" Hàn Vũ thượng thần nhà ta, sao hôm nay lại có thời gian rảnh tới thăm tôi nhỉ." Một người đàn ông có gương mặt ma mị, đôi mắt có một sức hút rất kì lạ khiến người khác nhìn vào sẽ say đắm, sống mũi cao cao, mái tóc rũ xuống cùng với chiếc sơ mi trắng tạo ra một phong thay rất quyến rũ. Anh ta đang nhìn người đàn ông đang từ từ đi vào kia.

" Nhảm nhí, chẳng lẽ tôi không thể tới thăm cậu được hay sao?" Anh từ từ tiến lại chỗ người đàn ông kia, ngồi xuống vào chỗ trống bên cạnh.

" Tôi không phải thừa biết tính cậu hay sao? Có chuyện gì còn không mau khai báo thành khẩn. Cậu coi Bạch Băng tôi là ai hả." Người đàn ông tự xưng là Bạch Băng kia vừa nói vừa liếc nhìn anh một cái.

" Cũng không ngu ngốc lắm nhỉ, thông minh lên hơn nhiều rồi."

" Nói đi, đừng có vòng vo nhiều lời."

" Mượn người, Hồng Bang với trùm ma túy." Anh chỉ nói ngắn gọn như vậy nhưng anh tin chắc rằng anh ta sẽ hiểu.

" Căng thẳng như vậy rồi sao?" Anh không nói gì chỉ gật đầu nhẹ một cái.

" Bao giờ."

" Tối ngày mai."

Mọi chuyện cứ trôi qua như vậy nhưng cô không biết rõ ràng cuộc chiến đó xảy ra như thế nào chỉ biết rằng lúc trở về thì Liêm Đình cùng anh đều bị thương nhưng có vẻ Liêm Đình bị thương nặng hơn. Kể ra mới biết là Hồng Bang còn bị thương nặng hơn. Nhưng có vẻ tình hình ngày càng không ổn lắm. Cô thấy vết thương anh như vậy nhưng cũng không hỏi han gì cả . Cho tới một hôm cô nhận được điện thoại của mẹ chồng bảo là tối ngày mai là lễ mừng thọ ông nên bảo cô và anh trở về.

" Anh sắp xếp thời gian đi để về mừng thọ ông."

" Tôi biết rồi."

Tối ngày hôm sau....

Chiếc xe Audi chạy như bay trên phố dừng lại trước một cánh cổng sang trọng. Trên xe một người phụ nữ cùng một người đàn ông bước xuống xe. Đối với người ngoài họ có thể là đôi tiên đồng ngọc nữ, nhưng đối với cô và cả anh hai người không khác gì hai giọt nước lọc, không màu không mùi không vị cũng không tình cảm.

" Hàn Vũ, San San hai đứa đến rồi à." Phía xa xa đã thấy hình bóng của bố mẹ anh chạy lại.

" Chào bố, chào mẹ." Cô cuối xuống gật đầu chào hai người kia.

" Ôi, San San sao hôm nay xinh thế, xinh chết mê chết mệt mất." Mẹ cô đi lại chỗ cô xoay xoay người cô quanh một vòng, cô thấy vậy cũng chỉ cười cười cho qua. Còn anh thì đi lại chỗ bố hình như là bàn công chuyện. Bốn người nói chuyện một hồi thì bố mẹ anh bảo vào trong:

" Hai đứa vào trong đi, tiệc chúc mừng sắp bắt đầu rồi."

* * *

Đoản nhẹ nè.

" Á … á … ưm " tiếng rên rỉ vang lên trong căn phòng

Phong Dực lấy tay nện nhẹ vào mông ả , ả khẽ kêu lên

" Đừng mà … anh yêu "

Tiếng gầm nhẹ của người đàn ông mang theo đầy dục vọng. Anh cứ theo cơ thể cô ta mà phát tiết



Thư Trầm ngồi một mình trong căn nhà trống. Căn biệt thự rộng lớn nhưng lại thiếu không khí gia đình. Phong Dược dạo này rất ít về nhà , thậm chí thời gian anh ở nhà còn không tới 1 tiếng đồng hồ. Chú chỏ nhỏ cong đuôi chạy lại chỗ Thư Trầm , nó liếm chân tỏ vẻ an ủi cô. Thư Trầm vuốt ve nó

" Cuối cùng cũng chỉ còn lại mày ở lại với tao "

Thư Trầm bỗng nhận được điện thoại , bắt máy thì là giọng nói của Điềm Ngọc

" Alo , xương rồng. Mình vừa bắt gặp chồng cậu vào khách sạn cùng với một người phụ nữ "

Xương rồng là biệt hiệu mà Điềm Ngọc đặt cho Thư Trầm , cô khó tin lại nghi ngờ

" Ngọc , cậu có chắc không ? Cậu không nhìn lầm chứ ? "

