"Hả?" Công Tôn Bố giật mình.

Không đợi y hỏi, Viên Cương lại nói:

"Mặt khác, liên lạc triều đình nước Tấn, nói là đạo gia chọc phải hai nhà Tề, Vệ trong bí cảnh, hai nhà này không chịu buông tha. Đạo gia muốn khởi binh trong lãnh thổ nước Triệu liên thủ với nước Tấn tấn công Tề, Vệ!"

"Hơ..."

Công Tố Bố vẫn chưa hiểu, nói:

"Đạo gia nói vậy có ý gì?"

Viên Cương lại lấy trang thư ra nói:

"Thư ngắn, không thể nói rõ, ta cũng không hiểu có ý gì, làm theo không sai, mau đi!"

"Được rồi!"

Công Tôn Bố thở dài, xoay người đi sắp xếp công việc tương quan.

Viên Cương quay lại Quản Phương Nghi nói:

"Đạo gia dặn, người của sơn trang tạm thời rút lui, do ta sắp xếp việc rút đi. Đạo gia bảo ngươi mang người đáng tin đi tìm hắn, tiếp đón hắn. Ngươi chuẩn bị một chút, ta sẽ báo nơi gặp gỡ cho ngươi biết."

Quản Phương Nghi gật đầu, bà ta biết, Mao Lư Sơn Trang lần thứ hai rút đi, Ngưu Hữu Đạo sẽ trốn trốn tránh tránh, tất nhiên là gặp nguy hiểm, nơi gặp gỡ không nên để nhiều người biết.

Đi gặp mặt Ngưu Hữu Đạo là việc mà bà ta tình nguyện làm.

Một năm không thấy, đang rất muốn gặp.

"Vân huynh, đạo gia bảo huynh dẫn huynh đệ Độ Vân sơn đi tiền tuyến, trợ giúp Mông soái tác chiến."

Viên Cương lại quay sang bàn giao.

Vân Hoan gật đầu:

"Được, biết rồi."

Mọi người nhận được lệnh, mạnh ai người nấy làm, tuy chưa gặp Ngưu Hữu Đạo, nhưng họ đều cảm nhận được Ngưu Hữu Đạo đang hung hăng trở về, hung hăng trước nay chưa từng thấy!

Mọi người đều nhận ra, Ngưu Hữu Đạo bày ra chiêu này là muốn nhanh chóng bình định hiện tượng phản loạn nảy sinh trong lúc hắn không có ở đây.

Bầu không khí của cả Mao Lư Sơn Trang lúc Ngưu Hữu Đạo không có ở đây hoàn toàn khác biệt với lúc hắn có đây, gần như tan rã lòng người. Chỉ vì tin tức Ngưu Hữu Đạo thoát hiểm từ bí cảnh Thiên Đô về, mọi người lập tức tụ tập một lần nữa. Tất cả mọi người đều hiểu được cảm giác có hay không có Ngưu Hữu Đạo khác biệt thế nào. Mao Lư Sơn Trang không có Ngưu Hữu Đạo bị áp chế không thở nổi, có Ngưu Hữu Đạo thì ngay lập tức đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đè lại khắp nơi.

Chưa thấy Ngưu Hữu Đạo, nhưng chỉ vì mệnh lệnh liên tiếp phát ra của Ngưu Hữu Đạo đã khiến tất cả mọi người bỗng phấn chấn hơn, tinh thần vốn bất an đều bình phục!

Cảm giác không hài hòa bất chợt tan thành mây khói, dù cho đối thủ một mất một còn như Viên Cương và Quản Phương Nghi cũng lập tức thả xuống các loại tranh chấp.

Nhận được thư của Ngưu Hữu Đạo, Viên Cương không còn hành động rối loạn. Đối với Viên Cương đang cầm thư của Ngưu Hữu Đạo, Viên Cương nói gì, Quản Phương Nghi cũng ngoan ngoãn chấp hành.

