Giang Tự lái xe chạy đến ký túc xá của Tống Phi Điểu, ban đầu muốn đưa cô lên trên nhưng em bé lớn rồi dùng lý do ký túc xá cấm người khác giới ra vào để từ chối anh, vẫy tay chào rồi đi.

Trong phòng không một bóng người, Diêu Nhược Ngư đã sang thành phố lân cận để quay chương trình ẩm thực, phải đến thứ Sáu mới về. Tống Phi Điểu lần sờ công tắc bật đèn lên, nhìn gian phòng vắng lặng lại thấy không quen lắm.

Cô gần như vừa vào cửa đã buông mình xuống ghế sofa, nằm rất lâu mới bò dậy đi làm bài tập, luyện đàn piano, tập thể dục. Vật lộn một phen, đến khi tắm rửa sạch sẽ lên giường nằm cũng gần 11 giờ.

Trước khi ngủ, Tống Phi Điểu cầm điện thoại chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn ấn vào ảnh đại diện của Tống Phi Điểu rồi gửi tin nhắn: Chương trình ghi hình thuận lợi chứ?

Ban đầu định tán gẫu với cô ấy vài câu, nhưng chẳng rõ Diêu Nhược Ngư không cầm điện thoại hay đã đi ngủ, không trả lời. Tống Phi Điểu đợi một lúc cũng bắt đầu buồn ngủ, nghĩ bụng thế cũng tốt, hôm nay muộn quá rồi, đợi ngày mai cô ấy đọc được rồi nói sau vậy

Nhưng hôm sau Tống Phi Điểu quên mất tiêu chuyện này, mãi cho đến khi Tony gửi tin nhắn cho cô: Đăng ảnh selfie lên weibo.

Tống Phi Điểu sững người, cầm sách giao khoa che điện thoại gửi một chuỗi dấu chấm hỏi.jpg

Tony: Cưng ơi em tự nhìn thử xem đã bao lâu rồi chưa đăng ảnh selfie??? Mau lên, phải là ảnh toát lên được cuộc sống vườn trường đấy!

Tống Phi Điểu không tin, mở weibo chính thức của Feeyu lên xem thử, mấy bài viết gần đây đều là chia sẻ tin tức hoạt động, sau đó là mấy tấm tự sướng của Diêu Nhược Ngư, lần trước cô đăng ảnh… Thôi được rồi, cô chưa từng đăng ảnh hàng ngày một mình, toàn ảnh chụp chung với Diêu Nhược Ngư.

Tống Phi Điểu: Đăng bừa một ảnh không được ư, sao cứ nhất định phải là ảnh ở trường?

Tony: Vì fan của em thích.

Tống Phi Điểu hết cách chỉ đành lục album ảnh, nhưng tìm mãi không được ảnh nào hợp với yêu cầu của Tony. Cô thở dài, xem ra chỉ có thể trực tiếp tự chụp thôi.

May mà tiết cuối cùng là giờ sinh hoạt lớp, trong phòng học nhốn nháo mất trật tự, đang bàn bạc tiết mục cần biểu diễn trong Lễ kỉ niệm ngày thành lập trường, Lý Uân cùng Chử Anh và lớp phó văn nghệ đứng trên bục giảng bị một đám học sinh tranh cãi nhức hết cả đầu, không ai chú ý đến góc lớp chỗ cô.

Lề mà lề mề bật máy ảnh lên, Tống Phi Điểu đột nhiên nhận ra một chuyện, quá lâu không lên weibo, mật khẩu tài khoản… là gì ấy nhỉ?

Không thể hỏi Tony được, sẽ bị mắng thành con ngốc mất, thế nên cô vội tìm Diêu Nhược Ngư cứu mạng, lúc này mới phát hiện đến bây giờ cô ấy vẫn chưa trả lời tin nhắn tối qua.

