trầm ngâm đặt câu hỏi.
Hô Diên Vô Hận và Bồ Tầm đều bị triệu tập khẩn cấp, là vì Hạo Vân Đồ muốn hỏi ý kiến của lão về tình hình chiến sự này.
Đột nhiên nước Yến ra tay như thế, có phải đã nắm chắc sẽ thắng lợi không? Nếu chắc chắn, sẽ đánh bao lâu?
Đủ mọi vấn đề, phải biết rõ mới có thể đưa ra được quyết sách kịp thời, mà Hô Diên Vô Hận rất am hiểu chuyện này.
Với Hô Diên Vô Hận, dù quân Yến có thể đánh bại nước Triệu cũng không thể chiếm được gì.
Sự thật là, chiếm một nước không phải đơn giản chỉ cần đánh thắng một trận là xong, chiếm lãnh thổ của một nước sẽ kéo theo rất nhiều phiền phức. Tất nhiên dư nghiệt của kẻ bại sẽ không cam tâm, còn có đủ loại ông chú bà cô phản kháng, nước Yến kia nào có được quốc lực và binh lực áp chế chứ?
Khống chế lãnh thổ rộng lớn như thế, quốc lực không đủ, binh lực phân tán, kéo dài sẽ kéo sập cả nước yến, kẻ địch bên ngoài đánh nhẹ một cái, muốn tập kết nhân mã chống lại cũng khó khăn. Căn bản là không thực tế.
Tóm lại, trước mắt nước Yến thể hư yếu đuối, căn bản không có được thực lực chiếm nước Triệu!
Nhưng hành động hiện giờ của Ngưu Hữu Đạo thực sự khiến họ khó hiểu. Hạo Vân Đồ vẫn thắc mắc vấn đề này.
Buồn cười nhất là, trước đó Ngưu Hữu Đạo còn gửi tin uy hiếp tới bên này, nói rằng tu sĩ bí cảnh trong nước Tề đuổi giết khiến cho hắn không vui, sẽ dẫn hùng binh tấn công nước Tề.
Hạo Vân Đồ vừa bực mình vừa buồn cười. Cái thứ gì, lại dám uy hiếp mình, lấy cái gì mà đòi uy hiếp?
Nhưng không thể không thừa nhận, xem như gia hoả cẩu thả cầu toàn ở Kinh thành nước Tề năm xưa đã lớn rồi, cứng cánh rồi, dám uy hiếp nước Tề!
Đám người trong điện thương lượng tới thương lượng lui, vẫn không biết được ý đồ của Ngưu Hữu Đạo khi vừa uy hiếp bên này vừa dụng binh với nước Triệu.
Hô Diên Vô Hận rời đi rồi, Hạo Van Đồ đi tới trước bàn, mở một trang giấy ra, chăm chú đọc nội dung trên đó, rồi nhàn nhạt hỏi: “Y lại lên núi rồi?”
Khác với người khác, Bộ Tầm hiểu lão đang nói đến Kim Vương Hạo Khải, “lên núi” tức là ra ngoài thành tới chỗ ba phái lớn.
Hiện giờ Kim Vương đi lại khá thân thiết với người của ba phái, cũng thường xuyên tiếp xúc với tướng lĩnh trong quân. Muốn giấu chuyện sau cũng khó, vì thân phận trưởng tử của Hoàng đế khiến cho một vài tướng lĩnh trong quân rất đau đầu.
“Phải!” Bộ Tầm đáp.
“Có vẻ như không chờ được nữa rồi sao?” Hạo Vân Đồ thì thầm tự hỏi, buông tờ giấy trên tay xuống: “Quả nhân bề bộn quốc sự, mẫu thân nó qua đời từ sớm, chung quy vẫn là thiếu quản giáo. Quả nhân…không thể trông cậy vào nó.”
Bộ Tầm cúi đầu im lặng tựa hồ như không nghe không hiểu, không đánh giá nửa lời.
Trên đỉnh núi, rừng cây xanh tươi rậm rạp, một con phi cầm cỡ lớn bay vòng quanh dãy núi cong cong. Ba người nhảy xuống khỏi phi cầm, là Ngưu Hữu Đạo, Vân Cơ và Vu Chiếu Hành.
Quản Phương Nghi đã chờ trong núi mấy hôm cười cười, Ngưu Hữu Đạo cũng cười cười tiến lại, cửu biệt trùng phùng.
Vừa gặp đã nói linh tinh, Quản Phương Nghi hừ lạnh: “Đưa ta tới, lại để cho ta chờ mấy ngày.”
Ngưu Hữu Đạo hớn hở đáp: “Có chút việc chậm trễ.”
Quản Phương Nghi gật đầu chào hỏi Vân Cơ, nhìn sang Vu Chiếu Hành, nghi ngờ hỏi: “Vị này là?”
Ngưu Hữu Đạo giới thiệu: “Cao thủ xếp hạng thứ sau trên Đan bảng, sau này sẽ là người của mình.”
“Vu Chiếu Hành?” Quản Phương Nghi kinh ngạc. Càng kinh ngạc hơn là làm sao Vu Chiếu Hành lại là người một nhà.
Vu Chiếu Hành cũng chẳng biết làm sao, giày vò trong bí cảnh một hòi, đi theo Ngưu Hữu Đạo xem như lão đã đắc tội với cả đống người, dù có chỗ dựa âm thầm sau lưng nhưng không thể công khai, khiến cho lão rơi vào cảnh trời đất bao la không có chỗ nào nương thân, Ngưu Hữu Đạo lại nhìn chuẩn cơ hội, cực lực lôi kéo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT