Ba giờ chiều, nhiệt độ cao tới hơn bốn mươi độ. Tống Phi Điểu chạy băng băng hết bốn trăm mét trên cát vàng lần thứ sáu, rốt cuộc cũng không chịu đựng được nữa, hai chân bắt đầu run rẩy.
Cảm giác sắp ngã nhào tới nơi thì đột nhiên có một cánh tay từ bên cạnh vươn tới đỡ lấy cô, Tống Phi Điểu bình tĩnh nói nhỏ: “Cảm ơn.”
Tiêu hao sức lực quá nhiều nên nét mặt Diêu Nhược Ngư cũng không tốt cho lắm, lồng ngực phập phồng lên xuống dữ dội, tóc mái bay bay bị mồ hôi thấm ướt nhẹp dính vào trán không còn xõa tung mềm mại được nữa.
Nghe thấy câu cảm ơn yếu ớt đến mức đã thành giọng gió của Tống Phi Điểu, Diêu Nhược Ngư đưa mắt liếc nhìn cô, khóe môi nhếch lên mà cuối cùng không thốt ra tiếng, nhưng Tống Phi Điểu cảm giác hai chữ đó hẳn là “rác rưởi”.
Tống Phi Điểu đang định bảo cô ấy cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu đâu, chợt nghe thấy trước mặt có người hắng giọng nói: “Hai cô sao thế hả? Chạy đi chứ!”
Thấy hai người tự động dừng lại, Đạo diễn ngồi trước màn hình giám sát lập tức nổi cơn tam bành: “Một đoạn video vẻn vẹn 30 giây ngắn ngủi, 30 giây! Cái cảnh chạy này phải quay đến mấy lần rồi? Hai cô mười sáu tuổi hay sáu mươi tuổi hả! Có muốn tan làm nữa không, làm lại!”
Bốn bề xung quanh lặng ngắt như tờ.
Ánh nắng chói chang ập xuống đầu, hơi nóng cuồn cuộn xen lẫn tia cực tím mãnh liệt cùng phả vào người, thiêu đốt cho cả thể xác lẫn tinh thần đều sức cùng lực kiệt.
Diêu Nhược Ngư có đôi phần khó chịu, mím đôi môi khô nẻ: “Tôi thấy tình trạng không được ổn lắm, nghỉ ngơi một lát được không ạ?”
Đạo diễn còn chưa kịp tỏ thái độ đã bị người nào đó to tiếng cướp mất lời: “Không được, gắng lên!”
Đạo diễn tối sầm mặt mày, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh đang ra lệnh thay cho mình, nghe đối phương lên tiếng xoa dịu: “Phi Điểu, Nhược Ngư, hai đứa kiên trì thêm chút nữa, tan làm xong tối nay chúng ta về Los Angeles ăn đại tiệc~”
Đạo diễn nghe xong đưa mắt liếc nhìn vẻ khó tả xiết, nét mặt cứ như đang nhìn Quản đốc lòng dạ độc ác chèn ép công nhân. Các nhân viên khác không biết chứ ông thì nắm rõ như lòng bàn tay.
Tống Phi Điểu và Diêu Nhược Ngư kết thúc lịch trình trong nước một cái lập tức ngồi máy bay suốt hơn mười tiếng đồng hồ để đến California.
Tạm không nói đến chuyện thích nghi chênh lệch múi giờ, hai người còn chưa kịp nghỉ ngơi cho tỉnh táo đã gấp rút bị nhét vào ô tô, ngồi xe tròng trành đi thêm hơn ba tiếng đồng hồ nữa, bị đưa đến sa mạc này, dựa theo yêu cầu của nhãn hàng, lấy “núi Cứu Rỗi”(1) làm bối cảnh để chụp ảnh và quay video quảng cáo nhắm vào thị trường Trung Quốc cho mùa mới.
Trước khi quay video quảng cáo, hai người đã chụp vài bộ ảnh họa báo một cách xuất sắc và thuận lợi, lúc này sức lực cạn kiệt cần nghỉ ngơi một lúc là quá mức bình thường, bị cảm nắng mới không hay ho. Thật ra ông rất hài lòng với sự thể hiện của hai người, suy cho cùng là do lịch trình sắp xếp không hợp lý, nhưng nhìn thái độ của Quản lý thì hoàn toàn không hề lo lắng.
Ông thấy rất lạ, nhóm nhạc thiếu nữ siêu nổi tiếng mới thành lập nửa năm đã bật lên hàng đầu nhìn có vẻ không được đãi ngộ tốt thì phải.
