Tống Phi Điểu khôi phục tinh thần, gật đầu với Lộ Viêm Xuyên từ khoảng cách xa vài mét: “Trùng hợp ghê.”

Có lẽ tâm trạng không được thoải mái nên khi chào hỏi Tống Phi Điểu không để lộ cảm xúc trên mặt, cô cũng chẳng có hứng thú tìm hiểu xem vì sao lại gặp được Lộ Viêm Xuyên tại đây.

Thần tượng thiếu nữ một khi cởi bỏ lớp hóa trang, trông có vẻ rất tùy tiện. Trái lại Lộ Viêm Xuyên thấy cô thì nhướng mày, dường như rất quan tâm cớ sao Tống Phi Điểu một thân một mình lang thang ngoài đường như thế này.

Hiện tại đã qua giờ tan tầm cao điểm, xung quanh không có người, bến xe buýt rất vắng.

Cụ bà vừa rồi rốt cuộc đã tìm được xe mình cần bắt dưới sự giúp đỡ của Lộ Viêm Xuyên, lúc này đang ngồi trên hàng ghế inox, chuyên tâm đợi xe buýt đến bến, bóng dáng được ánh nắng chiều kéo dài trên bức tường đá rêu phong, trông vô cùng thanh bình yên ả.

Bất chợt Tống Phi Điểu không vội gọi xe quay về mà sải rộng bước chân đi đến bến xe buýt, cũng chẳng còn bệnh sạch sẽ nữa, cứ thế ngồi xuống đầu kia hàng ghế inox, hai tay chống cằm ngây người. Mặc dù bên cạnh có người quen biết nhưng cô không có ý định muốn mở miệng nói chuyện.

Lộ Viêm Xuyên nhìn sắc trời, lại nhìn Tống Phi Điểu không định di chuyển, thở dài một tiếng. Anh xách túi mèo vẫn luôn cầm trong tay, nhẹ nhàng đặt cạnh người cô.

Tống Phi Điểu đang ngây người rất nghiêm túc, bỗng nghe thấy bên tai vang lên vài tiếng kêu vừa mềm mại vừa nhỏ bé, gần như ngay tức khắc đã thu hút được sự chú ý của cô.

Mèo? Mèo ở đâu ra vậy?

Cô nhìn ngó xung quanh, ngay sau đó vô cùng ngạc nhiên “a” lên một tiếng, ngồi xổm xuống trước túi mèo với động tác có thể nói cực nhanh và mạnh.

Mèo Lộ Viêm Xuyên mang theo là mèo con màu xám mới đẻ được mấy tháng, đang kêu rất nhỏ, thi thoảng còn duỗi chân ra cào tới cào lui giữa không trung, thấy có người đến gần nó liền nhảy lên trước.

Tống Phi Điểu bắt đầu meo meo meo chơi với mèo con qua cái túi, âm thanh bắt chước tương đối giống, Lộ Viêm Xuyên thật sự cho rằng mình dùng một chú mèo con thành công thu hút một chú mèo con khác tới.

“Của cậu nuôi hả?” Chơi một hồi, Tống Phi Điểu cười tươi rói ngẩng đầu lên.

Bỗng dưng Lộ Viêm Xuyên nhớ đến một bình luận trên mạng nói rằng trên người Tống Phi Điểu có khí chất thư hương, khi không cười toàn thân toát ra tiên khí, một khi cười lên ngọt đến ngạt thở.

Anh rời tầm mắt, kéo khóa mở túi mèo: “Không phải, của ông ngoại tôi nuôi. Buổi sáng đưa đến bệnh viện thú ý, tôi tiện đường mang về.”

Tống Phi Điểu trông anh bế mèo con ra thì không đành lòng nhìn thẳng, chần chừ một chút mới hỏi: “Tôi bế thử được không?” Nói xong giang hai tay ra, giương mắt mong chờ nhìn anh… không, nhìn mèo.

Mèo con nhích tới nhích lui, cái đuôi đầy lông mềm mượt quét qua cánh tay Lộ Viêm Xuyên, mang theo cảm giác tê dại, ngứa ngáy vào tận trong tim.

