Sau khi đèn đỏ hết. Nó tăng tốc nhanh đuổi theo xe đằng kia. Bọn tao còn đang ngây người thì cô đã đuổi kịp chiếc xe kia, không
hiểu sao cô lại có thể nói tục được nhỉ? Trong khi đó, cô chưa
bao giờ nói lần nào cả, nóng giận cô còn chưa bao giờ nữa mà… Khi đã chạy ngang mặt, cô ả mở kính xe ra rồi chửi lớn.
-Ê! Nói chuyện chút coi!
Sau đó, người đó mới mở kính xe ra, đó là một người đàn ông
lái xe, ngồi kế bên là người đàn ông nữa. Tụi tao quay sang
nhìn vì người ngồi kế bên gã lái xe vô cùng đẹp trai. Khi
người đàn ông ngồi kế bên chỗ lái quay sang nhìn. Hắn cất
giọng nói ngọt ngào.
-Có gì không em? Cô gái xinh đẹp?
- Tôi không nói chuyện với anh, cái tên lái xe là người cố ý vượt đèn đỏ hả?
-Không phải đâu, là anh kêu anh ta đó! Vì anh có cuộc họp rất
quan trọng...Nhưng có chuyện gì vậy? Việc anh vượt đèn đỏ đâu
phải việc của em? Bộ em là cảnh sát giao thông hả?
- Cái đệch…Ỷ là người giàu có thì muốn làm gì làm à? Anh
có biết vì anh mà suýt nữa tông trúng người hay không?
-Haha, ai biểu họ cứ đi chậm như rùa làm chi? Với lại, đây đâu
phải là lần đầu đâu…_Anh ta mỉm cười trông ghê rợn vô cùng.
Rốt cuộc anh ta là ai mà lại có thể muốn làm gì thì làm cơ
chứ? Xem thường sinh mạng người khác bộ vui lắm ư?.Đẹp trai mà
ăn nói như cái lồn dị đấy. A Châu tức điên lên.
-Sao trên đời còn tồn tại những kiểu người như vậy nhỉ? Chết đi cho rồi…
-Anh cũng định nghĩ vậy vài lần, hay mình chết chung em nhỉ??Haha!
Sau đó anh ta cười một giọng cười quỷ dị, rồi tên lái xe tăng
tốc vô cùng nhanh. Trân Châu tay nổi gân xanh, ôm chặt lăn xe răng
nghiến rơm rớp.
-Thôi đủ rồi, chúng ta không làm được gì hắn đâu, hắn là con
của tổng giám đốc ML đó! Em không biết danh tiếng của anh ta
à?_Vũ Hào đáp lời.
Nó khẽ bật cười, đạp ga nhanh rồi quát lớn cho hai tên kia nghe.
-Vậy thì đã sao? Con giám đốc muốn làm gì làm à?Công ty ML? Dịch ra là mặt lồn đấy!
Tụi tao tròn xoe mắt không thể tin được câu nói đó là của cô
gái không bao giờ mở mồm chửi tục này. Sao lại khác xa với
hình ảnh trước kia quá vậy? Hay ai đã nhập vào cô ấy rồi?.
-Thái Bình, tớ muốn chọc tức tên đó. Cậu nghĩ cho tớ câu chửi nhé, vượt lên hắn rồi cậu chửi nhé!
-Vậy hãy gọi anh con trai của tổng giám đốc tập đoàn ML là
mlem mlem, vì bỏ “em” ra thì anh chính là thằng mặt lồn!
Anh ta giận rung người, quát lớn.
-Đám nhãi con, tụi mày muốn gây sự à?
-Này, lớn hơn ai mà gọi tụi này là nhãi con? Ý thức như cái
đầu buồi thì vẫn còn nhỏ so với tụi này lắm ông anh
già!_Đình An mở kính xe ra rồi đúc đầu ra.
-Đúng rồi đó, ỷ giàu có nên phách lối, ăn cơm nhà hàng, gái
hầu hạ nhưng có ngày nghiệp nó quật thì lại là ăn cơm tù
được mấy anh trai trong đó hành hạ đấy!
…A Châu thì trở về dáng vẻ thục nữ như ngày nào, khuôn mặt
dịu dàng không cục súc như hồi nãy trở lại. Nó đang nói
chuyện rất ư lịch sự với A Đỉnh, còn A Đỉnh lúc dừng xe là
nó mở to cặp mắt ngồi bật dậy như xác ướp tung nắp ngôi mộ
cổ ấy. Nhìn ám ảnh vãi lồn. Tao đi lại chỗ nó, vội hỏi.
-Có sao không?
-Là sao má?
-Thì là hết mệt chưa ấy, nãy mày ngất làm tao lo vãi!
-Tao đâu có ngất, do sợ quá nên tao ngủ đấy! Mỗi lần sợ hãi
dồn đến quá nhiều nên tao có triệu chứng ngủ li bì!
-Vậy à, xém nữa tao cũng ngất theo mày!_Tao vỗ vai nó.
Thế Mỹ chen vào.
-Mày yên tâm đi, vía nó nặng lắm nên không dễ chết đâu! Trâu hút nó còn chưa chết mà sợ gì?
-Hồi tao hút mày bay ra sao Hỏa giờ!_Nó hất hàm.
Cả đám bật cười lên.
………………………….
Tiếp đó, chúng tao lại lên đường đi tiếp, lúc ấy là 4h sáng,
hổng hiểu tại sao lại có trận mưa xuất hiện không ngớt. Tụi
tao cũng khá lo nhưng Vũ Hào nói.
-Không sao đâu, nếu không thể lên được đường đó thì mình sẽ lội bộ lên!
-WTF? Lội lên chắc rụng hai cặp dò!
-Không sao đâu, biệt thự nó rất gần!
…………………………….
Chỗ đó là một miền quê vô cùng xinh đẹp với đồng ruộng bao la
cò bay thẳng cánh. Phong cảnh hữu tình, tao có thể ngửi thấy
mùi của miền quê dân dã ấy. Lòng lại cuốn cuồn chờ mong tới
vinh biệt thự ở núi. Không ngờ A Hào,A Châu lại xuất thân từ
một vùng quê đẹp đẽ như thế này, lại còn ở Hà Nội nữa chứ.
Cứ tới Hà Nội là tiết trời lại lạnh giá không ngừng mặc dù
là mùa hè oi bức.