Chủ nhật cuối cùng trước khi khai giảng, Tống Phi Điểu và Diêu Nhược Ngư được gọi về công ty họp, nói là phải tiến hành bàn bạc kế hoạch phát triển và lịch trình cuối năm cho hai người.
Cuộc họp buồn chán kéo dài cả một buổi sáng, trong lúc đó Tống Phi Điểu thất thần vô số lần, nhận được ánh mắt sắc như lưỡi dao của Tony lần thứ n, cuối cùng cũng kết thúc trong một ý kiến chẳng có mấy tính xây dựng.
Một đám người lục tục kéo nhau ra khỏi phòng họp, Tony vừa thu dọn tài liệu vừa châm chọc cô: “Em có thể để tâm đến sự nghiệp của mình được không.”
Cũng chẳng trách được “Hoàng đế chưa gấp thái giám đã vội”, quả thực có chút rối rắm vì tình hình hiện nay.
Single đầu tiên “Cẩm điểu phi ngư” của Feeyu nhận được phản ứng rất tốt, trong khoảng thời gian chuẩn bị cho single thứ hai, công ty nhận cho Diêu Nhược Ngư một chương trình tạp kỹ dài mười hai tập và hai quảng cáo, nếu không có vấn đề xảy ra thì trong thời gian tới sẽ ký hợp đồng; còn Tống Phi Điểu so ra thoải mái hơn cô ấy một chút, tạm thời chỉ đang chụp một bộ sách ảnh, đến nay đã chụp được gần nửa năm, với tốc độ này phỏng chừng phải chụp đến một năm.
Tống Phi Điểu không nói chuyện, cô vừa đứng dậy thì một vị Phó tổng đi đằng trước bất thình lình quay đầu lại: “Tống Phi Điểu, em ở lại, lát nữa Cảnh Tổng tìm em nói chuyện riêng.”
Diêu Nhược Ngư đang nghiên cứu hợp đồng ngẩng đầu nhìn Tống Phi Điểu đầy hoài nghi, sau đó bị Tony thay đổi sự chú ý: “Nhược Ngư, họp đồng có chỗ nào thắc mắc không? Hay có điều khoản nào muốn thêm không? Đi nào, anh đưa em đến phòng pháp chế, cứ đề nghị thoải mái.”
Diêu Nhược Ngư được yêu thương mà kinh ngạc đi theo anh ấy.
Chẳng mấy chốc trong phòng họp chỉ còn lại một mình Tống Phi Điểu, cô ngồi chốc lát, vì quá nhàm chán nên dứt khoát lấy điện thoại ra lướt weibo.
Tống Phi Điểu ấn vào hot search, quả nhiên thấy #Tìm kiếm tài năng âm nhạc# đứng ở top 3 chủ đề thảo luận. Cô chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn gõ hai chữ Giang Tự vào khung tìm kiếm.
Có lẽ trong phòng họp sóng wifi yếu, Tống Phi Điểu mới đọc được hai bài viết, khóe mắt liếc thấy có người đẩy cửa bước vào, cô lật úp điện thoại xuống mặt bàn rồi quay đầu lại, sau đó chợt đơ người.
Cảnh Trì vẫn mặc âu phục phẳng phiu, khuôn mặt đẹp trai khiến người đời phẫn nộ, tuy nhiên điều đáng ngạc nhiên là trên sống mũi thẳng tắp của anh lại có một cặp kính gọng mỏng màu vàng.
Đây là cận thị? Hay đeo kính không độ cho vui? Nói thật lòng Tống Phi Điểu chưa từng thấy Cảnh Trì đeo kính bao giờ, quả thực… bại hoại đầy văn hóa.
Cô nhìn một lúc mới nhớ ra phải chào hỏi: “Cảnh Tổng.”
Cảnh Trì cầm hộp sữa đặt xuống trước mặt Tống Phi Điểu, ngồi phía đối diện cô: “Dạo này không tập trung tinh thần phải không?”
Tống Phi Điểu bị tư thế vừa đến đã muốn tâm sự của đối phương làm cho nhất thời lặng thinh.
“Chọn cho em bao nhiêu kịch bản mà em không thích một bộ nào sao?” Cảnh Trì đổi câu hỏi khác.
“Không phải không thích.” Tống Phi Điểu bày tỏ: “Kịch bản đều rất hay, đầu tư lớn, diễn viên giỏi, lại còn phát sóng trên đài truyền hình vệ tinh, là em tự cảm thấy áp lực lớn, sợ không cáng đáng nổi.”
“Được rồi.” Cảnh Trì ngắt lời cô: “Nói thật đi.”
“… Kịch bản đưa cho em bất kể về tạo hình hay nhân vật đều quá mức tương tự, hơn nữa tình tiết kéo dài lê thê.”
Tống Phi Điểu giải thích coi như khéo léo, thật ra chỉ là tình tiết rườm rà chậm chạp. Phim cổ trang hiện nay đều có ít nhất 70 tập trở lên, thời gian quay phim kéo dài hơn nửa năm, kịch bản có tới vài quyển, còn dày hơn cả bộ đề thi đại học bán trong các hiệu sách.