Ngưu Hữu Đạo trở về, mọi phương diện của Mao Lư Sơn Trang rục rà rục rịch vận hành, lòng người cấp tốc ổn định, hiệu suất làm việc rõ ràng tăng lên.

Lưu Tiên tông, Phù Vân sơn, Thanh Tú sơn nhanh chóng tập kết đệ tử ba phái đi chiến trường Yến, Triệu, phối hợp với Mông Sơn Minh!

Vân Hoan cũng vậy, dẫn dắt quần yêu từ Độ Vân sơn chạy tới.

Quản Phương Nghi dẫn theo ba con phi cầm lớn mau chóng bay đi, đồng thời hộ tống Thương Thục Thanh trở về phủ thành Nam Châu.

Viên Cương ở lại, chấp hành công việc rút đi do Ngưu Hữu Đạo dặn.

Trong lúc các phương khắp nơi đang rối loạn chuyện bí cảnh, Ngưu Hữu Đạo đã nhân cơ hội mau chóng để Mao Lư Sơn Trang tác động tới các thế lực tương quan...

Phủ thành Nam Châu, Quản Phương Nghi bỏ lại Thương Thục Thanh liền đi, không có lòng ở lại lâu thêm. Bà ta cũng gấp gáp muốn đi gặp Ngưu Hữu Đạo.

Những chuyện khác đối với bà ta thực ra đều không quan trọng. Bà ta không có lòng ham tranh quyền đoạt lợi, cũng không thích chém chém giết giết. Ngưu Hữu Đạo trở về, bà ta cũng không muốn phí tâm vào những chuyện động tí đã liên lụy đến sinh tử của cả đống người. Năng lực có hạn, xử lý không nổi!

Qua sự kiện này, bà ta cảm thấy nên làm chân chạy vẫn tự tại hơn. Quản Phương Nghi phát hiện, mình ở bên cạnh Ngưu Hữu Đạo vẫn an tâm hơn chút.

Trong đình viện, Thương Thục Thanh nhìn theo ba con phi cầm bay đi xa mà lòng âm u. Nàng có thể đoán được, thấy gương mặt hớn hở lâu ngày không thấy của Quản Phương Nghi, hẳn là bà ta đi gặp Ngưu Hữu Đạo. Theo thông lệ, Quản Phương Nghi vẫn luôn đi theo bên cạnh Ngưu Hữu Đạo.

"Quận chúa, người về rồi."

Quản gia phủ Thứ sử nghe tin chạy tới.

Đứng ngẩn ngơ chốc lát, Thương Thục Thanh quay đầu lại hỏi:

"Vương gia đâu?"

Quản gia nói:

"Đang tiếp đón khách mời bên nước Triệu!"

Thương Thục Thanh trầm mặc một chút, nhớ tới tin tức Ngưu Hữu Đạo phát tới, nói là đã nghe thấy tin triều đình nước Triệu phái người đến đàm phán với ca ca, liền nói ngay:

"Thông báo cho Vương gia, nói là đạo gia về rồi!"

"A, đạo gia trở về? Được được được..."

Quản gia kinh ngạc, liên tục vâng dạ rồi rời đi.

Được biết Ngưu Hữu Đạo trở về, Thương Triêu Tông lập tức dừng việc tiếp khách, trước tiên nắm tay Lam Nhược Đình chạy tới.

Liên tục hỏi thăm không được gì, Thương Thục Thanh căn bản không được gặp Ngưu Hữu Đạo, không biết nhiều hơn tình huống về hắn, có điều đã chuyển giao tin nhắn của Ngưu Hữu Đạo.

"Đạo gia hung hăng như vậy thật hiếm thấy. Từ lúc bí cảnh đi ra đã như vậy, xem ra có chuyện ngoài dự liệu. Nếu có kẻ cãi lời, sợ là đạo gia sẽ không nương tay, tất nhiên giết một răn trăm!"

Lam Nhược Đình thở dài.

Rất nhanh sau đó, trong phủ Thứ sử, một con kim sí nhanh chóng bay lên, mang theo mật lệnh cho Mông Sơn Minh chủ soái ở tiền tuyến...