Điềm Ngọc bĩu môi lộ vẻ oán trách

" Mình không nhìn lầm đâu , rõ ràng là anh ta. Chúng ta chơi với nhau bao nhiêu năm , cậu còn không tin tưởng mình sao "



Thư Trầm bán tín bán nghi đi theo địa chỉ mà Điềm Ngọc cho. Điềm Ngọc có ý muốn đi với cô nhưng Thư Trầm lại từ chối. Cô đứng trước phòng 201 , cánh tay run run không dám gõ cửa. Tiếng rên ái muội phát ra từ phía bên trong làm Thư Trầm chùn bước

Cô lấy hết dũng khí gõ cửa , đợi 5p sau cánh cửa mở ra. Người đàn ông vừa mở cửa là chồng cô , Phong Dực. Phía sau lưng anh là chiếc giường lớn , cô gái kia lấy tấm chăn che đi cơ thể lõa lồ của bản thân

Phong Dực thấy cô thì thần sắc có hơi thay đổi nhưng lại nhanh chóng trở lại vẻ băng lãnh khi nãy. Anh ném cho cô gái bên trong một cọc tiền , cô ta nhanh chóng bỏ chạy. Thư Trầm vẫn đứng yên ngoài cửa, nước mắt tuôn rơi

Phong Dực kéo cô vào trong phòng , anh đóng cửa lại nhẹ nhàng khóa trái

Thư Trầm không có bất kỳ hành động phản kháng nào , cô như người mất hồn mặc cho anh làm càn

Thư Trầm làm khơi lên cơn dục vọng trong anh , anh đè cô xuống giường. Thư Trầm tuyệt vọng bật ra một chữ

" Bẩn "

Tia sắc lạnh nổi lên trong đáy mắt anh. Anh bóp cằm cô

" Cô dám chê tôi bẩn ? "

Phong Dực giữ lấy cô , anh ra sức tiến vào trong. Thư Trầm lực bất tòng tâm , mặc cho anh chiếm đoạt. Cô biết là phản kháng chỉ khiến cô đau hơn



Sau một hồi hoan ái , Thư Trầm đau đến chết đi sống lại. Chồng cô , thế mà lại chiếm đoạt cô trên chiếc giường dơ bẩn này. Anh nằm xuống bên cạnh cô , Thư Trầm biết anh chưa ngủ. Cô cất giọng

" Ly hôn đi "

Phong Dực ngồi dậy , anh nắm chặt cổ tay cô

" Thư Trầm , cô đừng quên mục đích chúng ta kết hôn là gì "

" Tôi có bao nhiêu đàn bà cũng không đến lượt cô quan tâm "

Thư Trầm không khỏi cười lạnh

" Vậy ly hôn đi , chúng ta sẽ được giải thoát "

Thư Trầm nói ra hai từ này lòng đau như cắt. Cô yêu anh … yêu sâu đậm

Phong Dực kéo tay cô đẩy một cái. Thân thể mảnh mai của cô đập vào cạnh bàn , cô kêu lên một tiếng. Ly thủy tinh đặt trên bàn vì sự động chạm của cô mà rớt xuống , những mảnh vỡ bắn tung tóe. Ghim chặt vào cơ thể cô

Phong Dực tiến lại , anh cầm một mảnh thủy tinh lên. Cứa vào tay cô , dòng máu đỏ tươi chảy ra từ miệng vết thương. Phong Dực thay quần áo , trước khi đi bỏ lại cho cô một câu

" Nếu cô còn ý định ly hôn thì những điều cô phải hứng chịu không chỉ có vậy đâu "

Thư Trầm cả người chỉ toàn vết thương. Cô đau đớn , cả thể xác và tâm hồn …

" Tôi - không - thể - đàn - nữa - rồi, vĩnh - viễn - cũng - không - thể "

Thư Trầm dường như đã vô cảm với mọi thứ. Cô yêu anh, rất yêu, rất yêu. … Vừa yêu lại vừa hận, anh đã hủy hoại đi ước mơ của cô. Hủy đi tiền đồ, tương lai của cô

Phong Dực chết lặng, anh buông cô ra

" Vậy tôi tìm người chữa cho em, dù có phải trả giá bao nhiêu "

Thư Trầm cười khẩy

" Anh không cần giả nhăng giả cuội, đây không phải là thứ anh muốn sao ? Anh hủy hoại tôi thành công rồi đấy "

Phong Dực nhìn cô gái nhỏ, lại nhớ tới hình ảnh bàn tay cô lướt trên phím đàn. Anh cười chua xót, chính anh lại hủy hoại cô. Thật là nực cười

" Tôi sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất chữa cho em "

Thư Trầm hét lên, nước mắt lại trào ra. Từng giọt từng giọt như những viên thủy tinh trong suốt, tinh khiết, đẹp đẽ đến lạ thường nhưng cũng mang vẻ thê lương tột cùng…

" Anh thôi đi, anh hành hạ tôi chưa đủ sao. Đã không thể chữa được rồi, anh có hiểu không hả "

Phong Dực nhíu mày, anh tiến lại kéo tay cô đi

" Anh đưa em đi chữa "

Thư Trầm ra sức giãy giụa, cô chạy thoát được khỏi bàn tay anh. Tay liền nắm lấy con dao gọt hoa quả, kề lên cổ

" Anh mau đi ra, nếu không tôi chết trước mặt anh "

Phong Dực tiến lại một bước, cô liền kề sát cây dao vào cổ. Tới nỗi cổ đã ứa ra máu.

