Dưới ánh trăng, anh ta ngơ ngác ngắm nhìn cô, bỗng nhiên như đã tỉnh, đứng thẳng người nói với cô: “Em có còn nhớ, lúc bé anh vô địch đấm đá toàn huyện, đánh nhau không ai bằng anh, ai cũng sợ anh, nhưng mà thật ra là người ta sợ lão Tiền nhà anh mà thôi...”
Tiền Hoa gượng cười nói tiếp: “Em đánh người ở quán Net, anh đứng ngoài xem vui, ngay cả anh em cũng dám đánh, em có biết em là người đầu tiên dám đánh anh không? Đến bố anh cũng không thể đánh được anh. Rõ ràng là em đánh anh, anh còn nói xin em tha mạng chẳng khác gì thổ phỉ.”
“Gì chứ.” Nghiêm Thanh khoát khoát tay xấu hổ không muốn nghe nữa: “Tuổi nhỏ vô tâm vô tính, đừng đề cập với tôi chuyện ngày đó nữa, anh hẹp hòi quá đấy, chuyện lâu vậy rồi vẫn còn nhớ rõ ràng như vậy.”
“Đương nhiên anh nhớ rõ, anh nhớ thương em không phải ngày một ngày hai, về sau anh biết tin nhà em bị bọn cho vay nặng lãi siết nhà từ bố, anh sợ em bị người ta bắt đi mới tranh thủ thời gian xin bố giúp em. Anh thừa nhận chuyện kết hôn là thủ đoạn của anh, nhưng em đừng trách anh, anh biết em không thích anh, em ghét anh như vậy, nếu anh không giở chút thủ đoạn thì sao có thể lấy em về nhà.”
Nghiêm Thanh hơi xấu hổ, vợ chồng trước, lúc kết hôn còn chẳng nói mấy lời buồn nôn đến thế này, bây giờ nói ra thì không được hay cho lắm...
Tiền Hoa vẫn thao thao bất tuyệt: “Em là cô gái tốt, cực kì tốt, em xem thử nhà em rơi vào tình huống kia nếu là người khác thì họ đã sớm bỏ đi rồi, nhưng em thì không, nhà họ Tiền có con dâu như em, anh lấy được em, là cái phúc lớn nhất, ly hôn là lỗi của anh, anh không có năng lực giữ em lại, anh có lỗi với em. Em muốn hạnh phúc, anh thấy anh cả nhà họ Cố thực sự yêu em, anh ta tốt hơn anh, anh chúc em hạnh phúc.”
Nghiêm Thanh: “...”
Gió lạnh thổi vù vù, ở nông thôn nhà thưa lại càng lạnh, Nghiêm Thanh than thầm trong lòng, cái tên này chẳng khác nào một đứa trẻ mãi không chịu trưởng thành, song dám yêu dám hận, y hệt tính cách của cô. Nếu không có chuyện cũ, có lẽ hai người sẽ là đôi bạn chí cốt.
“Khóc xong chưa? Anh là đàn ông hay đàn bà vậy hả?” Nghiêm Thanh bước đến đá đá anh ta: “Sau này muốn bị đánh cứ đến tìm tôi, tặng không anh hai phát đập.”
Tiền Hoa nín mỉm cười: “Em tưởng anh ngốc à, còn muốn đến ăn đòn.”
***
Đưa Tiền Hoa về xong thì Nghiêm Thanh một mình về nhà, đường làng trong đêm lành lạnh trống vắng, ánh đèn vàng hắt ra từng căn nhà, đứng nhìn nhà cô từ xa cũng giống thế, thậm chí cô còn cảm thấy thật ấm áp. Cô thở dài, hiện thực là như vậy, thời gian còn dài, đôi lúc cần tỏ ra ngu ngơ mới có thể sống sót.
Cô lôi điện thoại ra định gọi cho anh bạn trai, tối nay uống ít rượu, hơi nhớ anh. Hai người như có thần giao cách cảm vậy, vừa vặn Cố Thanh Châu gọi điện đến, hỏi cô: “Nghiêm Thanh, bên anh có thể kết thúc sớm, ngày mai anh về quê em đón em lên thành phố nhé?”
Câu hỏi cẩn thận từng li từng tí, không hiểu sao Nghiêm Thanh bỗng thấy đau lòng.
“Được ạ.” Cô đáp: “Mấy giờ anh đến? Có một bác bị gãy chân, mai em đến thăm bác ấy, chờ anh đến rồi ta đi ăn cơm luôn. Chỗ em có mấy quán ăn bình dân ngon lắm...”
“Nghiêm Thanh.” Cố Thanh Châu gọi tên cô.
“Vâng?” Nghiêm Thanh dừng lại, những lời vừa rồi đều không quan trọng, lòng của cô như đang nhảy múa, nghĩ làm sao có thể mau mau gặp lại anh.
Cố Thanh Châu đi ra ngoài, tránh đi tiếng ồn bên chỗ tiệc rượu: “Em đồng ý cho anh đi đón em tức là gián tiếp đồng ý cho anh gặp mặt bố mẹ em, còn dẫn anh đi khắp nơi để mọi người được nhìn thấy, cho nên anh vui sướng biết bao.”
“Cố Thanh Châu.” Nghiêm Thanh nói: “Bây giờ em thấy anh hơi ngốc rồi đấy, dẫn anh đi khắp nơi thì người được nở mày nở mặt là em chứ, người nên vui vẻ phải là em chứ nhỉ.”
“Ừ.” Anh không phủ nhận, bật cười.
Hiệu trưởng đi ra hít thở không khí bên ngoài, trông thấy Cố Thanh Châu vừa cười vừa cúp điện thoại, hỏi anh: “Nói chuyện với ai vậy?”
Cố Thanh Châu: “Bạn gái ạ.”
Hiệu trưởng hơi bất ngờ, hoàn toàn không ngờ nhận được đáp án như vậy, chỉ vào anh: “Bảo sao không muốn ở thêm một ngày nào, thì ra là mai đi gặp bạn gái.”
“Vâng.” Cố Thanh Châu gât đầu, cười đến lóa mắt: “Một thời gian nữa sẽ mắt thầy, thầy chờ tin tốt của em đi ạ.”
Hiệu trưởng cười cười, lâu rồi chưa vui vẻ như vậy, chuyện đại sự trong lòng như đã được dỡ bỏ.
Sáng sớm hôm sau Cố Thanh Châu lập tức xuất phát, đến nơi mới hơn mười một giờ, xe dừng ở đoạn đường tương đối náo nhiệt gọi cho Nghiêm Thanh, báo địa điểm. Cô dặn anh đợi ở đấy đừng đi đâu, mười phút nữa sẽ đến, thế là thầy Cố ngoan ngoãn ngồi trong xe đợi. Chỗ nhỏ này không có mấy xe xịn, mọi người ngồi với nhau bàn tán sôi nổi, so sánh xe của con trai nhà họ Tiền với chiếc xe này thì xe nào đắt hơn, đoán không ra chủ nhân chiếc xe xịn như vậy đến tìm ai.
Cho đến khi Nghiêm Thanh tươi cười ngồi lên ghế phụ lái, mấy bà thím ngồi trong quán nhỏ bên đường, kể cả bà chủ quán như cắn phải lưỡi, đảo mắt liên tục, tin tức này nhanh chóng bùng nổ khắp huyện. Nghiêm Kiến Quốc đi dọc đường nghe người bàn tán nói cho ông biết trong nhà sắp có khách quý đến thăm.
Nghiêm Thanh không đưa Cố Thanh Châu về nhà ngay mà chỉ anh đến chỗ quán vỉa hè đó, đúng lúc đang là giờ cơm trưa, bên ngoài thật sự rất đặc sắc. Anh vừa lái xe vừa nắm tay cô nàng, một ngày một đêm không gặp mà như bao năm chưa thấy.
Nghiêm Thanh thầm, cuối cùng thật sự không thể nín cười được mới lên tiếng: “Có phải anh sợ em lại gặp Tiền Hoa không?”
Vừa vặn đến nơi, Cố Thanh Châu mở cửa xe cho cô, không trả lời vấn đề này, nhưng nhìn cái cách anh cầm tay cô không thả thì có thể đoán được chắc chắn là vậy.
Loại sinh vật mang tên chồng cũ, không thể không cẩn thận, thầy Cố cũng chả sợ cô nghĩ mình hẹp hòi, báu vật nhà anh anh bảo vệ, không được chắc!
Nghiêm Thanh đến quán bác Mã uống trà ăn điểm tâm, từ hôm qua đưa phong bì và đảm bảo sẽ lo hết phí tổn thì mặt mày dì Mã tươi như đóa hoa loa kèn, sao còn muốn cô động tay động chân được. Cho nên hiện tại Nghiêm Thanh không ăn gì, chống tay ngồi nhìn Cố Thanh Châu ăn, có lẽ anh đói bụng, ăn nhanh hơn bình thường.
“Sáng nay anh không ăn gì à?”
“Ừ.” Cố Thanh Châu gật đầu: “Hôm qua uống chút rượu, dạ dày không thoải mái, muốn gặp em sớm một chút.”
Cô lại cười, xích lại ngồi trên một tấm ghế gỗ với anh: “Cố Thanh Châu, gần đây vận hoa đào của em tốt lắm đấy, sao anh có thể không lo được.”
“Đều là vận hoa nát.” Thầy Cố nhéo nhéo tay cô.
Nghiêm Thanh huých tay anh: “Vậy anh cũng là vận hoa nát à?”
Anh lắc đầu: “Anh tốt.”
Nói mấy lời này anh dừng đũa, hai mắt có thần nhìn Nghiêm Thanh, trong ánh mắt người đàn ông đong đầy yêu thương, làm Nghiêm Thanh không đỡ lại được, cảm giác anh vuốt ve chân cô, lòng bàn tay nóng bỏng.
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, bỗng chuông điện thoại vang lên cắt đứt ánh nhìn, Nghiêm Thanh bắt máy, Cố Thanh Châu kéo tay cô ra khỏi quán vỉa hè ngồi vào xe.
Cửa kính xe đậm màu, người ngoài không thể nhìn thấy bên trong, lúc Nghiêm Thanh nghe điện Cố Thanh Châu chồm người qua hôn lên mặt cô.
Cô nghiêng đầu muốn nhìn anh, không ngờ khoảng cách hai người gần nhau đến vậy, bờ môi anh lướt qua chóp mũi cô. Nhân cơ hội anh hôn cô, sau đó treo nụ cười vui sướng trên mặt chờ cô.
Cô đưa di động ra xa một chút, thấp giọng thương lượng với anh: “Đồng nghiệp trong đài tổ chức đi leo núi gần đó chơi, anh đi không? Họ cho em dẫn người theo, hai ngày một đêm.”
Lúc nói hai ngày một đêm vẻ mặt Nghiêm Thanh vô cùng ngay thẳng, Cố Thanh Châu không nghĩ nhiều, gật đầu nói được. Thế là cô nói với đầu bên kia, hẹn thời gian.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT