Nghiêm Kiến Quốc ngồi ở nhà mong mỏi ngóng trông khách quý đến, ấy vậy mà Nghiêm Thanh lại dẫn Cố Thanh Châu đến nhà ông Mã trước. Anh bảo cô chờ một lát rồi đi lấy mấy hộp quà trong cốp xe ra, sau đó anh nói lần đầu đến nhà mà đến tay không thì không hay lắm. Thấy cô gái nhà mình cười tít cả mắt, anh lập tức vươn tay xoa đầu, hỏi cô cười cái gì.
“Đây là nhà bác Mã.” Nghiêm Thanh giới thiệu.
“Ừ, anh biết rồi.” Cố Thanh Châu nắm tay cô đi vào: “Bất kể là nhà ai, lần đầu em dẫn anh đến đều cần phải chuẩn bị chu đáo.”
Bà Mã mở cửa. Thái độ của bà ấy hôm nay với Nghiêm Thanh khá ổn, sau khi thấy cô dẫn người như Cố Thanh Châu đi vào, bà ấy lập tức tranh thủ tìm lời hay để nói: “Chao ôi Nghiêm Thanh, bạn trai cháu đây hả? Trời ơi, được lắm được lắm, nhìn ngay đã biết là người thành phố, thế đang làm việc ở đâu? Chiếc xe ngoài kia của cậu ấy hả? Nghiêm Thanh, cháu quả là may mắn, lần nào cũng tìm được người có tiền.”
Nghiêm Thanh không thèm so đo cái miệng của bà Mã, từ nhỏ đã nghe mãi thành quen. Hồi còn bé, bà Mã giật dây bảo cô trốn nhà ra đi, còn nói cho biết Nghiêm Kiến Quốc muốn bán cô lấy tiền nuôi con trai. Tuy lời nói này không sai, cuối cùng cô bị bố mình gán trả nợ đánh bạc thật, nhưng cô vẫn ngẩn ngơ trong căn nhà ấy không muốn đi, đi rồi thì phải đi đâu? Mất bao nhiêu công sức cô mới kéo em trai về phía mình, giờ cô mà đi chẳng khác nào con đần.
Nhớ tới thằng nhóc kia, lòng cô đầy muộn phiền.
Cô nắm tay bạn trai mình đi qua bà Mã đến gặp ông Mã, ông ta thấy anh chợt thốt “ồ” lên mãi không nói thành lời. Dẫu rằng Cố Thanh Châu luôn sống trong trường nhưng anh đã gặp đủ kiểu người, học đủ thứ cần, không hề thua kém đứa em trai Cố Thanh Thần, thì một người đứng trước mặt anh mở miệng nói một câu anh đã có thể đoán được một nửa, nói câu thứ hai cơ bản anh đã có thể xác định được đây là loại người nào.
Nghiêm Thanh cảm thấy lời này hơi lạ, nhưng chưa kịp hỏi lại đã bị Cố Thanh Châu bóp cổ tay: “Em định đưa cho cô Mã ấy bao nhiêu tiền vậy? Không phải nói uống gió Tây Bắc à?”
Nghiêm Thanh thở dài: “Dẫu vậy vẫn phải bồi thường cho người ta! Anh đừng thấy bác Mã vậy. Hồi bé em gầy như khỉ ấy, may có bác trai đưa em về nhà và cho em ăn thịt, bác gái không xua đuổi em đi, vậy nên em nhớ ơn huệ này rất kỹ. Từ bé con trai của hai người họ không có ai ở khu vực này dám đụng vào là đều do em bảo vệ.”
“Chuyện đã xảy ra thế này, bác Mã lớn tuổi rồi nên cần nghỉ ngơi cho tốt. Em đã nói bố mẹ sẽ không quan tâm đến việc này, mà làm người không nên như thế, bây giờ em vẫn còn ít tiền, đủ mà.”
Cố Thanh Châu ôm cô nàng, ừm một tiếng rồi nắm tay cô vào nhà. Hai người ở lại chơi cho đến khi Nghiêm Kiến Quốc không chịu đựng được nữa phải bảo Tô Tam Mạt đến gọi Nghiêm Thanh về nhà.