Thấy mèo con vội vã nhảy thẳng vào lòng cô, Lộ Viêm Xuyên tặc lưỡi một tiếng, trong giọng nói ngập tràn nét cười: “Từ nhỏ cậu đã khiến mèo…” Nói được một nửa chợt im bặt.

“Hử?” Tống Phi Điểu không chú ý nghe: “Từ nhỏ gì cơ?”

“Ý tôi là… có phải con gái từ nhỏ đều thích mèo con cún con không.”

“Ai bảo thế, nếu cậu mang theo chó con tôi đã chẳng bỏ chạy từ lâu rồi.”

Lộ Viêm Xuyên như nghĩ đến cảnh tượng nào đó, bật cười.

Tống Phi Điểu chìm đắm với mèo con lông xù mềm mại, thỏa mãn thở một tiếng: “Bé con này tên gì vậy?”

Tên gì, Lộ Viêm Xuyên nào nhớ được nó tên gì, nhưng anh đã buột miệng thốt: “Meo Meo.”

“Meo Meo à.” Khả năng chấp nhận của Tống Phi Điểu với cái tên nghe là biết đặt rất tùy tiện còn rất cao, lặp lại: “Thật đáng yêu, phải không nào, Meo Meo?”

Đúng thế, thật đáng yêu.

Trời dần tối, gió đêm mang theo cảm giác mát mẻ chậm rãi thổi tới, Tống Phi Điểu sợ mèo con bị lạnh, ôm trong lòng chốc lát rồi cẩn thận thả về túi.

Có lẽ chơi với mèo đem đến trợ giúp về tinh thần và thể xác, chút bực dọc trong người Tống Phi Điểu đã sớm tan biến sạch sẽ, cô ngồi về ghế, chủ động hỏi thăm: “Nhà cậu ở gần đây à?”

Lộ Viêm Xuyên đứng không xa không gần bên cạnh cô, nghe vậy thì “ừ” một tiếng.

“Cậu từ đâu chuyển đến vậy?”

“Từ Mỹ về.”

“Mỹ á, một thời gian trước tôi mới từ đó về.”

Lộ Viêm Xuyên liếc nhìn cô một cái không rõ ý nghĩa, không nói gì.

Một lúc sau, anh hỏi: “Cậu ngồi đây không sao chứ? Liệu có bị chụp ảnh không?” Lời nói ám chỉ cậu nên về rồi đấy.

Tuy nhiên Tống Phi Điểu nói: “Không sao, nơi này không sợ bị chụp.”

Lộ Viêm Xuyên đưa mắt nhìn về phía cô: “Chạy từ nhà ra đây hả?”

“Sao cậu biết?” IQ của Tống Phi Điểu tụt về âm, kinh ngạc nhìn anh.

“… Quần áo đổi rồi.”

Đồng phục đổi thành áo hoodie trắng, trên cổ tay áo hai bên còn buộc hai cái nơ bướm, bên dưới mặc váy xếp ly vừa vặn đến đầu gối, áo khoác rộng rãi mặc trên người cô trông càng thêm mềm mại dễ thương, rất đáng yêu, như thú cưng vậy.

Tống Phi Điểu “à” một tiếng cười với anh, đôi mắt long lanh sáng ngời, môi đỏ mềm mại, quả thật rất xinh đẹp.

Hai người một đứng một ngồi, Lộ Viêm Xuyên nhìn Tống Phi Điểu giây lát, nhẹ nhàng gọi cô “này”.

Dường như anh không biết nên mở lời ra sao, đầu mày thoáng nhíu lại, mãi sau mới nói: “Cậu thật sự không nhớ tôi sao?”

Tống Phi Điểu ngẩn người.

Đèn đường vẫn chưa bật sáng, bốn bề xung quanh mờ tối, cô nhìn chằm chằm Lộ Viêm Xuyên, không hiểu sao có cảm giác nói không thành lời.