Đại Thiện sơn, Hoàng Liệt trở về, than ngắn thở dài cùng một đám trưởng lão trong điện nghị sự.

Ngưu Hữu Đạo sống sót trở về khiến đám người Đại Thiện sơn rất thất vọng, miếng ngon đưa đến miệng lại bay đi.

"Tên này lại dám giết người trong Thiên cốc, đúng là sống lâu phát chán, nhưng như thế cũng không giết được hắn!"

"Làm sao lại để hắn lấy được hạng nhất?"

Cả đám người đều bất đắc dĩ cảm khái, chợt có đệ tử đến báo:

"Chưởng môn, Mao Lư Sơn Trang, Ngưu Hữu Đạo gửi thư!"

"Mới đó đã có thư?"

Hoàng Liệt cảm thấy ngoài dự tính. Ông ta cũng chỉ vừa mới về Đại Thiện sơn không lâu.

Nhận thư xem, sắc mặt Hoàng Liệt trầm xuống.

"Trong thư nói cái gì?" Có người hỏi.

Hoàng Liệt sầm mặt, đưa thư cho người khác xem.

Rất nhanh, có xem thư xong vỗ bàn độp cái đứng bật dậy:

"Càn rỡ! Hò hét quát tháo, không cho một chút thể diện nào. Coi Đại Thiện sơn ta là cái gì? Ta muốn xem xem hắn làm thế nào khiến Đại Thiến sơn ta cút khỏi Nam Châu!"

Sau khi xem thư, liên tục có người nóng tính quát mắng.

Có người tức giận, cũng có người bình tĩnh:

"E là hắn đã nghe thấy tin tưc gì đó, đang lúc tức giận. Chọn trở mặt hay làm gì, mọi người phải cân nhắc!"

Nếu là kẻ khác, bọn họ có thể dám trở mặt, nhưng đối mặt với kẻ đã từng một tay đá Thiên Ngọc môn ra khỏi Nam Châu như Ngưu Hữu Đạo, bọn họ không thể không cân nhắc.

Đối mặt với Mao Lư Sơn Trang lúc trước, họ có thể không để ý, nhưng Ngưu Hữu Đạo trở về lập tức sinh ra sức uy hiếp cực lớn đối với họ.

Thực lực có thể đối kháng với Yến hoàng Thương Kiến Hùng, sức ảnh hưởng có thể điều động tất cả lực lượng Nam Châu, năng lực đủ để giao phóng với ngoại giới, thế lực sau lưng có thể chặn giết không lưu tình cả đoàn người trưởng lão Quách Thanh Không của Tiêu Dao cung muốn mật đàm với Thương Triêu Tông, bản lĩnh áp bách quần hùng trong bí cảnh Thiên Đô để cướp hạng nhất.

Người như thế không dám động Đại Thiện sơn?

Mọi mặt đều khiến cho họ cực kỳ e ngại. Đối mặt với tin nhắn hung hăng không thèm để lại chút đường lui của Ngưu Hữu Đạo, không ai nghi ngờ việc Ngưu Hữu Đạo có năng lực đá Đại Thiện sơn ra khỏi Nam Châu hay không. Thật sự muốn trở mặt với Ngưu Hữu Đạo sao?

Cái giá quá lớn! Gia nghiệp lớn, tức thì tức, Đại Thiện sơn dù thế nào cũng vẫn phải theo, triệu tập nhân lực đi tiền tuyến.

Đại Thiện sơn có nghe lời hay không, trận này đều phải đánh. Không chỉ nhằm vào một môn phái, chuyến này Ngưu Hữu Đạo từ bí cảnh ra đã động thủ toàn phương vị rồi!

Tiền tuyến, Mông Sơn Minh nhận được mật lệnh của Thương Triêu Tông. Nhận được tin từ chưởng môn Tư Đồ Diệu, tu sĩ Vạn Động Thiên phủ cũng đi tới tìm Mông Sơn Minh trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play