Tô Tam Mạt: “Nghiêm Thanh ơi, con mau về nhà đi, bố tìm con có việc đấy.”
Nghiêm Thanh chỉ nhìn đã biết, nghĩ thầm ông ấy tìm con còn có việc gì nữa? Con không muốn về, cứ ngồi ở đây đấy.
Nhưng nói sao thì vẫn phải về, bởi vì Cố Thanh Châu khẽ nói với cô: “Anh muốn gặp bố em.”
Phải xem ông ấy là loại người gì mà ép con gái của mình đến mức này.
Thấy Thanh Châu định đi, ông Mã định đứng dậy tiễn thì bị ngăn lại, Cố Thanh Châu đứng đằng kia nghiêm túc đưa một tấm thẻ ra nói mấy lời làm lòng Nghiêm Thanh ấm lên: “Sau này bác Mã còn phiền bác gái chăm sóc dài dài, chúng cháu ở xa, thể kịp thời chu đáo mọi việc ở đây được, mong người lớn ông cảm. Lần này Nghiêm Thanh về nhà nhưng không mang theo nhiều tiền mặt, để cháu giúp cô ấy việc này, xin bác cất kĩ.”
Bà Mã cười tít mắt nhận tiền: “Thầy Cố suy nghĩ chu đáo quá, chỗ huyện nhỏ chúng tôi không thể quẹt thẻ, dùng tiền mặt vẫn tiện hơn, nhưng thầy yên tâm tôi sẽ chăm sóc ông chồng thật tốt.”
“Nếu vết thương có tái phát thì cứ gọi điện cho cháu, đây là danh thiếp của cháu, cháu sẽ cháu sẽ sắp xếp bác vào bệnh viện thành phố điều trị, không phiền đâu ạ.”
“Ấy ấy không cần không cần.” Bà Mã càng nghe càng vui vẻ, xua tay liên tục: “Ông ấy khỏe lắm, nghỉ ngơi hai ngày là tốt ngay thôi.”
Tô Tam Mạt nhìn số tiền kia mà hai mắt lập tức sáng rực lên, suýt nữa đã giành lấy tấm thẻ trên tay Cố Thanh Châu, song dè chừng anh cao to khỏe mạnh nên mới không động tay, đứng đợi hai người họ ở ngoài với tâm trạng khá tức tối. Vừa trông thấy Nghiêm Thanh và Cố Thanh Châu ra khỏi nhà họ Mã, bà ấy lập tức đi trước, đi được vài bước chốc chốc ngoảnh lại về sau, cứ như vậy cho đến khi đến nhà mình.
Nghiêm Thanh đứng bên ngoài cổng dặn dò Cố Thanh Châu: “Vừa nãy ở nhà bác Mã anh làm gì em cũng nghe anh, nhưng bây giờ anh phải nghe em, lát nữa em nói cái gì thì chính là cái đó, được không?”
“Ừ.” Cố Thanh Châu đồng ý.
Một giây sau, Nghiêm Thanh buông tay anh ra, đứng cách xa.
Cố Thanh Châu: “...”
Nghiêm Thanh: “Vào thôi.”
Trong cốp xe của Cố Thanh Châu còn có một phần quà nữa, giữ lại biếu cho Nghiêm Kiến Quốc. Bố Nghiêm Thanh đánh giá tướng mạo lẫn tác phong của anh, lập tức cảm thấy con trai nhà họ Tiền có lấy roi thúc ngựa đuổi theo vị này cũng không kịp.
Khoảng cách hơi bị lớn đấy!
Cố Thanh Châu vừa vào nhà đã chào một tiếng chú, sau đó không nói gì cả, ánh mắt đánh qua nhìn Nghiêm Thanh. Cô vô cùng hài lòng, chỉ vào anh giới thiệu với Nghiêm Kiến Quốc: “Đây là bạn của con, tiện đường đến đón con về, lát nữa con sẽ đi.”
Giới thiệu này quá qua loa, nhưng chỉ có thể như vậy thôi, Nghiêm Thanh sợ nói nhiều bố mình sẽ bám dính Cố Thanh Châu.
Một khi anh bị bám dính, chắc chắn sẽ bị hút đến khô cạn cả máu.
Nghiêm Thanh lấy mình làm gương, quá rõ ràng.
Nói xong quay qua Cố Thanh Châu, thấy người đàn ông vẫn dáng vẻ bình tĩnh như ban đầu, nhẹ nhàng thở ra.
Bình thường nếu trong nhà không có người ngoài Nghiêm Kiến Quốc sẽ la mắng om sòm, trái lại lần này khiêm tốn hơn. Khung cảnh này chỉ tồn tại khi Tiền Hoa đến nhà mình mới ra vẻ như thế.
Ông rót cho Cố Thanh Châu chén trà rồi hỏi thăm: “Mời thầy Cố uống nước, đi đường chắc vất vả lắm, thầy đang dạy cấp nào vậy? Sao lại quen biết Nghiêm Thanh nhà chúng tôi?”
Cố Thanh Châu nhận lấy chén trà nhưng không nói chuyện, rất nghe lời Nghiêm Thanh. Cô gác chân: “Liên quan gì đến bố mà bố hỏi. Lão Nghiêm, con nói cho bố biết, con giải quyết chuyện của bác Mã lần này cho bố, vậy nên trong thời gian này bố bớt gây chuyện đi, tối thiểu không được làm phiền con nữa.”
Nghiêm Kiến Quốc ừ hử, nhưng không nhịn được, quay sang cười với Cố Thanh Châu: “Thầy Cố, mời uống trà.”
Đợi đến khi xe đi vào quốc lộ Nghiêm Thanh mới thở một hơi nhẹ nhõm, dường như chưa từng ra đi một cách nhẹ nhàng đến thế. Cô nghiêng đầu nhìn bạn trai: “Sao anh không hỏi em?"
Mắt Cố Thanh Châu vẫn nhìn về phía trước, tay phải vươn ra rơi vào khoảng không, thấy cô nương không chịu lĩnh giáo, năm ngón tay thon dài giật giật. Nghiêm Thanh cười nắm lấy tay anh, bị anh nắm chặt, nghe anh nói: “Anh cần hỏi ư? Anh biết hết mà.”
Anh sẽ không hiểu lầm cô tại sao giới thiệu anh như vậy trước mặt bố mẹ, bởi vì anh biết cô đang bảo vệ mình. Cô từng đề cập về gia đình mình với anh mấy lần, cha mẹ trọng nam khinh nữ, tuổi thơ đen tối, thời thiếu niên nợ tiền, cho đến cuộc sống hiện tại. Trên thực tế anh không có cảm tình nào đối với bố mẹ cô, nhưng dẫu sao cũng là người lớn, gặp mặt thì nên có một phần quà biếu, gọi một tiếng cô chú là được.
Người không đối xử tốt với cô, anh sẽ không thích.
Vết sẹo trên tay cô vì sao mà có, anh có thể đoán được.
***
Nghiêm Thanh cảm thấy mình cần nạp năng lượng, ngón tay nghịch tay Cố Thanh Châu, đung đưa tay hỏi: “Mình dẫn Nguyệt Nguyệt đi chơi đi, con bé có thích em không? A, nhân tiện gọi thêm em gái anh nữa, em cực kỳ thích nhìn thấy dáng vẻ bị ức hiếp không thể làm gì được của con bé.”
Cố Thanh Châu đáp ừ, nhưng vẫn đang còn phân vân.
Anh xoa tay Nghiêm Thanh: “Đi tới đó chơi chúng ta cần chuẩn bị cái gì không?”
Nghiêm Thanh nhìn danh sách phân công đồng nghiệp cô vừa gửi đến: “Em phụ trách đồ nướng, anh nói xem bọn họ quá đáng không?”
Cố Thanh Châu mỉm cười: “Anh với em cùng chuẩn bị.”
Sau đó người tổ chức lập danh sách, Nghiêm Thanh thêm tên của Cố Thanh Châu vào. Có thể nói chuyến du lịch này có kha khá bất ngờ, đầu tiên là máy ảnh của đồng nghiệp bị hỏng, đau lòng đến không thở nổi, thứ hai là có người hỏng xe, càng không thể thở nổi nữa rồi, và cuối cùng là do lượng khách du lịch quá đông dẫn đến suýt nữa không đặt được phòng.
May thay mấy việc phát sinh trên đều được giải quyết êm đẹp, bởi vì trong danh sách có tên của Cố Thanh Châu, thầy Cố trở thành mèo máy Doremon đẹp trai làm cân bằng tâm trạng của đồng nghiệp trong đài phát thanh. Trên đời này chỉ có chuyện anh không thích làm chứ chẳng có chuyện anh không làm được, không có khó khăn nào không thể vượt qua!
Hôm ấy có ba chiếc xe xuất phát, còn chiếc xe hỏng kia gửi đến gara sửa chữa đồng thời chủ nhân của nó được Cố Thanh Châu cho mượn một chiếc Land Rover. Đồng nghiệp A chưa từng đi xe này, đắc ý cầm vô lăng cười hạnh phúc, nói một câu quảng cáo với Nghiêm Thanh: “Gặp được người như thầy Cố thì chị mau mau gả đi!”
“Câu này bản gốc là gì ạ?” Nghiêm Thanh hỏi sếp Tô.
Cấp trên nhà cô nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Gặp được New Oriental thì mau gả đi!”
Mọi người bật cười ha hả, Nghiêm Thanh ra một đấm vào người đồng nghiệp A: “Lái xe của cậu đi, xe xước một bán cậu đền mười đó.”
Cố Thanh Châu nở nụ cười ấm áp huơ tay: “Không sao không sao, cứ yên tâm mà lái.”
Sau đó là máy ảnh, đầu năm nay mọi người đều có điện thoại, độ pixel máy ảnh rất cao, chỉ vì muốn lưu lại ảnh kỉ niệm hai ngày đi chơi này nên đồng nghiệp B mới muốn cầm theo máy ảnh chụp lại. Trước khi đi Cố Thanh Châu cầm một túi xách đến giao cho đồng nghiệp B:
“Cậu xem thử xem có cần gì nữa không.”
Mở túi ra đồng nghiệp B hạnh phúc, kéo tay Nghiêm Thanh nói: “Gặp được thầy Cố chị mau mau gả đi!”
Thời gian không còn sớm, mọi người xuất phát, sếp Tô đi trước dẫn đường, Cố Thanh Châu chở Nghiêm Thanh đi cuối. Cô nhoài người nhìn bạn trai của mình: “Sao anh đối tốt với đồng nghiệp em vậy?”
Cánh tay dài của anh duỗi ra đè vào vùng từ vai đến xương quai xanh của cô ép cô ngồi lại về vị trí: “Bởi vì anh muốn cho em một kì nghỉ hoàn hảo nhất.”
Kì nghỉ hoàn hảo nhất là như thế nào? Là với Cố Thanh Châu, không thể để cô có chút nuối tiếc nào cả, hoàn toàn tận hưởng, nở nụ cười tươi thoải mái nhất, chơi vui vẻ về bình an, đây chính là hoàn hảo.
Cô nàng ngồi bên ghế phụ lái ồ lên một tiếng, sau đó cúi đầu nói chuyện phiếm trên Wechat với mấy đồng nghiệp không phải cầm lái về chuyện thời gian qua cô rời đi như thế nào.
Lúc lâu sau mới lên tiếng: “Thật ra có anh là hoàn hảo lắm rồi.”
Ban đầu Cố Thanh Châu khá ngạc nhiên, sau đó cười rạng rỡ, niềm rạng rỡ này giữ mãi trên gương mặt. Đợi mãi mới đến lúc dừng đèn đỏ, anh định nghiêng người qua hôn cô thì bị cô nhanh chóng né tránh, cười đắc ý nhìn anh, không cho anh đạt được ý muốn. Thế là cánh tay dài của Cố Thanh Châu ôm hai má cô, kéo lại gần và rồi hôn lên thái dương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT