Nghiêm Thanh thật sự lại gần, rướn cổ hôn anh: “Cố Thanh Châu, anh là thần may mắn của em, tiếp tục giữ vững phong độ, giúp em tìm được em trai.”

“Em coi anh là cái gì?” Người đàn ông áp cô xuống ghế sô-pha.

Nghiêm Thanh cười to: “Trong miếu giúp người ta cầu may là cái gì thì anh là cái đó!”

“Anh không muốn.” Anh nói. “Phật Tổ không gần nữ sắc, anh không làm được.”

***

Hôm sau cô về nhà bằng tàu hỏa, Nghiêm Thanh vẫn còn nhớ đến dáng vẻ của Cố Thanh Châu với đôi mắt sâu thẳm. Cô kiểm tra vé tàu lần nữa, lúc nãy trước khi lên tàu cô có đi đổi vé số trước nhà ga, ông chủ nói muốn
thu lại vé mới tặng tiền cho cô, Nghiêm Thanh không chút do dự cất bước đi luôn, vật quan trọng như vậy cô quyết định sẽ giữ gìn nó, khó có được vận may như thế.

Mượn vận may lần này, nếu có thể tìm được em trai thì tốt biết bao.

Cô ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ, cảm thấy chuyện này không còn xa vời nữa, hết thảy đều có hy vọng, chỉ cần có chút xíu hy vọng, cô đều muốn thử.

Nghiêm Kiến Quốc với Tô Tam Mạt thấy Nghiêm Thanh về bất ngờ không kịp trở tay. Nghiêm Kiến Quốc hỏi: “Ôi giời, còn biết đường mà về à? Bên ngoài xảy ra chuyện lớn gì rồi?”

Nghiêm Thanh không dừng bước đi vào nhà, cô nghe đã quá quen mấy lời châm chọc khiêu khích như thế này nên miễn dịch luôn rồi.

Nghiêm Kiến Quốc còn nhớ lần trước Nghiêm Thanh mặc kệ mình, mới nửa ngày đã chạy về thành phố Dương, giận không có chỗ chôn: “Mấy năm nay phải để tao gọi mày mới về, đẻ mày nuôi mày thì được cái tích sự gì? Quay về còn trưng ra vẻ mặt khó ưa, mày tưởng mày tài giỏi lắm hả?”

“Con không tài giỏi gì.” Nghiêm Thanh dừng bước chân: “Bố sinh tôi nuôi tôi mấy năm nay thế nào tôi đều rõ ràng.”

“Rõ cục c*t.” Nghiêm Kiến Quốc chửi bậy một câu: “Tìm cho mày mối tốt mày không an phận mà sống còn đòi ly hôn, mày có để bố mẹ mày vào mắt không hả, làm sao tụi tao có thể ngẩng đầu lên trong cái huyện này được!”

“Chuyện ly hôn là do tôi chắc?” Nghiêm Thanh lạnh lùng nhìn Nghiêm Kiến Quốc, từ nhỏ đến lớn cô với hai vị phụ huynh này chưa từng nói chuyện hòa hợp, đã thành thói quen từ sớm nên sẽ không bị tổn thương: “Tiền Hoa gây ra chuyện gì không phải bố không biết, vì nhà bọn họ có tiền nên có thể đổi trắng thay đen? Bố yên tâm, cho dù bố có tốt với hắn thì tiền của nhà hắn bố chả sơ múi được cọng lông nào đâu, tranh thủ vẫn còn chút danh dự, về sau đừng tìm anh ta nữa, bố cũng đủ mất mặt rồi đấy.”

“Mất mặt gì hả con kia!” Nghiêm Kiến Quốc vỗ mạnh xuống bàn định xông đến đánh Nghiêm Thanh, Nghiêm Thanh đã chuẩn bị từ trước, lùi về sau mấy bước, đứng trong phạm vi an toàn: “Tiền Hoa là con trai độc nhất, nếu không phải mày tạo điều kiện cho mấy con ong bướm kia bu vào nó thì tiền của nó chẳng phải của mày à? Mẹ nó bên người ta giàu có, ở ngoài có người khác thì có làm sao, đừng nói tao không biết, mày có bao giờ trưng vẻ mặt tốt cho nó nhìn. Tiền Hoa tốt biết bao nhiêu, nó giống con tao hơn mày đấy.”

“Vâng.” Nghiêm Thanh gật đầu, những lời này là thật: “Có tiền tiêu thì đều là người tốt, bố luôn như vậy mà.”

“Được rồi được rồi, nói ít lại thôi.” Tô Tam Mạt sợ hai người lại đánh nhau, vụng trộm kéo áo Nghiêm Kiến Quốc, nhỏ giọng khuyên: “Ông còn muốn lấy tiền của con cơ mà?”

Nghiêm Kiến Quốc sực tỉnh, ngượng ngùng gật đầu, để Tô Tam Mạt đi nấu cơm, chuẩn bị bàn chuyện lúc dùng bữa.

Nghiêm Thanh nói tạm biệt: “Con không ăn cơm, có việc gì nói nhanh.”

“À thì...” Nghiêm Kiến Quốc nói, “Tháng này con cho bố thêm một chút.”

Từ khi vào đến nhà, nước chưa uống một ngụm, ghế chưa ngồi một góc đã bị xin tiền, nhưng việc này không diễn ra lần dầu, tuyệt nhiên Nghiêm Thanh không giật mình, tìm một chỗ ngồi nghỉ, với Nghiêm Kiến Quốc: “Con thôi việc, trong tay không còn nhiều tiền.”

“Thôi việc? Sao lại thôi việc? Mày điên à?” Nghiêm Kiến Quốc với vợ nghe xong lo lắng, Tô Tam Mạt kéo áo cô hỏi liên tục, cơ quan tốt như thế, người trong huyện luôn hâm mộ Nghiêm Thanh có thể tìm được công việc tốt như vậy, sao mới đó mà nói thôi việc rồi?

“Có phải con phạm lỗi gì không?” Nghiêm Kiến Quốc bày ra vẻ mặt đã hiểu.

Nghiêm Thanh gật đầu: “Không sai lắm, cho nên đừng có đòi tiền con nữa, con không có, con cũng sắp cạp đất mà ăn đây.”

Cô không hỏi bố mình tại sao lại thiếu tiền, không nghĩ cũng biết, chắc là đánh bài thua, bị người ta lừa cho. Cô không muốn biết nữa, biết càng nhiều càng khó thoát thân.

Tô Tam Mạt kéo Nghiêm Thanh đến một nơi vắng vẻ lựa lời nói: “Lần này đừng trách bố con, con trâu già nhà ông Hoàng phía bên kia đường nổi điên chạy đến định giẫm lên ông ấy, ông Mã vì cứu ông ấy đã bị gãy chân, vợ ông ấy tìm bố con đòi trả tiền thuốc men.”

Nghiêm Thanh nhìn Nghiêm Kiến Quốc: “Thế tiền mỗi tháng con gửi về mọi người dùng hết rồi à? Không còn tiền tiết kiệm nào à? Không thể nào nói nổi được rồi! Hiện tại con không còn thu nhập nữa, còn tìm con đòi tiền? Con có phải máy in tiền đâu?”

Tô Tam Mạt bóp tay Nghiêm Thanh: “Bố con suýt chút nữa mất mạng còn so đo ít tiền đó làm gì?”

Cô buồn cười, nhìn bố mẹ mình: “Tiền thì không có chỉ có mạng này, muốn không?”

Nghiêm Kiến Quốc tức điên lên, xông vào bếp định lấy dao, Tô Tam Mạt liều mình ngăn lại. Ông ta đứng đó dợm bước chân: “Thế mà mày cũng dám nói thế à? Mày đưa mạng mày cho tao! Lại đây, đừng cho là tao không dám! Nếu tao còn con trai còn cần đến mày à!”

Nghiêm Thanh trợn mắt trừng ông rồi đóng sầm cửa lại, đeo tai nghe mở đến mức to nhất, không muốn nghe Nghiêm Kiến Quốc làm trò nữa.

Nếu ông ta có can đảm một dao chém chết cô cũng tốt, chết sớm siêu sinh sớm.

Cô chán sống từ lâu rồi.

Không biết bên ngoài im lặng từ lúc nào, Tô Tam Mạt vào phòng Nghiêm Thanh, kéo tai nghe trên tai cô xuống xụ mặt nói với cô: “Dù gì thì bố mẹ cũng là bố mẹ của con, dù con không nguyện ý cũng phải nuôi bố mẹ, đây chính là món nợ mà con thiếu, không thể trách bố mẹ con được.”

Ban đầu Nghiêm Thanh từ từ nhắm hai mắt, đến khi nghe mấy lời này thì mở mắt ra, ngồi xuống nhìn Tô Tam Mạt, tâm đã chai từ lâu, lời độc ác nào cũng đã từng nghe thấy.

Nghiêm Thanh sờ lên tấm vé số trong túi áo, hỏi Tô Tam Mạt: “Mẹ, mẹ tìm xem trong nhà mình còn cái gì chứng minh thân phận em trai.”

“Có tin gì à?” Tô Tam Mạt giật mình, kéo tay Nghiêm Thanh lại hỏi.

“Ừm.” Nghiêm Thanh nói với giọng điệu lạnh nhạt: “Có một ít manh mối, không nhiều.”

Tô Tam Mạt nói: “Trong nhà nào còn đồ vật gì, trước kia đã bị bọn vay nặng lãi tịch thu hết rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play