“Cậu…”

Trong đầu chợt có hình ảnh vụt lóe qua, bên tai bỗng vang lên tiếng sột soạt rất đột ngột, giống như âm thanh vải vóc ma sát, nhưng lại vô cùng kỳ quặc, không phải xuất hiện từ động tác bình thường mà kiểu cố tình tạo ra.

Hai người nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy có một người không biết xuất hiện ở đầu kia bến xe buýt từ bao giờ.

Rất trẻ, rõ ràng thời tiết chưa quá rét lạnh nhưng hắn mặc áo khoác dài, hai cánh tay đan chéo giữ chặt hai bên góc áo, điều đáng sợ hơn là hai chân hắn trần trụi, còn không ngừng cọ xát vào nhau.

Thấy mục tiêu nhìn về phía mình, gã đàn ông nở nụ cười dung tục bỉ ổi, sau đó bất thình lình mở rộng hai vạt áo khoác ra, để lộ hoàn toàn phía dưới không hề báo trước.

“Đệch.” Lộ Viêm Xuyên phản ứng cực nhanh, ngay khi tên kia tung vạt áo ra anh đã che kín mắt Tống Phi Điểu.

Gã đàn ông cười khà khà, lắc lư cơ thể tiến lại gần, tay còn với xuống dưới liên tục nắm vuốt.

Lộ Viêm Xuyên khoogn nhịn được chửi thề một câu, che mắt Tống Phi Điểu càn kín kẽ hơn.

Cụ bà đợi xe buýt cạnh đó vẫn chưa đi, thấy tên biến thái đi đến trước mặt mình, nét mặt bình thản bĩu môi: “Chậc, có ai chưa nhìn thấy.”

Lộ Viêm Xuyên: “…”

Gã đàn ông cười vang một trận, lại lần nữa nhìn về phía Tống Phi Điểu. Ban đầu có Lộ Viêm Xuyên chắn trước mặt khiến hắn không dám đi tới, nhưng hiện tại hắn không đạt được thỏa mãn, tiếp tục ưỡn thẳng cơ thể cất bước về phía cô.

Lộ Viêm Xuyên không đợi hắn tới gần đã nhấc chân đạp cho hắn một cái.

Gã đàn ông bị đạp ngã xuống nền đất đang định lồm cồm bò dậy liền thấy Lộ Viêm Xuyên chỉ vào hắn từ trên cao xuống: “Hoặc tôi đánh anh một trận ngay bây giờ hoặc tôi báo cảnh sát rồi đánh anh một trận.”

Nói xong anh quát to một tiếng: “Cút!”

Tống Phi Điểu rùng mình một cái, sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn vang lên từ từ chạy ra xa.

“Ôi trời hù chết tôi, chàng trai, cậu rõ thật là.”

Cụ bà không bị tên biến thái dọa mà trái lại bị Lộ Viêm Xuyên dọa cho hết hồn, vỗ ngực đứng dậy, run rẩy leo lên chuyến xe buýt 27 mà mãi mới đợi được.

Bến xe buýt lại lần nữa trở nên yên tĩnh, mãi đến khi Tống Phi Điểu hắng giọng mấy tiếng, Lộ Viêm Xuyên mới chậm chạp buông tay ra.

Tống Phi Điểu bị bịt kín mặt đến đỏ bừng cả lên, Lộ Viêm Xuyên không chỉ dùng sức rất mạnh, mà lòng bàn tay còn rất lớn, vừa rồi làm cô bí hơi gần chết. Cô hít thở thật sâu vài lần mới bình tĩnh lại được, chỉnh lại tóc tai lộn xộn, dùng mu bàn tay lau môi, sau đó trợn mắt nhìn Lộ Viêm Xuyên.

Lộ Viêm Xuyên như nhận ra điều gì đó, cũng hơi xấu hổ: “Xin lỗi nhé, mặt cậu nhỏ quá, tôi cũng không ngờ một tay có thể che kín hết mặt.”

Chuyện vừa rồi xảy ra quá đột ngột, khi anh duỗi tay ra che kín mắt Tống Phi Điểu, lòng bàn tay vuốt đến tận môi cô.