Đinh Triết bên cạnh gào thét xong xuôi nhận ra ánh mắt người xung quanh nhìn mình đầy kỳ quái, vội vàng cười haha: “Ôi trời, đâu phải tôi không muốn cho hai bảo bối nhà tôi nghỉ ngơi, quan trọng là lịch trình trong dịp hè của Feeyu đã sắp xếp dày đặc, không thể trì hoãn bỏ lỡ thời gian được, tôi chỉ muốn để hai người một mạch hoàn thành công việc nhân lúc dồi dào sức sống rồi mới nghỉ ngơi thôi mà…”
Đinh Triết vừa giải thích vừa âm thầm khinh bỉ trong lòng, Tống Phi Điểu là cô công chúa được Thiên Hoàng nâng niu cưng chiều lên tận trời, ai mà dám áp bức bóc lột cô chứ! Nhưng hiện giờ Quản lý của cô không ở đây, cô có bản lĩnh thế nào cũng phải nghe lời thôi, không phải ư?
“Anh Triết…” Diêu Nhược Ngư còn muốn nói tiếp thì bất thình lình bị kéo cánh tay lôi về sau.
Tống Phi Điểu chầm chậm ngẩng đầu, liền theo đó trong ống kính đang nhắm thẳng vào cô hiện lên khuôn mặt quay gần phóng to.
Đây là khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, chỉ to bằng lòng bàn tay, sống mũi cao thẳng, cặp môi đầy đặn, đặc biệt là đôi mắt đen láy vừa tròn vừa sáng, trong veo như hạt sương ban mai ngày xuân.
Mái tóc của cô buộc đuôi ngựa thật cao, chỗ mép tóc trước trán để lộ ra một nhúm “chóp ba góc”(2) mềm mại như nhung, không quá rõ rệt nhưng tăng thêm vẻ đẹp mĩ nhân cổ trang rất khó dùng lời miêu tả, như ngọc như tuyết, lại kèm theo vẻ sinh động ngọt ngào mà chỉ thiếu nữ mới có.
Vừa rồi ngẩng đầu lên trông như cảnh quay chậm, cô ở ngay trước mắt với khoảng cách không thể gần hơn được nữa nhưng chẳng hiểu sao đem đến cho người khác cảm giác lạnh nhạt.
Sức tấn công như vậy làm cho Đạo diễn nỏng nảy không yên trở nên bình tĩnh một cách kỳ quái. Ông tức khắc vung tay ra hiệu cho máy quay vào vị trí, một lúc sau gật đầu nói: “Chụp xong rồi! Biểu cảm khá tốt. Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một lát đi.”
Đinh Triết sững người, sao có thể khá tốt được chứ? Vừa rồi có phải Tống Phi Điểu… trợn mắt lườm anh ta không?
“Đạo diễn…” Anh ta nhíu mày.
“Sao hả, không cho cả thời gian trang điểm bù hay sao?”
Nói là trang điểm bù nhưng Tống Phi Điểu vừa ra khỏi trường quay đã ngã phịch xuống ghế dựa, cặp chân thon dài mượt mà duỗi thẳng tắp, tay che mắt nằm bất động, dường như chỉ một phút sau đã ngủ say.
Thợ trang điểm đi theo cô cầm cọ trang điểm đơ người hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng đi vòng đến bên cạnh Diêu Nhược Ngư trang điểm cho cô ấy trước.
“Ôi, phấn bị mồ hôi làm trôi hết rồi! Cũng may da em đẹp, điều chỉnh ánh sáng, lọt vào ống kính cũng không nhận ra tì vết.”
Diêu Nhược Ngư mỉm cười không nói, nhắm mắt để mặc thợ trang điểm thao tác trên mặt mình.
Chung quy tuổi trẻ chính là vốn liếng, thợ trang điểm chỉ dặm thêm cho cô ấy một lớp phấn mỏng là xong, thời tiết nóng bức không tiện trang điểm đậm, một khi trôi phấn sẽ dễ dàng lộ rõ dính nhớp.
Sửa sang xong cho một người, chị nhìn sang người còn lại cạnh đó, hơi chần chừ bàn với Diêu Nhược Ngư: “Em có tiện gọi cô ấy không? Chị thấy cô ấy ngủ say lắm.”
Diêu Nhược Ngư ngậm ống hút uống nước: “Không sao đâu chị, cứ để cô ấy nằm chết tiếp đi.”
“Nhưng chị phải trang điểm…”
“Tiên nữ chỉ cần tô thêm son là được.”