Tống Phi Điểu nhíu mày, cảm thấy là lạ. Diêu Nhược Ngư là một người hay nói, bình thường có chuyện hay không đều tìm cô tán dóc đến tận vài trang, càng khỏi cần nói mỗi lúc chủ động tìm cô ấy cơ bản đều lập tức trả lời.

Cân nhắc giây lát, Tống Phi Điểu gửi cho đối phương một cái meme thắt cổ, sau đó gõ chữ: Nhược Ngư, mật khẩu weibo là gì? Tớ quên mất rồi. [Khóc][Khóc]

Đợi một lúc, bên phía Diêu Nhược Ngư vẫn im ắng không một động tĩnh, thậm chí còn không có cả thông báo đang gõ chữ, trái lại là tin nhắn như đòi mạng của Tony gửi đến trước: Chụp nhanh đi, anh bên này đang nhìn màn hình đây! Tony is watching you!

Tống Phi Điểu: …

Chuyện chụp ảnh tự sướng mấy mà, nói khó không khó mà nói dễ cũng chẳng dễ, ánh sáng góc độ đều phải tìm cho tốt, còn không thể để lộ là cố tình lựa chọn, phải nhanh gọn lẹ mới được. Bình thường Tống Phi Điểu không hay chụp ảnh tự sướng, nguyên nhân chủ yếu là lười, nhưng từng chụp họa báo tạp chí bao nhiêu rồi, cô hiểu rất rõ phải chụp góc nào vừa tiện lợi vừa không sai sót.

Tống Phi Điểu vốn định giơ điện thoại lên ấn chụp bừa một tấm cho xong nhiệm vụ, nhưng vấn đề khó tại chính chủ đề bức ảnh. Đâu thể chỉ chụp mỗi phần đầu, cần thể hiện cuộc sống vườn trường, phải chụp lọt cả bàn học mới được, tốt nhất có thể thêm ít sách, mà cảnh nền không thể lộn xộn quá.

Liên tục đổi vài góc chụp, Tống Phi Điểu hết sức cạn lời phát hiện, bất kể cô có xoay chuyển như thế nào thì Lộ Viêm Xuyên đang cúi đầu đọc sách đằng sau đều xuất hiện trong ống kính.

Cái này thật sự làm khó cô quá rồi! Mặc dù lúc này mọi người đều không chú ý đến cô, nhưng di chuyển nhiều hoặc thời gian dài khó tránh khỏi sẽ bị phát hiện, cô không muốn bị lan truyền lịch sử đen tối nói bản thân tự luyến đi học thích chụp ảnh.

Mà điều quan trọng nhất là không thể để Lộ Viêm Xuyên bàn sau nhận ra, cứ nghĩ đến chuyện bị anh nhìn thấy… không hiểu sao Tống Phi Điểu thấy hơi xấu hổ.

Thế nên cô lặng lẽ quay nửa vòng ghế, cánh tay duỗi ra đến không thể duỗi được nữa, lưng cũng vặn vẹo thành đường cong đáng sợ, sắp biến thành tay vượn đến nơi rốt cuộc mới để Lộ Viêm Xuyên không lọt vào khung hình.

Thật sự, cứ vặn vẹo như vậy Tống Phi Điểu sắp toát cả mồ hôi rồi, cô nghĩ thầm tuyệt đối không thể có ai chú ý đến đây, bằng không với động tác này hình tượng của cô sẽ sụp đổ tan tành mất!

Đang run rẩy chuẩn bị ấn nút tròn trên điện thoại, Lộ Viêm xuyên trong ống kính bất chợt ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua màn hình bốn mắt nhìn nhau cùng Tống Phi Điểu.

Tay Tống Phi Điểu khẽ run, điện thoại trực tiếp trượt xuống.

Lộ Viêm Xuyên nhanh tay nhanh mắt đỡ được, khóe mắt liếc thấy bức ảnh nhòe nhoẹt mờ tịt, khẽ nhướng mày cố tình trêu cô: “Chụp trộm tôi hả?”

Tâm trạng Tống Phi Điểu lúc này chỉ có thể dùng cả chục nghìn câu “đậu xanh rau má” để hình dung. Cô cố giữ bình tĩnh, hít thở sâu: “Không.”

Lộ Viêm Xuyên trả điện thoại lại cho cô: “Thế thì là muốn chụp ảnh chung? Cứ nói sớm có phải xong rồi không, sao phải lén lút như đi ăn trộm vậy.”

Hai tai Tống Phi Điểu đỏ ửng, cũng chẳng rõ là bực vì anh không biết xấu hổ hay ngượng vì mấy câu nói của anh.

Lộ Viêm Xuyên biết chừng mực, tay quay bút giọng điệu đổi thành nghiêm túc hỏi cô: “Cần chụp ảnh?”

“Ừ.” Tống Phi Điểu gật đầu qua loa: “Anh Quản lý bảo đăng weibo.”

Lộ Viêm Xuyên như nghĩ ra điều gì, tự dưng nói: “Cậu không lập weibo cá nhân, là có fanclub gì đó, tham gia rồi có thể nhận được phúc lợi dành cho fan phải không?”

Tống Phi Điểu nhất thời không đoán được rốt cuộc anh có ý gì, chần chừ đối diện với ánh mắt tìm tòi của anh. Cô ngẫm nghĩ, đang định mở miệng thì Lý Uân trên kia bất thình lình gọi cô: “Tống Phi Điểu!”

Tống Phi Điểu khôi phục tinh thần, đang định đứng dậy thì thấy Lý Uân vẫy tay nói: “Ngồi đi, ngồi đi, ngồi nói cũng được. Là như thế này, cả lớp không thống nhất được ý kiến, có em chuyên nghiệp, xem thử lớp mình chọn diễn vở kịch nào thì được hơn?”

Cả lớp đều đang nhìn chằm chằm cô, Tống Phi Điểu chậm chạp ngẩng đầu nhìn lên bảng, trên đó liệt kê tên vài tác phẩm kinh điển và trích đoạn.

“Diễn kịch ạ?”

“Đúng thế.” Lý Uân nói: “Chử Anh đề nghị diễn kịch cải biên văn học, lớp phó văn nghệ lại nghiêng về trích đoạn tác phẩm kinh điển nước ngoài.”

Tống Phi Điểu nghĩ một chút rồi nói: “Nền tảng văn hóa của kịch cải biên tương đối gần gũi, phân đoạn lớp trưởng chọn nhân vật mâu thuẫn quyết liệt, cảm xúc tương đối dễ khơi gợi đồng cảm, chắc hẳn hiệu quả sân khấu sẽ rất tốt.”

“Được, thế thì quyết định như vậy đi.” Lý Uân đập bàn, sau đó nhìn cô bằng ánh mắt hết sức bức thiết: “Tống Phi Điểu, thế nào, em có hứng thú tham gia diễn một đoạn không?”

“…” Tống Phi Điểu nghĩ mình đã trốn được, nào ngờ lại bị nhắc đến.

Lý Uân kiên trì không bỏ cuộc, còn hết sức lo lắng hỏi: “Các em làm ngôi sao có quy định không thể tùy tiện diễn xuất phải không?”

Tống Phi Điểu: “Không ạ.”

“Thế thì tốt rồi.” Lý Uân cười tươi như hoa nở, cứ như cô đã nhận lời.

“Không tốt lắm đâu.” Chử Anh cất giọng phản đối: “Không nên cố ép bạn Tống, từ khi nhập học đến giờ bạn ấy chưa từng tham gia hoạt động tập thể.” Trong lớp có không ít người gật đầu phụ họa.

Lý Uân nhất thời không vui: “Ôi, sao các em không hỏi bạn ấy xem! Người ta còn không từ chối, làm gì mà ai nấy đều chắc chắn vậy!” Thầy nói rồi nhìn về phía Tống Phi Điểu: “Em muốn tham gia không? Cứ nói thẳng không sao cả, thầy sẽ tôn trọng nguyện vọng của em.”

Lớp học trở nên im ắng, mọi người đều rất tò mò nhìn Tống Phi Điểu. Vốn tưởng cô chắc chắn sẽ từ chối kiểu hoạt động lãng phí thời gian như thế này, ai ngờ cô dừng một chút rồi phá lệ gật đầu đồng ý, còn cam đoan nói: “Em sẽ cố hết sức phối hợp với các bạn.”

Cả lớp ngạc nhiên trợn tròn mắt, chỉ có Lý Uân vui mừng nói một tràng dài được được được. Sau đó thầy lại thay đổi mục tiêu, lướt qua Tống Phi Điểu nói với người sau lưng cô: “Còn Lộ Viêm Xuyên! Rất đẹp trai, cùng lên sân khấu cho lớp nở mày nở mặt đi.”

“Em không tham gia.” Lộ Viêm Xuyên tuyệt tình từ chối, đập vỡ tan trái tim thủy tinh của thầy chủ nhiệm.

Tiết mục cho buổi lễ được quyết định như vậy, Chử Anh đã sớm in sẵn vài tập kịch bản trích đoạn, lắp bắp đưa cho Tống Phi Điểu.

Tống Phi Điểu cười hai mắt cong cong, đang định giơ tay ra nhận tập giấy, bất chợt sau lưng vang lên một tiếng “click”.

Cô quay đầu lại, ngay sau đó lại là một tiếng “click” nữa.

Tống Phi Điểu: “…”

Chử Anh: “…”

Lộ Viêm Xuyên thu điện thoại lại, nét mặt thản nhiên bắt đầu xem hai bức ảnh vừa chụp được.

“Cậu… Cậu làm gì vậy! Chụp chụp chụp… chụp trộm bạn Tống!” Chử Anh không ổn, chỉ vào Lộ Viêm Xuyên nét mặt kích động lên án! Chụp trộm mà không thèm tắt tiếng, kiểu người gì thế!

Lộ Viêm Xuyên phớt lờ cậu ta, giơ màn hình về phía Tống Phi Điểu: “Xem này, thế nào?”

Tống Phi Điểu nhận lấy, sững sờ.

Trong màn hình chỉ tập trung vào một mình cô, hơi ngiêng đầu về phía ống kính, đôi mắt cong cong mang theo nét cười chưa hết, đang giơ tay ra nhận tập giấy từ phía trên đưa tới. Phía sau là cảnh nền làm mờ, có bảng, có bàn, có cả lưng các bạn học, rất dễ nhận ra là trong lớp học.

Ánh sáng đầy đủ, kết cấu có hư có thật, rất tự nhiên, rất sống động, trình độ chụp ảnh quả thực rất xuất sắc.

Tống Phi Điểu đẩy Chử Anh đi rồi quay lại nói nhỏ với Lộ Viêm Xuyên: “Chụp đẹp thật đấy, cậu gửi cho tôi đi.”

Nói xong cô mới nhận ra không ổn, chưa có cách liên lạc thì gửi như thế nào? Chi bằng, add WeChat?

Giọng Lộ Viêm Xuyên đồng thời vang lên bên tai cô, nói một cách thấu đáo: “Cậu không tiện add WeChat phải không? Tôi lên weibo gửi ảnh vào tin nhắn tài khoản chính thức của các cậu…”

“Không cần phiền phức thế đâu.” Tống Phi Điểu nhanh chóng ngắt lời anh, nói: “Cho tôi quét mã.”

Lộ Viêm Xuyên tạm dừng: “Trước đó không chịu add cơ mà?”

Tống Phi Điểu lắc lư điện thoại: “Vậy không add nữa?”

“Add chứ.” Lộ Viêm Xuyên rủ mi mắt, nhưng khóe môi giương lên cao.

Nhưng ngay sau đó nụ cười của anh tắt lịm.

Lời mời kết bạn của Tống Phi Điểu được gửi tới rất nhanh, nickname là hai chữ, Đại Điểu.

Hết chương 16.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play