Phong Dực lấy áo khoác, bất đắc dĩ bước ra ngoài

Thư Trầm thấy chiếc xe thể thao đã rời khỏi biệt thự, cô ngồi gục vào cánh cửa…



Phong Dực ngồi trong quán bar, tay lắc ly rượu vang đỏ

Người đàn ông ngồi đối diện anh lúc này lên tiếng

" Này, cậu đã yêu cô ta thì sao còn đi ngoại tình. Lại còn làm tổn thương cô ấy "

Phong Dực nhấp một ngụm rượu

" Minh Hữu Mặc, cậu không hiểu đâu. Cô ấy vốn dĩ không yêu mình, mình không làm vậy sao cô ấy có thể bỏ ý định ly hôn "

Minh Hữu Mặc trợn tròn mắt

" Vậy ý cậu là mọi chuyện đều do cậu sắp xếp ? Cậu không hề ngoại tình ? "

Phong Dực không nói gì

Minh Hữu Mặc vò đầu bứt tóc

" Ôi trời, sao cậu ngốc thể hả. Sài chiêu gì không sài lại sài chiêu ngoại tình "

Phong Dực đập bàn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Minh Hữu Mặc

" Con mẹ nó, cậu giúp tôi nghĩ cách giảng hòa đi "

" Cũng dễ thôi mà, cậu chỉ cần tỏ tình với cô ấy. Sau đó thì … cậu biết rồi đó "

" Sau đó thì làm sao ? "

Minh Hữu Mặc tỏ vẻ hết nói nổi

" Này, sao cậu lại ngốc trong chuyện tình cảm như vậy. Nói chung là cậu cứ tỏ tình với cô ấy đi "

Phong Dực trầm ngâm suy tư, sau đó mới cất giọng

" Cậu có thấy việc tay cô ấy không thể đàn nữa rất lạ không ? "

" Lạ cái gì ? Không phải cậu làm sao "

Phong Dực lắc đầu

" Lúc đó chỉ là vết thương ngoài da, không thể nào xảy ra chuyện kinh động đến kinh mạch được "

Minh Hữu Mặc gãi đầu khó hiểu

" Sao cậu biết được chứ, lỡ lúc đó cậu lỡ tay … "

Phong Dực đứng bật dậy, đi ra ngoài bỏ lại Minh Hữu Mặc ở phía sau. Anh phải điều tra rõ chuyện này, rốt cuộc là ai đã hại cô. Là ai muốn chia rẽ anh và cô



Biệt thự Phong gia

Thư Trầm đang ăn cơm bỗng buồn nôn. Cô chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa

Dạo này cô ăn cái gì cũng cảm thấy khó chịu, lại còn thèm chua. Không lẽ … cô có thai ?

Thư Trầm vội gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình, cô lắc đầu. Sao có thể, chỉ làm có một lần … nhưng lần đó không hề sử dụng bất kỳ biện pháp tránh thai nào

Người giúp việc thấy cô nôn mửa, bà lại hỏi han cô

" Phu nhân, người có sao không ? Hay để tôi đưa người đi bệnh viện nhé "

Thư Trầm không muốn cho Phong Dực biết, cô liền xua tay

" Không sao, ta không sao. Chắc ta chỉ ăn trúng cái gì thôi. Nghỉ một chút là khỏe ấy mà "

Thư Trầm loạng choạng đi ra ngoài, lúc cô ra đến cửa. Đầu óc bỗng quay cuồng. Mọi thứ trước mắt tối đen như mực …

" Phu nhân, phu nhân "



Thư Trầm lờ mờ tỉnh dậy, xung quanh toàn mùi thuốc khử trùng. Cả người cô vô cùng khó chịu

Cô nhìn thấy thân ảnh to lớn của anh. Anh đang nói chuyện với bác sĩ

Vị bác sĩ nói với anh về tình trạng của cô

" Vợ anh tạm thời không có gì nguy hiểm. Cô ấy đã có thai nhưng lại thiếu chất dinh dưỡng nên mới dẫn đến ngất đi. Gia đình nên bồi bổ cho cô ấy nhiều hơn "

" Được, cảm ơn bác sĩ "

Thư Trầm cảm thấy đầu óc mông lung, cô có thai rồi sao ???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play