Quả thực rất mềm, như miếng thạch lạch vậy, trước đây không cảm thấy được, lúc này cảm xúc non mềm kích thích thần kinh như được phóng đại vô số lần, lòng bàn tay Lộ Viêm Xuyên như cũng tê dại theo, không dùng được một chút sức nào.

Tống Phi Điểu trợn mắt nhìn anh chốc lát, phì cười một tiếng: “Cảm ơn nhé.”

Lộ Viêm Xuyên nhíu mày: “Tính cả lần trước, rốt cuộc cậu định nói hai chữ này với tôi bao nhiêu lần?”

“Ồ, vậy được rồi, không nói nữa.” Tống Phi Điểu vẫn cong cong môi.

Lộ Viêm Xuyên nhìn đồng hồ: “Muộn lắm rồi, có ai đến đón cậu không?”

“Sẽ có người đến đón tôi.” Tống Phi Điểu tạm dừng: “Xin lỗi đã làm chậm trễ thời gian của cậu, cậu mau về nhà đi.”

Lộ Viêm Xuyên coi như không nghe thấy: “Tôi đợi cùng cậu.”

*

Khi Giang Tự lái xe đến, từ xa đã thấy Tống Phi Điểu và một chàng trai ở cùng nhau. Cô ngồi xổm dưới đất, chàng trai kia hơi khom lưng, hai người đang cùng xem thứ gì đó, kề bên nhau rất gần.

Giang Tự bóp còi mà Tống Phi Điểu còn không nghe thấy, cuối cùng chàng trai kia nhắc cô mới quay đầu lại gọi: “Sư huynh.”

“Nhanh lên xe, bến xe buýt không tiện dừng xe.”

Giang Tự vừa nói vừa nhìn Lộ Viêm Xuyên, hai người mặt đối mặt, khẽ gật đầu chào nhau.

Tống Phi Điểu đứng dậy, cười nói với Lộ Viêm Xuyên: “Tôi về đây, mai gặp lại.”

“Ừ.”

Tống Phi Điểu chạy bước nhỏ đến phía ghế lái phụ, vừa mở cửa ra đã nghe thấy Lộ Viêm Xuyên lại gọi tên cô: “Tống Phi Điểu.”

“Ơi?” Tống Phi Điểu ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy giữa trời bay đến một cái hộp nhỏ, cô nhanh chóng giơ tay ra đỡ.

Lộ Viêm Xuyên hất cằm với cô, hai mắt dạt dào ý cười: “Bụng cậu kêu to đến mức tôi đều nghe thấy rồi.”



Bóng dáng trong gương chiếu hậu càng ngày càng mờ nhạt, Giang Tự thu tầm mắt về, hỏi: “Ai vậy?”

“Bạn cùng lớp.” Tống Phi Điểu đang loạt xoạt mở thứ Lộ Viêm Xuyên ném cho cô, vui mừng: “Là bánh su kem này, sao trong túi cậu ấy cái gì cũng có hết vậy, Doraemon hay sao.”

Giang Tự xoay vô lăng, nhắc nhở cô: “Sắp tám giờ rồi, ăn vào sẽ béo đấy, cô mà biết được lại mắng em.”

Tống Phi Điểu cắn một miếng nói không rõ ràng: “Có sao đâu, sư huynh không nói chẳng ai biết cả.”

“Em thích ăn mấy thứ quà vặt này từ bao giờ vậy?”

“Lúc nào em cũng thích mà, ngày trước chẳng phải sư huynh gọi em là chuột con suốt đó thôi?”

Giang Tự vui vẻ: “Anh gọi em là chuột con bao giờ? Có con chuột nào đáng yêu như em không?”

“Rõ ràng là có, chuột con Tiểu Điểu, chuột con Tiểu Điểu…” Tống Phi Điểu nói rồi đột nhiên dừng lại.

Không đúng, thật sự không phải Giang Tự. Giang Tự chưa bao giờ gọi cô là Tiểu Điểu.

Vậy người trong ký ức gọi cô như vậy là ai nhỉ?

Hết chương 15.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play