“Phân cảnh nhiều tức là mức độ công khai lớn, đây là chuyện bao nhiêu người cầu mà không được, sao đến chỗ em lại biến thành gánh nặng?” Cảnh Trì nâng mắt lên nhìn, mặt kính phản chiếu khiến ánh mắt lành lạnh, dáng dấp hết sức cổ quái: “Lý do!”
Tống Phi Điểu không muốn nói nhiều, đặc biệt chuyện lần trước đã khiến cô hiểu rõ bản thân chẳng thể quyết định được điều gì.
Nhưng không đợi cô sắp xếp ngôn từ xong, Cảnh Trì đã cầm tập tài liệu bên cạnh lên giở ra xem: “Từ sau khi thành lập nhóm, mức độ hoạt động và công khai của em giảm bớt nhiều so với trước kia, ngoài hoạt động cần thiết ra những lịch trình khác chỉ cần có thể từ chối là từ chối hết, em có ý kiến với sự sắp xếp của công ty? Hay em cho rằng bản thân được ông trời ưu ái, thiên phú cao tài nguyên tốt, có Thiên Hoàng nâng đỡ đằng sau, chỉ cần dựa vào ngoại hình và thành tích trong quá khứ cũng có thể tiếp tục nổi tiếng?”
Khi Cảnh Trì nói những lời này giọng điệu rất bình tĩnh nhưng vô cùng sắc bén, giống như bình thường các hậu bối trong công ty nhìn thấy anh đều sẽ sợ hãi, lúc này mà đổi thành Diêu Nhược Ngư đối mặt với anh có khi sẽ sợ đến bật khóc.
Nhưng người ngồi đây là Tống Phi Điểu, cô bình tĩnh nói: “Sao em có thể nghĩ như vậy.”
“Ừ.” Cảnh Trì đan hai tay vào nhau, ngữ khí mềm mỏng hơn: “Vậy nên rốt cuộc em nghĩ như thế nào?”
Tống Phi Điểu biết hôm nay không nói cũng buộc phải nói, cô chậm rãi cất tiếng: “Khai giảng là em lên lớp 11 rồi, sức lực có hạn, chắc chắn em sẽ không bỏ sót bất cứ hoạt động nào cùng nhóm, nhưng về mảng cá nhân… em muốn giảm thiểu lượng công việc, đặt trọng tâm vào việc học, cố gắng hết sức hoàn thành đồng thời cả hai.”
“Thế sao?” Song Cảnh Trì không bị lừa: “Nhưng theo tôi được biết, em nghiêm túc đọc hết mỗi tập kịch bản đưa cho em, còn đánh dấu ghi chú rất nhiều, chỉ những điều đó cũng tốn không ít thời gian và sức lực của em rồi chứ.”
Tống Phi Điểu: “…”
“Nói đi xem nào, nói suy nghĩ chân chính của em.”
Quả nhiên nói chuyện với Cảnh Trì khó lòng đề phòng, làm Ảnh đế cái nỗi gì đi làm cảnh sát cho xong. Tống Phi Điểu thở dài: “Quả thực việc học là một nguyên nhân, một mặt khác… Em chỉ đơn giản muốn giảm bớt xuất hiện vô nghĩa trên màn ảnh. Em ra mắt sớm, nhìn nhiều không thấy mệt mỏi sao?”
Câu nói này thật sự thiếu đánh, cơ hội lọt vào ống kính mà bao nhiêu người có cầu cũng chẳng được, ngược lại cô còn không cần.
Cảnh Trì bèn nói: “Em nên biết làng giải trí thay đổi cực nhanh, không tiến ắt lùi, không xuất hiện đồng nghĩa với bị lãng quên.”
Tống Phi Điểu rủ mi mắt xuống: “Em sẽ nắm bắt bằng tác phẩm chất lượng.”
Cảnh Trì nhìn cô không lên tiếng. Sau một lúc im lặng, anh giống như đã chấp nhận, dựa lưng ra sau ghế: “Tới đây có một bộ phim truyền hình chiếu hàng tuần đang trong giai đoạn chuẩn bị, số tập không nhiều, chia thành từng phần nhỏ để quay, chiếu đồng thời trên mạng và truyền hình cáp. Vài hôm nữa sẽ tuyển chọn vai diễn quan trọng, độ khó không nhỏ cạnh tranh rất lớn, có giành được vai hay không phải xem thực lực của em.”
“Còn những kịch bản khác tôi sẽ bảo Tony từ chối hết, lời do chính em nói ra thì em hãy nhớ lấy, cơ hội trao vào tay em rồi, không có đường lui đâu.”
Tống Phi Điểu sững sờ, cô hiểu bộ phim này chắc chắn do đích thân Cảnh Trì lựa chọn cho cô. Từng có người trong ngành nói đùa rằng, con mắt chọn kịch bản của Cảnh Trì có thể dùng để mua cổ phiếu, về cơ bản nhìn trúng bộ nào bộ ấy chắc chắn nổi.