Thợ trang điểm chưa gặp phải tình huống như thế này bao giờ, vẻ mặt mờ mịt nhìn sang Quản lý cạnh đó, Đinh Triết khẽ nhún vai xòe tay, bộ dạng tôi cũng hết cách.
Mười lăm phút sau, Đạo diễn vẫy tay ra hiệu bắt đầu với hai người, giờ Diêu Nhược Ngư mới đi đá Tống Phi Điểu: “Ê, tỉnh lại đi.”
Tống Phi Điểu khẽ “ừ” một tiếng rồi nhanh chóng đứng dậy, nhìn tình trạng trông chẳng có chút mệt mỏi nào.
“Ấy, đợi đã!” Thấy cô cất bước định đi, thợ trang điểm đợi bên cạnh hấp tấp kéo cô lại nhìn tỉ mỉ một lượt từ trên xuống dưới. Được rồi, trời xanh thiên vị, quả nhiên chỉ cần tô son tăng thêm khí sắc là ổn.
Kế tiếp quay phim rất suôn sẻ, mọi người tìm được tiết tấu, rốt cuộc có thể kết thúc công việc ngay khi mặt trời lặn.
Đạo diễn vui tươi hớn hở, dường như không ngờ trong một ngày đã hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ quay chụp, hết sức tiết kiệm chi phí, khen ngợi hai người đến mức hoa nở tưng bừng.
Diêu Nhược Ngư thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có lòng dạ thảnh thơi nhìn ngắm quang cảnh xung quanh.
Núi Cứu Rỗi là điểm du lịch hấp dẫn hàng đầu hiện nay, mặt ngoài sườn núi tô vẽ đủ mọi màu sắc, hiện ra cảm giác thần thánh lộng lẫy dưới ánh mặt trời màu vàng chói mắt.
Diêu Nhược Ngư móc điện thoại ra muốn kéo Tống Phi Điểu cùng chụp ảnh, quay một vòng không thấy người đâu, thay vào đó thấy Đinh Triết chạy bước nhỏ tới: “Nhược Ngư, mệt mỏi cả ngày rồi, mau vào trong xe nghỉ đi, đường về khách sạn phải mất hơn hai tiếng cơ.”
Diêu Nhược Ngư gật đầu, đi theo anh ta quay về xe chuyên dụng, vừa kéo cửa đã cạn lời.
Trong không khí mát lạnh sảng khoái đã đời, Tống Phi Điểu hạ ghế xuống, trên cổ lồng cái gối kê cổ, trên mặt đeo bịt mắt, trên người đắp tấm chăn mỏng, bộ dạng bất tỉnh nhân sự từ bao giờ.
Được lắm, đúng là Tống Phi Điểu.
Lại nhìn về ghế của mình, trên đó cũng đặt những đồ tương tự, cùng kiểu không cùng màu. Từ sau khi hai người trở thành bạn cùng nhóm, Tống Phi Điểu mua đồ luôn mua một kiểu hai phần.
Diêu Nhược Ngư chẳng khách sáo, thư giãn thoải mái nằm xuống ghế bên cạnh, vốn chỉ định chợp mắt giây lát, ai biết được cũng ngủ theo luôn.
Đến khi mở mắt ra, trời đã tối hẳn, khung cảnh bên ngoài lấp lánh sắc màu vùn vụt trôi qua, dễ thấy xe đã chạy vào nội thành.
Tống Phi Điểu không biết đã dậy từ bao giờ, Diêu Nhược Ngư lơ mơ nghe thấy cô hỏi khẽ: “Anh Triệt, lịch trình ngày mai là gì vậy?”
“Ngày mai không có lịch trình quay chụp, hai đứa cứ ở khách sạn nghỉ ngơi.”
Diêu Nhược Ngư âm thầm vui mừng, đang nghĩ xem ngày mai nên đi đâu dạo chơi, chợt nghe Tống Phi Điểu “ồ” một tiếng nói tiếp: “Nếu ngày mai đã không có lịch trình thì tại sao phải sắp xếp lịch trình hôm nay gấp như vậy?”
Diêu Nhược Ngư nghe cô hỏi như vậy mới thấy lạ. Về lý mà nói rõ ràng sân bay gần nội thành hơn, cho dù phải tranh thủ quay chụp gấp gáp cũng chưa đến mức cuống cuồng cả buổi, bình thường đều về khách sạn tạm nghỉ trước, sang hôm sau mới đến sa mạc. Bây giờ nghĩ ngược lại, có vẻ như đặc biệt để trống cả ngày mai.
Đinh Triết vẫn cười nói: “Khổ trước sướng sau mà.”
Tống Phi Điểu gật đầu, dựa vào lưng ghế, bỗng nhiên chỉ vào một khách sạn đèn đóm sáng trưng cách không xa lắm chỗ đèn giao thông đằng trước rồi nói: “Em mệt rồi, không muốn ngồi xe nữa, em thấy khách sạn trước mắt được lắm, chúng ta nghỉ lại đó đi.”
Đinh Triết đông cứng mặt, vội vàng nói: “Anh đặt phòng khách sạn tốt hơn cho hai đứa rồi, rẽ vào ngã tư phía trước, đi khoảng mười phút nữa là tới nơi.”
Tống Phi Điểu ấn bật điện thoại, mở bản đồ lên: “Đấy là khách sạn Peninsula(3). Một đêm mất gần ba mươi ngàn nhân dân tệ, ban ngày tính tiền theo giờ. Anh Triệt, anh cho bọn em nghỉ lại khách sạn năm sao cao cấp như vậy, có thể nói rất dư tiền.”
Đinh Triết đơ người, bỗng phát hiện ra Tống Phi Điểu nói “anh” rất dư tiền chứ không phải “công ty” rất dư tiền. Anh, không phải công ty.
Chủ ngữ khác biệt khiến anh ta giật nảy mình run rẩy từ đầu xuống chân, giờ mới bất giác nhận ra cô gái mới mười sáu tuổi trước mặt đây không phải Diêu Nhược Ngư, Tống Phi Điểu ra mắt là ngôi sao nhí, thời gian cô lăn lộn trong làng giải trí còn lâu hơn cả anh ta.
Đinh Triết nín thinh, mãi sau mới nói thật: “Thực ra ngày mai tại Khách sạn Peninsula có bữa tiệc, bên tổ chức rất thích nhóm các em nên mời em và Nhược Ngư tham gia… Thực ra chỉ cần lên sân khấu hát bừa mấy bài, tiếp khách, giả bộ lượn quanh chào hỏi chút thôi.”
Diêu Nhược Ngư bất thình lình có phản ứng, lần này không đợi Tống Phi Điểu lên tiếng cô ấy đã cởi bịt mắt xuống ném sang một bên, giọng nói đột ngột cao vút: “Tiếp khách? Hát hò giúp vui? Anh coi bọn em là cái gì hả? Gái bán thân hay sao?!”
Tống Phi Điểu: “…”
Đinh Triết nghe vậy cũng nổi giận: “Bán cái gì mà bán, chú ý lời nói của em! Đây là công ty sắp xếp thế, em có gì bất mãn?”
Vừa nói anh ta vừa vô thức đưa mắt nhìn Tống Phi Điểu, liền sau đó dịu giọng: “Vả lại quen biết những người đó thêm nhiều lối đi thì có gì không tốt, cơ hội kiểu này không nhiều, anh cũng chỉ muốn tốt cho em thôi!”
Đinh Triết vừa đấm vừa xoa, nhưng Diêu Nhược Ngư chán ghét vô cùng. Lòng tự trọng của cô ấy rất mạnh, xưa nay tính cách vừa tiến bộ vừa nhạy cảm, đúng lúc đó xe dừng trước cổng khách sạn, Diêu Nhược Ngư nhảy xuống xe bỏ chạy, giọng truyền lại từ đằng xa: “Em không cần! Em không biết công ty lại định vị(4) em như vậy đâu!”
Đinh Triết vừa sốt ruột vừa bực mình, mà chẳng thể bỏ Tống Phi Điểu đó không quan tâm, bèn vội vàng sai trợ lý ngồi trên chiếc xe đi theo phía sau: “Mau đuổi theo đưa người về đây cho tôi! Rõ thật là không biết điều, giở thói ngôi sao với tôi cơ đấy!”
Trợ lý co cẳng đuổi theo, Đinh Triết còn chưa kịp thở phào đã nghe giọng Tống Phi Điểu vang lên bên tai: “Anh Triệt, anh nhận lịch trình riêng vui quá nhỉ, anh nghĩ bọn em là máy rút tiền tự động của anh?”
Thật ra những chuyện thế này chẳng hiếm. Nhất là với những nghệ sĩ tuổi tác danh tiếng không cao, thường xuyên bị Quản lý khống chế thời gian và công việc, dùng danh nghĩa công ty để sắp xếp lịch trình riêng, từ đó tranh thủ giành chút lợi ích cá nhân.
Hiển nhiên Đinh Triết làm chuyện này chưa thông thạo. Biết rõ không giấu được cô, giọng anh ta dịu xuống: “Anh đã nhận lời người ta rồi, ngày mai tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện. Phi Điểu, lần này là anh hồ đồ, là anh thấy tiền sáng mắt, xin em hãy giúp anh, giúp anh khuyên Nhược Ngư quay lại!”
Mặc dù cùng chung một nhóm nhưng anh ta là Quản lý của Diêu Nhược Ngư, không phải Quản lý của Tống Phi Điểu, mới đầu chẳng trông mong Tống Phi Điểu sẽ nghe theo sự sắp xếp của anh ta, nào ngờ người mà anh ta khống chế trong tay mới là người bỏ chạy trước!
Tống Phi Điểu: “Anh hiểu rõ tính cách Nhược Ngư hơn em.”
Đinh Triết toát cả mồ hôi, vẫn miễn cưỡng gượng cười: “Vậy em muốn làm thế nào? Gây mâu thuẫn tại đây không hay lắm đâu, đừng quên hộ chiếu của hai đứa vẫn do anh cầm đấy.” Rốt cuộc đã bắt đầu uy hiếp rồi.
Tuy nhiên Tống Phi Điểu cong môi, mặt mày lộ rõ vẻ giảo hoạt trong bóng đêm: “Tiền là thứ tốt.”
“Hả?” Đinh Triết nhất thời mù mờ, cảm giác có khả năng nghe nhầm rồi.
Tống Phi Điểu nhìn anh ta: “Anh lấy bao nhiêu?”
Mãi sau đầu óc Đinh Triết mới hoạt động được, trợn mắt không dám tin nhìn cô hồi lâu, lâu đến mức Tống Phi Điểu cho rằng anh ta hóa đá mất rồi mới nghe thấy anh ta run rẩy nói: “Được rồi, chia cho em một nửa.”
Tống Phi Điểu mặt mũi lạnh tanh.jpg
“… Anh bốn em sáu!”
Tống Phi Điểu không nói tiếng nào đã lục danh bạ điện thoại: “Anh Triệt, anh nghĩ kỹ đi rồi hãy nói. Anh nghĩ giữa tiền kiếm thêm và tiền lương cố định thì cái nào quan trọng hơn? Em gọi cuộc điện thoại này rồi công việc của anh còn giữ được không đây?”
Lần này Đinh Triết hoàn toàn im lặng, rất lâu sau mới mở miệng: “Được! Phí dịch vụ, phí khóa miệng, chia cho em chín phần, em nhất định không được tiết lộ ra ngoài!” Lời kia quả thật như rít ra từ kẽ răng.
Một tiếng “bốp” vang lên, Tống Phi Điểu cởi dây an toàn, mở cửa xuống xe.
“Em…” Đinh Triết đề phòng nhìn cô, thế này là sao, nhận lời… hay không nhận lời?
Nhưng rồi thấy Tống Phi Điểu vịn cửa xe hơi khom lưng, cười hết sức vô hại: “Chỉ một lần này, không có lần sau.”
Hết chương 01.
Chú thích:
(1) Núi Cứu Rỗi (tên tiếng Anh là Salvation Mountain) là ngọn núi nhiều màu sắc nằm gần Niland, California. Trên thực tế, công trình là một đền thờ tôn giáo. Ngọn núi được trang trí với nhiều hình tượng sống động cùng các tác phẩm nghệ thuật làm bằng lốp xe cũ, khung cửa sổ hay tận dụng rác thải tái chế.
(2) Chóp ba góc là chỗ tóc chính giữa mép tóc trước trán hơi nhô lên một chút thành một chóp nhọn, thường thấy ở các nhân vật trong phim cổ trang khi bới tóc ngược về sau. Ví dụ Cô Cô Lý Nhược Đồng trong Thần Điêu Đại Hiệp /mình search gg ra thế =))/
(3) Chuỗi Khách sạn Peninsula (hay Khách sạn Bán Đảo) nằm trong Top 10 chuỗi khách sạn sang trọng bậc nhất thế giới. Peninsula có hàm ý là sự lãng mạn, quyến rũ và phong cách. Với hàm ý độc đáo đó, chuỗi khách sạn Peninsula tọa lạc tại những thành phố thú vị nhất thế giới được ca ngợi là những khánh sạn có cơ sở vật chất tuyệt vời, kết hợp cùng những dịch vụ đẳng cấp theo tiêu chuẩn thế giới và hơn thế nữa là sự độc đáo của các giá trị truyền thống, những di sản, sự sáng tạo và nét hào nhoáng.
(4) Định vị (positioning) là một thuật ngữ trong kinh doanh, có định vị sản phẩm, định vị thương hiệu. Ở đây hiểu là định vị hình tượng cho nghệ sĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT