Tuy ngoài miệng Nghiêm Thanh nói mặc kệ nhưng buổi chiều vẫn qua chỗ ông Mã thăm hỏi. Quả thật là bị thương nặng, và cũng vì cứu Nghiêm Kiến Quốc nên mới bị thương, con cái nhà họ đi làm xa hết cả, chỉ còn một mình bà Mã không hiểu biết nhiều chăm sóc ông Mã, Nghiêm Thanh nói lời cảm ơn, đưa ra một phong bì.

Ông Mã nói không nhận: “Là hàng xóm với nhau, tính toán làm gì!”

Bà Mã đứng bên khuyên can: “Cho ông thì ông cứ nhận đi, bây giờ Nghiêm Thanh là thanh niên tốt của xã hội, tiền tiêu không hết, ông không nghe ông già Nghiêm ngày nào cũng khoe khoang à? Mà Nghiêm Thanh này, tiền thưởng cuối năm của các con có phải gần hai vạn không vậy?”

Ông Mã lườm bà Mã, bà Mã không như Tô Tam Mạt sợ
Kiến Quốc muốn chết cũng trừng mắt nhìn lại ông Mã, không ai chịu thua ai. Nghiêm Thanh cầm phong bì kín đáo đưa cho bà Mã, cười nhẹ: “Đâu có, không chỉ hai vạn, hai trăm vạn còn được, dù sao thì da trâu đâu dễ xé.”

Bà Mã không hiểu hàm ý lời cô, ngón tay thoăn thoắt đếm tiền, ông Mã hoạt động bất tiện không ngăn được. Nghiêm Thanh ngồi xuống gọt cho ông quả táo, nói bố cô có thể nhặt cái mạng về đều nhờ công lao của ông, hai ngày này cô ở nhà sẽ cố gắng chăm sóc ông, phụ giúp bà Mã, ông cứ yên tâm chữa trị đừng lo lắng, bao nhiêu chi
phí chữa bệnh cứ để cô lo.

Bà Mã đếm tiền xong cười mãn nguyện, nhắc nhở Nghiêm Thanh: “Đừng quên còn phí thuê y tá nữa.”

Nghiêm Thanh gật đầu: “Vâng, cháu không quên đâu ạ.”

Ban đêm trước khi về nhà ăn cơm, Tô Tam Mạt có thấy cô cầm mấy đồ lên phố, lúc này trên bàn liền có sườn kho, Nghiêm Kiến Quốc ngồi bên cạnh uống ít rượu, nói chuyện về em trai. Đĩa sườn bày ra trước mặt Nghiêm Thanh, cô không khách sáo, vừa ăn vừa hỏi: “Cái bớt phía sau em con là bẩm sinh à?”

Tô Tam Mạt gật đầu.

“Trên lưng?” Nghiêm Thanh vẫn hí ha hí hửng gặm sườn, giống như chỉ là tiện miệng hỏi, tùy tiện khoa tay múa chân gặm sườn.

Tô Tam Mạt nhìn về Nghiêm Kiến Quốc trông mong, ông ta gạt tay: “Hỏi bà đấy, sao tôi biết được.”

Tô Tam Mạt nhìn Nghiêm Thanh chỉ đáp qua loa, sau đó đẩy đồ ăn đến trước mặt cô: “Con ăn thêm nữa đi.”

Nghiêm Thanh cười, gắp một miếng lớn cho vào miệng, nghẹn đến đỏ mắt.

Từ khi cô hiểu chuyện đến nay, lần đầu tiên nhà họ Nghiêm này yên bình như thế. Nghiêm Kiến Quốc nhâm nhi ly rượu, cười híp mắt như rất sảng khoái, đến khi nghe tiếng ô tô dừng ngoài sân mới giục Tô Tam Mạt lấy thêm bát đũa.

Không ngoài dự đoán, Nghiêm Thanh trông thấy Tiền Hoa bước vào, cái người đã có ý đồ lấy cô từ sớm, nếu cô còn đoán không ra thì thật uổng phí nhiều năm sống trên đời.

Tiền Hoa gọi một tiếng chú, ngồi xuống bàn ăn, si mê nhìn tướng ăn dũng mãnh của Nghiêm Thanh, sau đó cúi đầu lấy chìa khóa xe, không nói lời nào. Nghiêm Kiến
Quốc rót cho chén rượu anh ta cũng không uống, xem ra là chờ Nghiêm Thanh ăn xong sẽ thổ lộ. Ngược lại Nghiêm Thanh muốn uống nhưng Nghiêm Kiến Quốc hẹp hòi không thèm rót cho cô, dưới bàn cô giẫm một phát lên giày Tiền Hoa.

Tiền Hoa ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt cực kỳ tức giận, nhìn Nghiêm Thanh đang ngứa tay lên tinh thần chuẩn bị đánh anh ta.

“Này, ra ngoài mua cho tôi chai rượu.” Cô nói.

“Ừ.” Tiền Hoa ngoan ngoãn đứng dậy ra ngoài, hồi sau đem về mấy bình rượu ba trăm đồng một bình nào đó.

Đây là loại rượu quý nhất có thể mua được từ quán tạp hóa gần đây, trước đây Nghiêm Thanh thích uống loại này, anh ta chưa từng uống.

Nghiêm Thanh lấy cái chén rượu lớn rót rượu ra, vừa đúng một chai hai chén, đưa một chén cho Tiền Hoa.

Tiền Hoa lúng túng nhận lấy: “Anh còn phải lái xe.”

“Lái cái gì mà lái, uống đi.” Nghiêm Thanh đáp.

Thế là Tiền Hoa ngoan ngoãn uống rượu cùng Nghiêm Thanh, càng uống càng nóng người, rượu nóng xông lên não. Nghiêm Thanh thấy tâm trạng Nghiêm Kiến Quốc có vẻ tốt, uống thêm một chén thì bỏ xuống, kêu Tô Tam Mạt đi nấu đồ nhắm rượu cho Tiền Hoa.

***

Nghiêm Thanh trầm giọng hỏi anh ta: “Trước đây ngày nào cũng phải gọi năm sáu cuộc cho tôi, sao hôm nay im vậy? Câm rồi à?”

Tiền Hoa lắc đầu, nghĩ thầm anh gọi em không thèm bắt máy bây giờ anh không muốn vừa mở miệng em lại chửi anh đâu, nhưng anh lại thích em xử với mình như vậy đấy.

Nghiêm Thanh lại giẫm lên giày anh ta, gí thêm: “Thanh Châu thật lợi hại, đánh anh quá nương tay, đúng là khó mà.”

Từ đó về sau không lượn lờ trước mặt cô lần nào nữa, Tiểu Thanh Châu thật lợi hại.

Tiền Hoa đang ngửa đầu uống một hớp lớn thì bị sặc, ho đến rát cổ. Nghiêm Kiến Quốc vẻ như đang xem ti-vi nhưng thực chất là đang chú ý động tĩnh bên bàn, lúc này hô lên: “Nghiêm Thanh, đưa cho Tiền Hoa chén canh nào.”

Nghiêm Thanh không nhúc nhích, Tiền Hoa tự lấy một chén canh thông cổ họng, nhớ tới ngày đó anh ta phải cực khổ lắm mới có cách mời con trai thứ nhà họ Cố chịu nể mặt ăn cơm, cũng là thế này, rót một ly rượu trắng uống đến mức hơi cay xộc lên não, nhưng không thể không uống.

Không phải vì bất đắc dĩ anh ta cũng chẳng muốn thế, anh ta thích Nghiêm Thanh không thua kém một ai. Như cá giãy chết, nhà họ Tiền anh ở thành phố Dương này không thể so được với nhà anh ta, sợ rằng chỉ một cái búng tay cũng đủ làm cho nhà anh điêu đứng. Anh mà chịu thua dưới cú đánh của anh cả nhà họ Cố đó? Cái người thư sinh đó thì có gì mà đánh không lại? Chỉ có điều anh kiêng kị thế lực sau lưng anh ta mới không động tay mà thôi.

Nhưng rõ ràng là anh không động vào một cọng tóc nào của Cố Thanh Châu thế mà nhà anh vẫn bị nhà họ Cố chèn ép khắp nơi, Tiền Hoa nhìn người phụ nữ phía bên
kia bàn, vẫn luôn là dáng vẻ của Nghiêm Thanh cô, thật sự có tình cảm với người ta ư? Người anh thương cũng là người mà Cố Thanh Châu yêu.

Thật sự không nghĩ tới một thư sinh mà lại hẹp hòi đến thế, xém chút động vào căn cơ nhà họ Tiền, anh vất vả lắm mới được cậu hai nhà họ Cố cho một câu, về suy nghĩ nửa tháng.

“Tôi bận nhiều chuyện không rảnh tiếp anh, ai cũng biết anh cả nhà tôi giỏi nhất là bao che người nhà, tôi chỉ muốn cảnh cáo anh, làm người nên biết suy nghĩ trước sau, đừng nói mấy chuyện của mình với Nghiêm Thanh ra bên ngoài, sau này cô ấy là chị dâu của tôi, Cố mỗ tôi không có lý nào ngang hàng làm em trai cậu đâu đó Tiền tổng.”

Việc này, càng nghĩ càng bực mình, Tiền Hoa thấy mình cực kỳ vô dụng, uống hết chén rượu của mình rồi còn cướp của Nghiêm Thanh.

Nghiêm Thanh hự một tiếng: “Anh ngứa da rồi hả? Buông ra.”

Khóe mắt Tiền Hoa hồng hồng nhìn Nghiêm Thanh, lần đọ sức lần này Nghiêm Thanh thua, trước đây chưa phải chưa từng thấy người này khóc lóc om sòm kể khổ, nhưng lại chưa bao giờ thấy kiểu thành thật như thế này. Nghiêm Thanh buông tay, cái ly rượu cô đã uống được phân nửa kia cứ thể để Tiền Hoa ngửa đầu xử lý hết, sau đó cả người ám mùi rượu chỉ thẳng cô, nhưng nửa ngày trời không nói câu nào.

Nghiêm Thanh nghĩ thầm: “Tưởng anh uống say tôi không dám đánh chắc? Mẹ nó bà đây tâm trạng cũng không tốt ai quản hả?”

Có một số việc không biết nói thế nào mới phải, năm tháng cùng nhau lớn lên, cô không thể nào chối bỏ, cũng không thể nào thoát khỏi được xiềng xích, là sự phiền muộn theo thời gian mà cho dù lần mâu thuẫn đó có xảy ra hay không cũng không thể nào bỏ xuống được.

Bởi vì không thấy điểm cuối nên không màng ngày kết thúc, cho nên mới mỏi mệt.

Tiền Hoa uống say, Nghiêm Kiến Quốc để Nghiêm Thanh đưa anh ta về, mặc dù nhà họ Tiền đã chuyển vào thành phố từ lâu nhưng trong huyện vẫn còn căn biệt thự nhỏ, khí thế khôn cùng, mỗi lần nhà ai có khách đều muốn dẫn đi chiêm ngưỡng từ đường nhà họ Tiền, không hổ là gia đình giàu nhất huyện, vàng bạc trong nhà đếm hoài không hết.

Nhưng giờ phút này, đứa con trai nhà vàng bạc cho dù xuống địa phủ cũng không đếm xuể kia vừa ra khỏi nhà họ Nghiêm liền bật khóc, Nghiêm Thanh đỡ anh ta xiêu xiêu vẹo vẹo, tức giận đập một phát lên lưng anh ta: “Đi cho đàng hoàng vào!”

Tiền Hoa ôm cửa khóc lóc: “Em cho anh thêm một chút nữa thôi, chỉ lần này thôi, từ nay anh không thể tới đây nữa rồi.”

Nghiêm Thanh sững sờ, cho là anh ta đang say, chứ không thì uống nhầm thuốc chó gì mà nói mấy lời này? Trước kia cắt mấy không đứt, sao giờ nói không đến nữa? Trời sập mất!

Nước mắt Tiền Hoa tuôn như mưa, dù sao say rồi khóc không mất mặt mấy, tỉnh lại chối đây đẩy là được. Nghiêm Thanh bật cười, đếm chuỗi hạt, Tiền Hoa khóc
càng đau lòng, nói Nghiêm Thanh: “Em, em là đồ vô lương tâm.”

“Tôi vô lương tâm?” Nghiêm Thanh vẫn cười, ban đầu muốn tính sổ với người này, nhưng giờ nghĩ lại đều đã là chuyện xưa, không nên nhắc lại thì tốt hơn.

Cô dìu anh ta ngồi vào xe, mặc dù có uống rượu nhưng ở đây huyện nhỏ chả ai buồn kiểm tra. Nghiêm Thanh đạp chân ga lái xe đi, rừm rừm, xe Tiền Hoa không có Cố Thanh Châu lái thật sướng, lúc có anh bên cạnh không dám lái nhanh, thật không thoải mái.

Tiền Hoa ngồi cạnh ghế lái lăn qua lăn lại, chỗ ngồi hẹp không thể thẳng chân, chỉ vào Nghiêm Thanh khóc: “Em biết mà, từ bé anh đã thích em, cho dù là nhà anh dọn đi
rồi nhưng nghỉ đông với nghỉ hè hằng năm luôn về thăm em. Nếu anh không về bố anh còn giữ lại ngôi nhà đó làm gì hả, còn cho rằng nhà anh có núi vàng núi bạc chắc! Nghiêm Thanh, em ỷ vào anh thích em mà đối xử với anh như thế sao! Em nói em không cần anh, cười con mẹ em chứ cười! Không được cười! Mẹ nó lại cười là anh đổi ý đấy!”

Nghiêm Thanh nghe xong, nụ cười chợt tắt, nhưng mà bộ dạng này của Tiền Hoa thực sự rất buồn cười, cô nhịn đến đau cả bụng.

Chỉ mấy phút là đến nơi, xe đến trước cổng nhà họ Tiền, Nghiêm Thanh xoay mình đỡ người bên trong xuống, đang chuẩn bị khiêng anh ta lên tầng thì Tiền Hoa cứ lui dần về sau, kéo dài khoảng cách với Nghiêm Thanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play