Nhất thời Tống Phi Điểu không nói nên lời, chỉ đành nghiêm túc nhận lời: “Cảm ơn thầy Cảnh, để thầy phải nhọc lòng rồi.”
Cảnh Trì đứng dậy, nét mặt trở nên dịu dàng hơn: “Có chính kiến là chuyện tốt, tôi chỉ lo em không có chính kiến hoặc không chịu nói ra nữa thôi.”
Tống Phi Điểu nhẹ nhàng “vâng” một tiếng.
Đi theo Cảnh Trì ra đến cửa phòng họp, Tống Phi Điểu nhìn cánh tay đẩy cửa của anh thoáng tạm dừng rồi chợt quay đầu lại hỏi: “Tôi mà không tìm em thì em không định nói chuyện tử tế với tôi phải không?”
Tống Phi Điểu bất ngờ, còn chưa kịp nghĩ xem nên trả lời ra sao lại nghe Cảnh Trì đổi đề tài: “Lớp diễn xuất của em từ giờ trở đi do tôi đích thân lên lớp.”
*
Khi Tống Phi Điểu ra khỏi phòng họp trông cô hết sức tiều tụy, đầu váng mắt hoa kinh khủng.
Vốn dĩ cô định đi tìm Tony nhưng có lẽ đầu óc thật sự hỗn loạn, cô đi xuống cầu thang theo thói quen, đến khi đứng bên ngoài một gian phòng tập cô mới bất ngờ có phản ứng, thế nào mà cô lại chạy xuống chỗ Giang Tự rồi.
Thói quen đúng là thứ vô cùng đáng sợ.
Tống Phi Điểu phân vân giây lát, cuối cùng vẫn thò đầu vào trong nhìn thử, gian phòng trống trải, không có một ai.
Tống Phi Điểu không nói được là nhẹ nhõm hay thất vọng, có điều đến giờ cô lại chẳng vội đi, cô nhớ tới hot search còn chưa xem xong lúc trong phòng họp, bèn dứt khoát lấy điện thoại ra tiếp tục đọc bình luận.
– Bạch Tháp: Mọi người xem “Tìm kiếm tài năng âm nhạc” hôm qua chưa? Chà chà chà, người tên Giang Tự quả thực đáng kinh ngạc!
– Khuẩn nấm cực to: Giọng nghe quá hay, là chất giọng cổ phong đó! Muốn nghe anh ấy hát kinh kịch…
– Thương Thương Tương: Chỉ xem mặt thôi mà tôi cạn máu luôn rồi, nhan sắc đó nghiền nát toàn bộ hội trường! Mọi người có để ý công ty của anh ấy không, hahaha quả nhiên là “Nhan Hoàng” mặt không đẹp thì không cần! Quỳ luôn… [Hình ảnh]
Ngón tay Tống Phi Điểu tạm dừng, cô tò mò mở bức ảnh kia lên. Load đến nửa ngày trời, vất vả lắm mới sắp load ra được, tự dưng kẹt đúng tại một đường cuối cùng im lìm luôn.
“Ôi, cái sóng wifi rác rưởi này…”
Tống Phi Điểu giơ điện thoại lên cao lắc trái lắc phải, nào ngờ đột nhiên có bàn tay từ đằng sau vươn tới, ấn hai cái trên màn hình rồi nói: “Ảnh này đẹp đấy.” Sau đó giúp cô lưu bức ảnh hiện ra rõ ràng về máy.
Tống Phi Điểu giật mình suýt chút nữa đã ném thẳng điện thoại đi, cô quay người lại nói: “Sư huynh đừng dọa em thế!”
“À, xin lỗi.” Giang Tự cười, khuôn mặt đẹp trai như tranh vẽ. Anh thấy Tống Phi Điểu có vẻ vui mừng bất ngờ, mới giơ tay lên định gõ mũi cô chợt nhận ra hành động này quá mức thân mật, bèn đổi thành nhẹ vỗ đầu cô: “Lâu rồi không gặp, Phi Điểu.”
Tống Phi Điểu cũng cong cong hai mắt: “Lâu rồi không gặp.”
“Em đặc biệt đến tìm anh đấy hả?” Giang Tự nửa đùa nửa thật: “Hay xem chương trình phát sóng nên cuối cùng cũng nhớ tới sư huynh ra riêng độc thân đáng thương của em rồi?”
Tống Phi Điểu đứng im tại chỗ, dường như cô không biết nên tiếp lời anh ra sao.
“Em đói chưa?” Giang Tự xem đồng hồ, nói: “Đi thôi, sư huynh mời em ăn đồ ngon.”
Tống Phi Điểu nhìn bóng lưng anh, bất chợt gọi: “Sư huynh.”
“Ừ?” Giang Tự quay đầu lại, liền sau đó mỉm cười: “Sao thế, mặt mũi căng thẳng quá vậy.”
Nào ngờ Tống Phi Điểu bất thình lình khom lưng cúi đầu với đối phương: “Em rất xin lỗi, vì đã dùng bài hát của anh làm bài debut cho Feeyu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT