Top Đình An và Thế Mỹ cuống cuồn chạy như ai đó giật mồng tụi nó nhưng chạy được một đoạn thì mệt không chạy nữa, tao mới
khẽ chề môi chỉ trích.
-Tao đã bảo là con quạ, con này nhây dễ sợ!_Tao cãi.
-Bố đã bảo là bướm rồi cơ mà…Cái con mặt lồn này!
…Đang la làng la sớm thì có cái họng nào nữa chen vào khiến cả đám im lặng.
-Anh xin em đó, làm ơn lấy anh nha! Anh xin em mà…Anh tha thiết cần khẩn van xin em, lấy anh đi mà lấy anh đi…làm ơn!
Bao nhiêu ánh mắt đều dồn đến phía trước, cách mấy bước chân
có môt người con trai đang quỳ đó trước mặt cô gái, nắm tay cô
khiến cô không thể nào thoát ra được. Thế Mỹ nói lớn.
-Hết hồn hà, dì dậy bây?
Không hiểu sao tự nhiên có một tên con trai cũng chạc tuổi bọn
tao đang khóc lóc ỉ ôi ở đó. Cô gái đó dãy dụa, không chịu.
-Buông tôi ra, bộ cậu bị điên hả??
-Lấy anh đi mà, anh xin em đó…Dòng họ anh “từ” anh hết rồi, giờ anh chỉ còn có trái tim chinh nguyên này dành cho em mà thôi!
Lấy anh đi nha, anh xin em đó!Anh quỳ anh lạy em dữ lắm rồi sao
em không chịu? Lấy anh đi, mình chỉ cần một túp lều tranh với
hai quả tim vàng thôi, rồi sinh cho anh một đứa con nha!
-Buông tôi ra…Tôi không quen biết anh, anh làm cái gì mà chặn
đường tôi vậy? Đồ điên!!!_Cô gái vẫn đẩy anh ta không ngừng.
-Anh xin em đó, dòng họ nội ngoại nhà anh hổng còn ai, anh trai
nuôi cũng đá anh ra khỏi nhà luôn rồi…Anh xin em đó lấy anh đi
nha rồi sau này hai chúng ta sẽ nuôi dạy đàn con thơ!Anh tội
nghiệp lắm nên hãy cứu vớt cuộc sống của anh nha...
Tao chăm chăm mắt nhìn anh ta quỳ lạy van xin, tự nói một mình.
Nói đoạn, hắn dùng lực đẩy cậu ta ra xa. Rồi nói với cô gái.
-Xin lỗi cô nha! Giờ cô có thể về nhà được rồi!
Cô gái cúi đầu mỉm cười. Nhìn kĩ lại thì cô ấy vô cùng xinh đẹp.
-Cảm ơn anh nha! May quá có anh đến kịp thời!
Người thanh niên kia bỗng bức xúc, cậu ta bỗng quát lớn.
-Gì dzậy má? Ở đâu chui ra rồi phá nát gia đình tương lai của
tôi vậy hả? Cô gái đó là vợ sắp cưới của tôi đó!
Cô gái kia không chịu được nên mới đi lại chỗ anh ta rồi tát cho vài phát, cho chừa cái tội nói nhảm. Như lời đồn, cô gái tán một phát anh trai đó bay mấy vòng trái đất.
-Nói nhảm hả? Tôi có quen biết gì anh đâu! Thấy anh khóc lóc
bên vệ đường nên tôi mới lại hỏi xem sao, ai ngờ bị anh lôi lôi
kéo kéo! Đồ thần kinh không ổn định!
-HẢ!!! Không phải là em đã trót thương anh nên mới hỏi han anh
sao?Anh cứ tưởng anh và em là định mệnh của nhau cơ chứ…_Anh ta
kinh ngạc vô cùng vì không phải những gì anh ta đã tưởng tượng
ra.
-Anh có bị điên hông? Tôi có người yêu rồi nên đừng có mà mơ tôi thích anh! Đúng là đồ điên…Nếu tôi biết anh như thế này thì
tôi có chết cũng không kêu anh đâu cái đồ biến thái…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT